Dương thị cười, không nói nhiều, xoay người đi về phía Lưu Hà, nói. “Đứng lên đi, hôm nay làm khó ngươi”. Lưu Hà đứng lên, lắc đầu. “Là Nhị phu nhân khinh người quá đáng, rõ ràng là nhà tổ tiên để lại, bị bà ta nói thành nhà của Nhị phòng”.
Lâm Y nghe đến đó, thầm nghĩ : hôm nay Dương thị hành động như vậy
không phải vì tranh gia sản, mà là vì tranh một tiếng nói, về phần cho
nàng miễn phí ở lại chẳng qua là nhân tiện. Đã như vậy, không liên quan
đến nàng tốt hơn đừng dính vào, vì thế nàng hướng Dương thị hành lễ,
xoay người về phòng, đóng cửa, lấy tiền và giấy ghi nợ ra bắt đầu tính
sổ sách.
Thiếu trưởng hộ ba quan năm trăm văn tiền vẫn chưa đến kì hạn ước
định, không cần sốt ruột, nhưng ba mẫu ruộng nhà Lí Tam phải nhanh mua
được, miễn cho nạn đói qua đi giá lại tăng lên. Lần trước nàng và Đinh
môi giới thỏa thuận đặt cọc trước một quan tiền, kí xong khế đất, một
quan tiền đó sẽ thành phí trung gian; ruộng tổng cộng hai mươi quan,
thanh toán nội trong một năm, số lần thanh toán không hạn chế, tiền trả
phân kì đã ước định trước với nhà bán, nhưng Lâm Y dối xưng “bà cô” của
nàng không tiện lộ diện, từ nàng giao tiền cho Đinh môi giới chuyển cho
Lí Tam.
Lâm Y tính đi tính lại, hơn năm quan tiền
trong tay tạm thời chưa cần động vào, lấy làm tiền vốn kinh doanh nho
nhỏ. Nàng vui rạo rực giấu tiền và giấy ghi nợ đi, đột nhiên sực nhớ ra
chưa trả tiền thuê nhà và tiền cơm canh, nếu hai bà Dương Phương tranh
chấp mà Phương thị thắng, vậy mỗi tháng phải nộp ra hơn một quan tiền,
cứ theo đà đó hết thảy kế hoạch sẽ ngâm nước nóng. Nàng từ vui vẻ chuyển thành ủ rũ, hết tâm trạng ngồi phịch xuống giường, nhìn cửa gỗ ngẩn
người.
Lâm Y hoàn hồn thở dài, mở hé cửa. “Nhị phu nhân đang bực dọc, cháu không đi chịu xui đâu”.
Thím Dương đè thấp thanh âm, nói. “Thím có thấy, cả ngày sưng mặt lên, còn gọi thím Nhâm đi mắng xối xả, chẳng biết vì sao”.
Thím Nhâm bị phạt, Lâm Y vẫn còn cao hứng lắm, cười. “Cháu xuống dưới bếp ăn”.
Thím Dương xua tay. “Là Đại phu nhân sai thím đến gọi, sao cháu không đi cho được?”.
Lâm Y thở dài. “Cháu còn phải kiếm ăn dưới trướng Nhị phu nhân đây, không dám nghe theo Đại phu nhân, đắc tội Nhị phu nhân thì phải làm sao?”.
Thím Dương lại nói. “Để ý nhiều vậy làm chi? Đạo hiếu phải để
tang hai mươi bảy tháng, Đại phu nhân nhất thời chưa đi được, trước hết
cháu cứ bám lấy Phật bà này đã, sống hai năm tiện nghi rồi tính”.
Lâm Y cân nhắc nhất thời, cảm thán. “Quả nhiên ngoài cuộc tỉnh
táo trong cuộc u mê, cũng là thím nghĩ thông suốt, dù sao bất luận cháu
có làm gì Nhị phu nhân vẫn nhìn không vừa mắt, chẳng bằng đi theo Đại
phu nhân mưu chút lợi ích thực tế”.
Thím Dương đẩy nàng về phía nhà ăn bên kia, cười. “Đúng là ý này”.
Lâm Y vào nhà ăn, chính diện là bàn bát tiên, Dương thị ngồi ở thượng vị, Phương thị và Điền thị ngồi ở hạ vị, nàng tiến lên hành lễ chào
hỏi, cũng ngồi ở hạ vị.
Phương thị ngẩn người, hỏi. “Cô đến đây làm chi?”.
Dương thị nhẹ nhàng bâng quơ đáp. “Tôi gọi cô ấy đến”.
Phương thị nhịn cơn tức, lại nói. “Đại tẩu, cô ta chẳng qua là khách thuê, ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ nhà coi sao được?”.
Dương thị bác bỏ. “Cô ấy là khách thuê, cũng đâu phải người hầu,
vì sao không thể ăn cùng bàn với chúng ta, có phải không đóng tiền cơm
đâu mà không được”.
Tiền cơm canh Phương thị còn chưa nắm trong tay, đâu chịu cho Lâm Y nhấc đũa trên bàn, hướng nàng nói. “Cô dọn về phòng mà ăn”.
Dương thị không chút hoang mang nói tiếp. “Dọn về phòng ăn cũng được, nhưng không biết tiền cơm canh có giảm đi bao nhiêu không?”.
Phương thị chỉ có thêm tiền chứ làm gì có giảm, đành phải để Lâm Y
lưu lại dùng cơm. Bà ta nghẹn một bụng tức, căn bản ăn không vô, gắp vài miếng đại khái liền rời bàn về phòng, nói thím Nhâm đi mời Trương
Lương. Trương Lương đang ăn cơm không chịu đi, nửa canh giờ sau ăn no
bụng mới thong thả về phòng ngủ. Phương thị thấy ông ta nhàn bước, vội
la lên. “Nhà chúng ta sắp bị Đại phòng đoạt đi rồi, cũng mệt ông còn nuốt trôi được”.
Trương Lương nhấc ghế ngồi xuống, lại sai thím Nhâm đôn ghế con cho ông ta gác chân, tiếc hận nói. “Trong phòng không có thiếp, ngay cả người đấm chân cũng không có”.
Phương thị cả giận. “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với ông đấy”.
Trương Lương bực mình. “Đúng là đàn bà, không có chuyện làm lại
bắt đầu gây rối, đại ca đã nói rồi, gia sản chia ra Đại phòng không cần, ai tranh đoạt với bà?”.
Phương thị vội la lên. “Đại ca dỗ ông thì có, hôm nay đại tẩu bức tôi phân một gian chứa lúa cho đại tẩu, cho không Lâm Tam nương ở”.
Trương Lương không hiểu tâm tư Dương thị, ngẫm nghĩ mới ngạc nhiên. “Đang êm đẹp, đại tẩu quan tâm Lâm Tam nương làm gì?”.
Phương thị thấy ông ta rốt cuộc cũng để tâm vào, mừng thầm, cũng tìm ghế dựa ngồi xuống, bưng trà lên nhấp, nói. “Mặc kệ đại tẩu muốn làm sao, dù gì phòng ốc đều là của Nhị phòng chúng ta,
đại tẩu không làm chủ được, chuyện này ông lo nói với đại ca đi”.
Trương Lương nhìn Phương thị vài lần, đột nhiên nhớ tới bản tính bà ta, vội hỏi. “Bà không cãi nhau với đại tẩu đó chứ?”.
Phương thị bưng chén trà che khuất nửa bên mặt, mơ hồ nói. “Cũng không tính cãi, chỉ nói lại vài câu mà thôi”.
Trương Lương nghe vậy nổi nóng cực kì, nhấc ghế dưới chân thẳng phang qua, Phương thị đang cúi đầu nhâm nhi trà không để ý, đến lúc nghe
tiếng vang đã không kịp tránh nữa, cạnh ghế đập qua thái dương bà ta,
đập đến mắt mũi bà ta nổ đom đóm, đầu óc mê muội. Thím Nhâm nghe động
tĩnh chạy vào, trên trán Phương thị đã sưng u một cục lớn, nhảy dựng
lên, vội tiến đến xem xét, nói muốn đi tìm lang trung dạo. Trương Lương
tốt xấu là người đọc sách, không muốn kẻ khác biết ông ta đánh nương tử, nhân tiện nói. “Mời lang trung xong, tiện đường đuổi bà ta về nhà mẹ đẻ đi”.
Phương thị vội vàng kéo tay thím Nhâm, nói. “May mắn là ghế đôn, không có góc cạnh, cũng chẳng đau bao nhiêu, bà đi xuống đi, đừng để lộ ra”.
Trương Lương chưa hết cơn tức, cáu tiết. “Ngu xuẩn, lẽ ra không nên đón bà về nhà”.
Phương thị trên trán đau đớn, thở mạnh mấy hơi, cả giận. “Tôi che chở nhà chúng ta cũng sai ư?”.
Trương Lương lại mắng vài tiếng “Ngu xuẩn”, hỏi. “Hai con trai nhà chúng ta, tương lai làm ruộng hay làm quan?”.
Phương thị có chút khó hiểu, không biết vì sao ông ta lại đề cập đến các con. “Hằng năm học phí đóng vào Châu học cũng không ít, kiếm thêm chút tiền cũng là vì muốn cho bọn nhỏ có tiền đồ tươi sáng”.
Trương Lương nghiến răng hận, nóng lên. “Nếu hiểu tương lai các
con phải làm quan, vậy bà đắc tội đại tẩu làm chi? Thân thích nhà chúng
ta chỉ có đại ca tôi và đại ca bà là làm quan, nhìn cái tính đại ca bà
khẳng định tương lai không hy vọng gì được, nếu không o bế đại ca tôi
một chút, sau này làm sao mới tốt?”.
Ông ta giải thích đạo lý, Phương thị ngộ ra, nếu hai đứa con trai có
tiền đồ, phải làm quan, không thể thiếu cần người dẫn dắt, cần người
quan tâm, bà ta hiểu có người nhà nâng đỡ mới lợi, nhưng vẫn mạnh miệng. “Ông làm sao biết đại ca tôi không thể trông cậy vào, đại ca tôi đang
làm quan kìa, đại ca ông có tang, hai năm sau chưa biết sẽ đi về đâu
đâu”.
Trương Lương hận không thể nhấc ghế phang tiếp cái nữa, mắng.
“Nhìn xem nhà họ Phương bà đối xử với Bát nương thế nào, bọn họ khắt khe khe khắt con gái tôi, chẳng lẽ sẽ hậu đãi con trai tôi? Hơn nữa, bọn họ cũng có con trai, sao có thể đặt con trai tôi lên trước con trai bọn
họ”.
Lời này không giả, cháu ngoại sao thân bằng con đẻ, Trương Đống dù có con trai nhưng vẫn là ma ốm, không thể không đặt tâm huyết tài bồi cháu trai. Phương thị tìm không ra lời phản bác, cúi gầm xuống ngồi một lúc
sau. “Tôi đau đầu, đi nghỉ ngơi một chút”.
Trương Lương làm như không nghe thấy, túm cánh tay lôi bà ta đến cửa, chỉ ra bên ngoài. “Đi nhận lỗi với đại tẩu ngay, đại tẩu không tha thứ không cho bà trở về”.
Phương thị quen làm chủ mẫu đương gia, đột nhiên bắt bà ta phải cúi
đầu quỵ lụy quả là có chút thẹn thùng, do dự không muốn bước đi. Trương
Lương đẩy bà ta một cái thật mạnh, thúc giục. “Còn không chạy nhanh đi, nếu đại tẩu đã ngủ, bà cũng tự về nhà mẹ đẻ cho xong”. Nói xong giậm chân đấm ngực ảo não. “Lẽ ra không được gả Bát nương đi nhà họ Phương, báo hại bây giờ tôi muốn
bỏ bà cũng không bỏ được, có bà vợ như bà, vừa phá sản, vừa đắc tội
người khác, thật chẳng hiểu giữ lại dùng chuyện gì”.