Trong phòng Trương Tuấn Minh, bà vú đang thu dọn đồ chơi, tiểu Tuấn
Minh cầm chong chóng chạy đông chạy tây. Lâm Y lấy ra mấy văn, kêu bà vú dẫn Trương Tuấn Minh ra bên ngoài mua kẹo hồ lô ăn, có cớ để bọn họ đi
nơi khác. Trương Bát nương đóng cửa phòng, cũng không ngồi xuống, chỉ
xấu hổ nhìn Lâm Y.
Lâm Y cười với cô, lấy trong tay áo ra bái thiếp của hai người La, Kỉ, đưa cho cô, nói. “Đây là hai người thúc thúc và mẹ chồng đều nói là tốt”.
Trương Bát nương cúi đầu nhìn bái thiếp, hỏi. “Vậy chị nghĩ thế nào?”.
Lâm Y ngồi xuống cạnh cô, thành thật nói ra. “Có tốt hay không là phần tiếp theo, mấu chốt là hai người phải đến được với nhau đã”.
Trương Bát nương liên tục gật đầu, một tay nâng bái thiếp, một tay vô thức
vuốt trên mặt giấy, Lâm Y để ý thăm dò thì nhận ra là của La thư sinh,
liền biết Bát nương vừa lòng anh ta, mới hỏi cô thử.
Trương Bát
nương rốt cuộc vẫn là quen thuộc với Lâm Y, lại đồng trang lứa, bởi vậy
mặc dù ngượng ngùng nhưng không hề giấu giếm, nói. “Tam nương, chị
hiểu em, em từ nhỏ đã yêu đọc sách, chỉ vì chính biểu ca không thích đọc sách, cũng không thích nhìn người khác đọc sách, thế nên em mới phải
nhẫn nhịn mấy năm nay”.
Lâm Y hiểu được, Trương Bát nương nhìn trúng La thư sinh là người đọc sách, gả qua sẽ có tiếng nói chung, nàng cười. “Thật là hợp ý nhau, chị cũng thấy người này được hơn”.
Trương Bát nương xấu hổ cười cười, đưa bái thiếp cho nàng, lại đứng dậy hành
lễ. Lâm Y bỏ bái thiếp vào tay áo, nắm tay Trương Bát nương, đùa. “Người này dù tốt nhưng chỉ biết qua mấy nét bút mà thôi, nhìn không ra những
thứ còn lại, đợi chúng ta tìm cơ hội vụng trộm đi xem tận mắt, lỡ đâu là người mặt rỗ thì không được”.
Trương Bát nương cười đẩy nàng một cái, sẵng giọng. “Chị mới mặt rỗ ấy”.
Lâm Y kinh ngạc trêu. “Còn chưa thấy mặt mũi đã bênh chằm chặp rồi”.
Trương Bát nương đỏ bừng mặt, nói. “Mệt chị là Nhị tẩu, nào ra dáng chị dâu đâu, cho dù muốn gặp cũng phải chờ
bên đó đề xuất xem mắt, gặp cho quang minh chính đại”.
Xem
mắt thì Lâm Y biết, nam nữ trước khi thành hôn, nếu nhà trai muốn nhìn
mặt cô dâu thì mời bà mối báo cho đối phương biết, ước định thời gian,
để người trong gia đình đến nhà gái gặp qua; hoặc chọn một tửu lâu phong cảnh kín đáo thanh nhã, để hôn phu hôn thê gặp mặt trực tiếp.
Có
điều xem mắt là nhà trai nắm chủ động, nếu thấy vừa lòng thì tặng một
trâm cài tóc, nếu không vừa lòng thì đưa hai dải lụa màu an ủi. Đương
nhiên cũng có nhà gái nhận lụa màu mà không phục, cáo lên quan phủ, đồn
đại khắp nơi.
Lâm Y hỏi. “Nếu nhà họ La xem mắt, chỉ cho bà mối và họ hàng đến nhà gặp, em cũng có nhìn thấy được La quan nhân đâu”.
Trương Bát nương xoay người vò nắm khăn tay. “Xin bà mối nói tốt mấy câu là được”.
Lâm Y vui vẻ, thì ra Trương Bát nương ngoài mặt thẹn thùng, thật ra trong
lòng hiểu chuyện lắm, nàng có thể yên tâm. Nàng mang theo bái thiếp
trong tay áo trở lại bàn ăn, định nói cho Trương Lương và Dương thị biết quyết định của Trương Bát nương, lại phát hiện ra nơi đó đã sớm lộn xộn thành một nùi.
Lí Thư đứng ngoài cửa, thấy Lâm Y lại đây, ngăn nàng. “Nhị phu nhân đang tranh chấp với Nhị lão gia, em khoan hãy vào”.
Cẩm Thư liếc qua Thanh Liên, trách cứ. “Đều do Thanh Liên không canh chừng được Nhị phu nhân, khiến bà ta chạy tới”.
Thanh Liên cãi lại. “Tôi không canh được? Còn cô thì sao?”.
Mắt thấy hai thông phòng cũng muốn cãi nhau, Lí Thư thấp giọng quát ngưng lại, sai bọn họ lui ra chỗ khác.
Lâm Y hỏi. “Sao Nhị phu nhân lại khắc khẩu với Nhị lão gia?”.
Lí Thư đáp. “Do hôn sự của Bát nương tử thôi, Nhị lão gia và Đại phu nhân ưng La thư
sinh, Nhị phu nhân lại xưng Kỉ đại quan nhân mới là giai tế”.
Phương thị hẳn là nhìn trúng nhà họ Kỉ tiền tài nhiều, dù sao cũng là mẹ ruột, muốn con gái sống trong nhung lụa sung sướng, không có gì đáng để chỉ
trích nặng nề. Lâm Y ngóng vào bên trong, lo lắng nói. “Kỉ đại quan nhân thật là không tệ, chẳng qua chính Bát nương tử cũng chọn La thư sinh, giờ phải làm sao?”.
Lí Thư không hề lo lắng chút nào, thoải mái nói. “Làm sao nữa đây? Không thiếu được một trận cãi nhau ầm ĩ, dù gì chúng
ta cũng chỉ là con cháu thôi, sao nói chen vào được, vào phòng Đại tẩu
uống chén trà nhỏ lại quay lại”.
Lâm Y nghĩ dù sao Trương
Lương cũng kiên trì chọn La thư sinh, cứ để ông ta lý luận với Phương
thị vậy, vì thế nàng cùng Lí Thư đến phòng cô, lại hỏi. “Ban nãy cũng không thấy mẹ chồng em ngồi trong đại sảnh, bà đi nơi nào rồi Đại tẩu?”.
Lí Thư che miệng cười. “Đại phu nhân nhanh nhạy tinh tường lắm, Nhị phu nhân vừa tới, Đại phu nhân liền trốn ra ngoài”.
Hai người về tới phòng mới phát hiện Dương thị cũng ở, đang cùng thím Chân
chơi đùa với con trai Lí Thư, vừa được đặt đại danh là Trương Tuấn Hải.
Dương thị thấy bọn họ tiến vào, cười với Lí Thư. “Ta đến xem cháu trai”.
Lí Thư mời bà ngồi, sai người đổi trà mới.
Dương thị hỏi Lâm Y. “Gặp được Bát nương tử chưa?”.
Lâm Y đưa bái thiếp của La thư sinh qua, Dương thị liền hiểu, nói. “Chúng ta đều chọn La thư sinh, chỉ có Nhị phu nhân hài lòng Kỉ đại quan nhân, thể nào cũng ồn ào một trận”.
Tuy rằng bản thân Trương Bát nương cũng chọn La thư sinh, nhưng dù sao cũng chưa gặp mặt, không thể nói Kỉ đại quan nhân nhất định không hợp. Lâm Y thương lượng với Dương thị và Lí Thư, Trương Bát nương vận mệnh nhiều
trắc trở, tái giá nhất định phải thận trọng, không bằng bọn họ giúp Bát
nương nhìn tận mắt trước rồi lại quyết định.
Lí Thư cười. “Không cần em nói, Nhị lão gia rất thương yêu Bát nương, bái thiếp trong nhà
đều là một mình lão nhân gia ông ta tự mình hỏi thăm, tận mắt gặp mặt,
nghe nói đều là tuấn tú lịch sự, gia thế trong sạch”.
Đáng
thương nhất là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Lâm Y không ngờ Trương
Lương suốt ngày chỉ biết uống rượu lại có thể làm tất cả vì con gái như
thế. Dương thị cũng hiểu được Trương Lương là người cha tốt, nhưng
Phương thị luôn ương ngạnh ngang tàng, không biết lúc này tranh cãi ai
sẽ chiếm thế thượng phong.
Lí Thư biết Dương thị lo lắng, an ủi bà. “Nhị lão gia thường xuyên oán giận lúc trước không nên nghe lời Nhị phu
nhân, gả Bát nương tử cho nhà họ Phương, lúc này tái giá, hẳn là sẽ
không nghe lời Nhị phu nhân nữa”.
Đang nói chuyện, Trương Bát nương chạy vọt vào, định nói gì, thấy Dương thị đang ở, liền ngậm chặt
miệng. Dương thị hiểu cô muốn nói gì, kéo cô ngồi xuống. “Cháu yên tâm, cha cháu sẽ làm chủ cho cháu, chúng ta cũng sẽ giúp cháu”.
Có lẽ Phương thị ưng ý Kỉ đại quan nhân ở tiền tài của nhà anh ta, Lâm Y
cũng không thấy có gì sai, chưa biết chừng Kỉ đại quan nhân rành về kinh thương, nhưng lại yêu thích đọc sách như Trương Bát nương cũng nên. Nếu thật là như vậy, Trương Bát nương gả đến nhà họ Kỉ cũng tốt. Nghĩ đoạn, nàng liền hỏi Lí Thư. “Nếu Nhị lão gia tự mình điều tra những người trên bái thiếp, vậy Nhị lão gia có hỏi thăm được là Kỉ đại quan nhân
thích đọc sách không?”.
Lí Thư trả lời. “Cái này chị cũng không biết”. Nói xong, gặp Lâm Y có chút thất vọng, cô cười. “Chị không rõ có thích đọc sách hay không, nhưng ở huyện Tường Phù, anh ta
nổi tiếng không biết nửa chữ bẻ đôi, cái này thì chị đã nghe thấy”.
Lâm Y nhìn ánh mắt Trương Bát nương dần ảm đạm, oán trách Lí Thư. “Đại tẩu, đã là lúc nào rồi Đại tẩu còn có tâm tư vui đùa”.
Lí Thư cũng phát hiện thần sắc Trương Bát nương là lạ, không cười nữa, nói. “Nhị phu nhân nhất định không cãi lại được Nhị lão gia, vì sao mọi người không tin?”.
Quả thật Lí Thư nói trúng rồi, còn chưa dứt lời, đã thấy Thanh Liên chạy
vội đến báo tin, Nhị phu nhân bị Nhị lão gia giáo huấn một phen, bại
trận, đồng ý đưa thảo thiếp của Trương Bát nương đến nhà La thư sinh.
Lâm Y nhìn sắc mặt Trương Bát nương trở về cảnh xuân tươi đẹp, cao hứng
thay cô rất nhiều, lại không nhịn được cảm thán một hơi, hôn nhân đại sự của nữ tử Đại Tống thế nhưng định ra trong phòng nửa ngày, phải gọi
bằng hai chữ thần tốc. Chưa bao giờ gặp mặt, chỉ nghe miêu tả từ người
ngoài liền gả cho, vào cửa mới phát hiện tính tình bất hoà, phẩm hạnh
không tốt, thì phải thế nào đây? Lâm Y đột nhiên cảm thấy chính mình
thật may mắn khi có thể gả cho Trương Trọng Vi – người nàng quen thuộc
và hiểu rõ tính tình, ở Đại Tống – nơi mọi sự do cha mẹ mọi lời do bà
mối này.
Trương Lương thức thời mời bà mối đến, giao phó thảo
thiếp xong, cảm thấy tâm tình thoải mái, giữ Đại phòng lại ăn cơm chiều
mới sai người đưa bọn họ trở về.
Trước khi về nhà, Lâm Y nhớ đến
Trương Bát nương muốn thành hôn, hỏi cô có phải ở nhà gặp bà mối hay
không. Trương Bát nương thấy buồn cười, cho dù cô tái giá, hôn sự do
chính mình lựa chọn, nhưng gặp gỡ bà mối không tới phiên cô, đều có cha
mẹ quan tâm, lúc cần cô ra mặt duy nhất, ngoại trừ xem mắt chính là ngày thành thân.
Cuộc hội thoại khiến người vẫn còn giữ quan niệm tự do yêu đương tự do hôn nhân như Lâm Y lại thở dài một phen.
Về tới nhà, trời đã tối, Lâm Y mệt mỏi, tắm gội xong liền ngủ, Trương
Trọng Vi lại hâm mộ Trương Bá Lâm tuổi trẻ đã có hai nhóc tì rồi, cuốn
lấy Lâm Y không tha, hận không thể lập tức sinh một đứa.
Lâm Y nhớ tới Dương thị tặng nàng váy nghi nam bách hoa, lại nhìn Trương Trọng Vi ra sức “cày cấy”, đột nhiên mở miệng. “Chúng ta thành thân cũng hơn nửa năm rồi, sao vẫn không có tin tức gì, sáng mai mời lang trung đến xem thử”.
Trương Trọng Vi đang cao hứng, giận nàng không chuyên tâm, hừ hừ hai tiếng,
cúi đầu hôn lên miệng nàng. Chàng không để ý, nhưng Lâm Y thì giữ trong
lòng, ngày hôm sau liền giấu Dương thị, mời lang trung đến nhà, dựng
bình phong, đắp khăn lên tay, nhờ ông ta bắt mạch.
Lang trung là
danh y trong thành, khách quen đều là quý nhân quan to, Lâm Y bỏ số tiền lớn mới mời được ông ta tới. Vị danh y này tuổi đã cao, một chùm râu
bạc, cau mày tinh tế chẩn nửa ngày, đột nhiên đứng lên, cả giận. “Phu nhân muốn đùa lão đây phải không? Rõ ràng có hỉ mạch, lại bảo rằng không có thai, hại ta chẩn nửa ngày”.
Lâm Y không dám tin, so với tháng trước, kinh nguyệt của nàng quả thật tới
trễ hai ba ngày, nhưng mấy tháng nay nàng lao động vất vả vì tửu lâu,
kinh nguyện không đúng luật cũng là bình thường, hơn nữa chỉ mới chậm
vài ngày thôi, thế nhưng chẩn ra được mang thai?
Nàng một bụng hồ
nghi, nhưng không dám đắc tội danh y, phải tuỳ ý ông lão phát giận xong, lại nhận lấy phương thuốc an thai, thanh toán số tiền xa xỉ.
Thanh Miêu lặng lẽ tiễn bước lang trung ra cổng sau, trở về chúc mừng Lâm Y,
định đi báo tin tức tốt cho Dương thị. Thanh Miêu lại lo lắng là nhầm
lẫn, ngăn Thanh Miêu lại, sai cô đi mời một lang y khác về. Thanh Miêu
nghĩ, ban nãy là danh y, bây giờ mời một lang trung bình thường, vì thế
tuỳ tiện kéo một du y trên đường, dẫn về nhà.
Vị du y này chẩn
mạch xong, bảo rằng Lâm Y thể hàn tì hư, làm lụng vất vả quá độ mới dẫn
tới không có thai, cuối cùng viết phương thuốc điều dưỡng, dặn nàng uống đúng giờ.
Thanh Miêu vốn cảm thấy mời thêm một lang trung là điều thừa, nhưng lúc này cũng muốn hồ đồ theo, rốt cuộc Lâm Y là có thai hay không có thai?