Nghe nàng nói như vậy, trên mặt Vương tài tử lộ vẻ kinh ngạc, nàng thật không ngờ Thường tuyển thị lại nói như vậy.
Quả thực, nàng chưa từng gặp người nào mặt dày đến vậy.
Vương tài tử nghĩ, chỉ cười cười: "Muội muội muốn đến, ta mong còn không được, nhưng mà bây giờ muội muội thân mình bất tiện, không nên đi lại."
Vương tài tử còn chưa nói xong, Thường tuyển thị đã nói tiếp: "Chẳng lẽ tỷ tỷ coi thường muội muội, nếu là như vậy, muội muội không dám quấy rầy."
Khóe miệng Vương tài tử hơi co rút, ôn nhu nói: "Nói gi vậy, muội muội nếu muốn đến, bất cứ lúc nào cũng có thể đến."
Tần Xu đứng xa xa, nhìn thấy biểu tình muốn giận lại không thể giận của Vương tài tử, không nhịn cười được.
Thường thị này, cũng quá vội vàng rồi.
Chẳng qua bây giờ chỉ là một Tuyển thị, chẳng qua là trong bụng có thêm một cục thịt, tâm tư liền biến đổi.
Tần Xu biết, sớm muộn cũng có một ngày Thường thị hại chết chính cô ta.
Nghe được Vương tài tử nói vậy, Thường tuyển thị cũng không tiếp tục đứng ở đây nữa, dẫn cung nữa của mình bỏ đi.
Trầm mama đi theo sau Vương tài tử, không nhịn được nói: "Thường tuyển thị này cũng không xem lại thân phận của mình đi, mong chờ lại gần chủ tử, nương nhờ, nàng xứng sao!"
"Xứng hay không xứng không phải ngươi hay ta nói được, là Điện hạ và Thái tử phi định đoạt."
Trầm mama lập tức nói: "Đây không phải chuyện tốt, Thường thị bây giờ đã không tự trọng như vậy, nếu sau này nàng thật sự ngồi ăn cùng chủ tử, càng không phải chuyện tốt."
Vương tài tử cười cười, không cho là đúng, nói: "Phải xem nàng có phúc khí đó không đã, thật sự có thể sinh con trai cho điện hạ."
Sao nàng dám khẳng định, cục thịt trong bụng nàng, nhất định là con trai.
Nếu là con gái, chỉ e Điện hạ liếc mắt cũng không muốn.
Trầm mama còn chưa nói, Vương tài tử lại nói tiếp.
"Yên tâm, còn có bác ở đây, cả đời này nàng cũng chỉ có thể an phận thỏa đáng làm Tuyển thị của nàng."
Hoặc là, ngay cả làm Tuyển thị cũng không được.
Vương tài tử cười cười, nữ nhân sinh con cả cho Điện hạ, không chỉ có Thái tử phi không để nàng sống, sợ là bác, cũng không yên tâm để nàng còn sống.
Nếu nàng còn sống, mình phải làm thế nào?
Chẳng lẽ, sau này Điện hạ đăng cơ, nàng phải đứng dưới một Tuyển thị?
Trầm mama cân nhắc lời này một chút, tự nhiên cũng hiểu được.
Đúng vậy, nếu Thường thị thực sự sinh con cả cho Điện hạ, người không chấp nhận nàng cũng không chỉ có một mình Thái tử phi.
Có Hoàng hậu ở đây, xử trí một Thường tuyển thị nho nhỏ, chẳng qua chỉ là một câu nói thôi.
....
Tần Xu trở về từ chỗ Thái tử phi, ngồi ở trên tháp đọc vài cuốn sách, lại ăn chút điểm tâm, nô tài bên Thái tử đến đây truyền lời, nói một lát nữa Điện hạ tới đây dùng bữa.
Tần Xu nghe xong, khẽ cười cười, sai người thưởng cho hắn chút bạc, sau đó phân phó Ngân Hạnh và Hồng Nhị chuẩn bị một chút.
Mấy ngày nay, Sở Dục Trạch vẫn lại đây dùng bữa, hoặc là ngủ lại, từ lâu nàng đã coi là thói quen.
Mặc kệ ai nói như thế nào, nàng là một Thục nữ, có thể được đến như vậy, cũng coi như là được sủng ái.
Những ngày như vậy, Tần Xu cảm thấy, cũng vừa lòng.
Tần Xu chỉ không ngờ, khi đến đây, Sở Dục Trạch còn đem theo vài đồ vật.
Nhìn bao trà Lư Sơn Vân Vụ * trước mặt, trên mặt Tần Xu lộ ra một vẻ ngọt ngào vô cùng.
Nàng nhớ rõ, nàng hình như đã nói nàng thích uống trà, nhưng không nghĩ được hắn sẽ đặt ở trong lòng.
"Điện hạ sao vẫn nhớ rõ?"
*Lư Sơn Vân Vụ trà 庐山云雾茶 là một trong thập đại danh trà của Trung Quốc.