Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 211: Hai thiếp đánh nhau



Lâm Y lo xa, Lưu Vân dù cảm thán tửu lâu rộng mở xa hoa nhưng mục đích của cô ta không nằm ở đây, căn bản vô tâm nhìn ngó, ánh mắt chỉ chực quét ra sau bức tường, vụng trộm quan sát cửa thông ra hậu viện nằm ở đâu.

Lâm Y theo phương châm thương thì thương cho trót, chủ động chỉ chỗ ra sau hậu viện cho cô ta, cho phép tuỳ ý đi thăm. Lưu Vân được phép, mừng rỡ chạy đi như chó con cướp được xương, nhanh chân chạy ra sau, hậu viện không lớn, ngang mười bước, dọc mười bước, làm Lưu Vân thất vọng, cẩn thận đếm thì chỉ mới ba gian, chắc là Dương thị một gian, vợ chồng Trương Trọng Vi một gian, cô ta và Lưu Hà một gian.

Thì ra vẫn để mình và Lưu Hà chen chúc trong một phòng, Lưu Vân tức giận vò nát khăn tay, đi tới đi lui trong viện, thập phần phiền chán.

Lâm Y nhìn kĩ tửu lâu, kéo ghế ngồi xuống, chuẩn bị ăn điểm tâm. Thanh Miêu tự tay làm vài món ăn sáng bưng lên, hỏi. “Lưu Vân đâu, em tưởng cô ta tới hầu hạ mà”.

Lâm Y uống ngụm cháo gạo tẻ, cười nói. “Người ta tốt xấu cũng là hồng nhân của Đại lão gia, em thật đúng là coi cô ta như nha hoàn để sai bảo?”.

Thanh Miêu gõ khay hai lần, nói. “Em mặc kệ là hồng nhân ở trước mặt ai, dù sao nhà chúng ta không nuôi người rảnh rỗi”. Nói xong đưa khay cho tửu bảo cầm, xắn tay áo ra sau hậu viện.

Lưu Vân còn đang lòng vòng thơ thẩn trong viện, mày nhíu cao hết cỡ, Thanh Miêu nhìn liền phát hoả, sấn tới đẩy cô ta một phát lảo đảo, mắng. “Tôi còn tưởng cô tới thu dọn phòng ốc, thế nhưng lười nhác trốn trong đây”.

Lưu Vân biết Thanh Miêu là tâm phúc của Lâm Y, không dám đắc tội, biện giải. “Tôi không phải tới thu dọn phòng ở, Nhị thiếu phu nhân cũng không phân công việc này”.

Thanh Miêu chống hông, hung dữ nói. “Vậy cô tới làm cái gì?”.

Lưu Vân đáp. “Tôi tới xem xem…”. Cô ta định nói tới xem phòng ở, nhưng đột nhiên trong đầu loé ra một ý, nói phân nửa lại ngừng, hỏi Thanh Miêu. “Thanh Miêu tỷ tỷ, em thấy ở đây có ba gian, trong đó nhất định một gian là của chị phải không?”.

Thanh Miêu lười đoán xem cô ta đang nghĩ gì, trực tiếp nguýt. “Chúng ta là người hầu, sao có thể cùng chủ nhân ăn chung ngủ chung, cô chớ quên đi thân phận mình là ai”.

Một câu này đánh rớt Lưu Vân xuống vực, danh hiệu của cô ta tuy có hai chữ “thông phòng” nhưng dù sao vẫn là nha hoàn, chẳng lẽ ngay cả tư cách chen chúc ở chung với Lưu Hà cũng không? Thanh Miêu là tâm phúc của Lâm Y, cô nghĩ như vậy có phải Lâm Y cũng nghĩ như vậy không? Lưu Vân mười phần sợ hãi, mười hai vạn phần không cam lòng, liền cố ý hỏi Thanh Miêu. “Không biết Thanh Miêu tỷ tỷ đang ở nơi nào?”.

Thanh Miêu chỉ vào đại sảnh. “Buổi tối ghép bàn lại ngủ ngay ở tửu lâu”.

Lưu Vân làm bộ đáng tiếc. “Thanh Miêu tỷ tỷ trời sinh xinh đẹp, sao có thể chịu khổ như vậy được, theo em thấy, gian phòng kia nên để cho tỷ tỷ ở một mình, cho Lưu Hà ngủ ngoài tửu lâu đi”.

Thanh Miêu trở thành người như thế nào mới có tư cách ở chung gian nhà với chủ nhân, lòng cô hiểu rõ, bởi vậy lập tức sắc mặt trở nên không đẹp, cố ý nói móc Lưu Vân. “Cho dù tôi có ở đi nữa cũng là cùng Lưu Hà ở, không tới lượt cô, cô có tâm châm ngòi li gián, không bằng tính kế làm sao trèo lên cao hơn đi”.

Lưu Vân không chiếm được gì, ngậm miệng, không dám lên tiếng nữa.

Thanh Miêu nhìn bộ dạng cô ta ấm ức cắn môi, cảm thấy mất kiên nhẫn, túm lấy tay kéo cô ta một mạch tới đại sảnh, chỉ hướng Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân đang dùng bữa, cô còn không đi hầu hạ”.

Chủ nhân đang ăn cơm, Lưu Vân lại thong thả tản bộ, thật là không thể nào nói nổi, bởi vậy dù vẫn cắn môi ra vẻ oan ức, cô ta không dám phản bác, ngoan ngoãi đi ra phía trước, đứng hầu sau lưng Lâm Y.

Lâm Y buổi sáng vừa bán tỳ nữ, có tiền thu vào sổ, tâm tình đang tốt, chờ ăn no bảy tám phần, liền vẻ mặt ôn hoà hỏi Lưu Vân. “Xem qua sân chưa, cảm thấy thế nào?”.

Lưu Vân vẫn còn thất vọng, mở miệng liền thật thà nói. “Đẹp thì đẹp, nhưng phòng ở chẳng có bao nhiêu”.

Lâm Y chỉ chỉ các tửu bảo đang vội vàng làm việc chuẩn bị trước giờ mở cửa, nói. “Vậy ngươi cứ ngóng trông tửu lâu kiếm ra nhiều tiền đi, chờ để dành đủ chúng ta đổi qua đại viện ở cho rộng”.

Lưu Vân nghe được vui vẻ hơn nhiều, tuy rằng không thể có nhiều tiền trong chốc lát được, nhưng có hy vọng còn hơn không có. Lâm Y đến quầy, dặn dò thím Dương mấy câu, sau đó đội khăn voan chuẩn bị về nhà.

Lưu Vân chạy lên trước mấy bước, cầm lấy cánh tay Lâm Y, vừa như đỡ nàng vừa thử hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ nhìn thấy đằng sau có ba gian, không biết phân như thế nào?”.

Lâm Y cười hỏi. “Theo ý ngươi thì phân như thế nào?”.

Lưu Vân chủ ý rằng nếu mình không được ở, nhất định phải khiến Lưu Hà cũng ở không được, đáp. “Đương nhiên là Đại phu nhân một gian, Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân một gian, còn một gian làm chỗ tiếp khách”.

Lâm Y rất muốn bố trí như vậy, chỉ là không cam lòng thuê thêm gian nhà cho hai thiếp ở. Nàng cười hỏi Lưu Vân. “Vậy ngươi và Lưu Hà ngủ ở đâu?”.

Lưu Vân đã sớm chuẩn bị đáp án, lập tức nói. “Đương nhiên là giống như những người hầu khác, ghép bàn lại ngủ trong đại sảnh”.

Lâm Y không tin cô ta tự giác ngộ được như vậy, nhưng vẫn cao hứng có người nói ra được tiếng lòng của mình, vì thế nhịn cười, nói. “Ngươi đã có ý nghĩ như vậy, sao không nói cho Đại phu nhân biết?”.

Lưu Vân cũng không ngu dốt, vừa nghe liền biết ý tưởng của mình đã được Lâm Y chấp thuận, cô ta nghĩ đến cảnh Lưu Hà cũng phải ngủ trên bàn, vui vẻ không thôi, về nhà lập tức phải đi gặp Dương thị, xưng rằng hậu viện không có chỗ ở, bản thân cô ta cam nguyện cùng Lưu Hà ngủ ngoài tửu lâu, để dành một gian phòng làm chỗ tiếp khách.

Lưu Hà đứng ngay sau lưng Dương thị, nghe vậy thầm hận, Lưu Vân cô ta muốn lấy lòng chủ nhân, cớ gì kéo theo mình, thật là thứ yêu tinh hại người.

Dương thị hơi hơi nghiêng đầu, hỏi ý Lưu Hà, Lưu Hà trong lòng không tình nguyện một trăm lần nhưng không muốn tỏ ra thua kém tận tâm để Lưu Vân nổi bật hơn, liền cười đáp. “Chủ ý này là nô tỳ nghĩ được tối hôm qua, đang chuẩn bị nói cho Đại phu nhân, lại bị Lưu Vân đoạt trước”. Nói xong không đợi Lưu Vân chen vào, liền quỳ gối dưới chân Dương thị. “Phòng ở trả sớm ngày nào thì đỡ bớt tiền thuê ngày đó, bởi vậy chuyển nhà nên làm ngay không nên chờ đợi, nô tỳ lập tức thu dọn tay nải”.

Dương thị nghe thấy hài lòng, khích lệ cô ta mấy câu, cho cô ta đi. Lưu Vân mắt nhìn lời khen vốn nên dành cho mình rơi xuống đầu Lưu Hà, mặc dù mục đích đạt được, trong lòng vẫn khó chịu. Lúc này cô ta đã bị bỏ lại đằng sau, sợ rằng công lao thu dọn tay nải cũng bị Lưu Hà cướp đi, liền gấp gáp cáo lui với Dương thị, đuổi theo.

Bên phía Lâm Y cũng đang thu dọn, nàng và Trương Trọng Vi chỉ có một rương quần áo lớn, bỏ tráp tiền vào trong coi như xong. Nàng khoá phòng lại, đến chỗ Dương thị, hỏi. “Mẫu thân, đồ đạc của Trọng Vi và con đã chuẩn bị xong, mẫu thân có cần giúp đỡ gì nữa không?”.

Dương thị lắc đầu. “Chúng ta vừa về Đông Kinh, cũng chỉ có hai rương hành lý, tuỳ thời đều có thể đi”.

Lưu Vân đứng ngoài nghe thấy, mong muốn lướt qua Lưu Hà một lần, vén rèm tiến vào. “Đại phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, hậu viện mới khắp nơi đều là bụi, để nô tỳ và Lưu Hà đến trước thu dọn”.

Lâm Y khen cô ta. “Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, quét tước sạch sẽ chút, giữa trưa thưởng cho ngươi một đĩa thức ăn”.

Lưu Vân tạ ơn nàng, đắc ý dào dạt nhìn thoáng qua Lưu Hà, kéo Lưu Hà đi ra ngoài.

Lâm Y và Dương thị nhìn nhau cười, thương lượng phòng khách mới nên bố trí như thế nào, đặt bình hoa ở đâu, mua thêm bình phong hình gì.

Lưu Vân và Lưu Hà đến hậu viện tửu lâu, đầu tiên là đứng cãi nhau một trận trong sân, đang cãi phân nửa thì bị Thanh Miêu đi vào răn dạy cho một trận, mới bắt đầu vùi đầu làm việc. Còn chưa tới giờ cơm, phòng bếp đều có người lo liệu, Thanh Miêu không tính quá bận rộn, nhận lấy công tác giám sát luôn, rất nhanh liền sai sử hai người kia quét dọn sạch sẽ ba gian phòng ở.

Lưu Vân cho rằng lấy lòng Thanh Miêu chính là lấy lòng Lâm Y, bởi vậy nghe mấy vài câu giáo huấn không coi là gì, mà Lưu Hà từ lúc làm nha hoàn chưa bao giờ xem sắc mặt Thanh Miêu, nay lên làm di nương lại bị cô sai bảo, trong lòng chất đống ấm ức, lại không phát tác được, nhẫn nhịn đến khó chịu.

Hai người hoàn thành công việc, trở về bẩm báo, lại bị an bài khiêng tiếp ba rương đồ, mệt rối tinh rối mù. Khó khăn na đến nhà mới, tưởng được nghỉ ngơi một chút, lại sực nhớ ra nơi này không có chỗ ở của mình.

Cơn tức của Lưu Hà nhắm thẳng lên ót, chỉa ngón tay vào mặt Lưu Vân, nghiến răng nghiến lợi mắng. “Xem cô ra chủ ý hay chưa, tốt lắm, giờ ngay cả chỗ nghỉ chân cũng không có, cô tự ra ngoài tửu lâu mà ngủ đi?”.

Lưu Vân mệt muốn nhũn chân, đứng còn đứng không vững, trong lòng cũng hối hận, ngoài miệng lại cương quyết không chịu thua. “Mắng nữa đi, mắng nữa ngày kia đừng hòng tôi đi xin nha hoàn cho”.

Lưu Hà thế này mới nhớ ra chính mình còn có điều cầu cạnh, đành phải rút đi ý niệm tiếp tục mắng cô ta, lầm bầm. “Tôi cũng không tin đòi được nha hoàn xong cô không cướp sai sử”.

Lâm Y ở trong phòng, nghe hai bọn họ cãi nhau, nghĩ rằng hai người tranh tới tranh lui phát bệnh còn phải tốn tiền mời lang trung, đúng là lỗ, liền cho Tiểu Khấu tử ra truyền lời, cho Lưu Vân và Lưu Hà vào phòng khách nghỉ ngơi. Bên ngoài an tĩnh lại, Lâm Y không chịu ngồi yên, lại muốn ra tửu lâu đi dạo, vừa ra khỏi phòng, lại bị Dương thị ở cách vách gọi lại. Dương thị không muốn Lâm Y cứ xuất đầu lộ diện ngoài tửu lâu, khuyên nàng tập quen với cuộc sống của phu nhân quan lại, rảnh rỗi thì thêu thùa tưới hoa, có tiền thì mở tiệc mời các phu nhân khác đến nhà hội họp.

Lâm Y nghĩ rằng hội họp còn không phải ra ngoài tửu lâu, có gì khác biệt. Nhưng Dương thị lại cho rằng khác biệt lớn, không thể lẫn lộn được. Lâm Y tuy có cách giải thích khác, nhưng vẫn vâng theo Dương thị, đồng ý từ nay về sau an ổn ở hậu viện, không có việc sẽ không ra khỏi cổng.

Dương thị nhìn nàng rầu rĩ, cười nói. “Nếu con thấy nhàn quá, chúng ta ngồi kiệu ra đường thăm thú, chuyển nhà mới cũng nên mua thêm đồ đạc. Lại ra cửa hàng trang sức đúc kim khoá, chờ con trai của Đại ca các con đầy tháng thì tặng làm quà”.

Lâm Y nghe vậy mừng rỡ, thì ra tửu lâu nhà mình không được đi nhưng dạo phố thì thoải mái, nàng sợ Dương thị đổi ý, vội vàng về phòng đội mũ trùm, tới đỡ Dương thị bước đi.

Dương thị xem nàng nóng vội, bật cười, vỗ vỗ tay nàng. “Ta không muốn con ra tửu lâu nhiều là sợ cứ thế mãi, người khác lại coi con là phường kinh thương, quên mất thân phận phu nhân quan lại của con. Tửu lâu nhà mình thì không thể thường xuyên đi, nhưng nương tử điếm khác thì cứ đến, tuy rằng tốn kém chút, nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, có phải hay không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.