Lục Thành nghe mệnh lệnh của Điện hạ nhà mình, trong mắt hiện lên một mạt kinh ngạc, nhưng cũng chỉ vâng một tiếng.
Tần Xu ngẩng đầu lên, không thấy ánh mắt Sở Dục Trạch nhìn về phía này, nhớ tới dáng vẻ tức giận vừa nãy của hắn, không khỏi cúi đầu.
Quả nhiên, mặc dù là Thái tử không được coi trọng, lúc nóng giận cũng không phải ai cũng đối phó được. Một câu vô cùng đơn giản, lập tức lấy đi một tính mạng.
"Đứng lên đi." Sở Dục Trạch đi đến trước mặt nàng, vươn tay ra, giọng nói minh mẫn truyền đến tai nàng.
Thấy động tác của hắn, ánh mắt Tần Xu lộ ra một mạt khiếp sợ, do dự một chút, sau mới chậm rãi vươn tay lên, đặt bàn tay vào trong tay hắn.
Tay hắn rất lớn, mang theo chút cảm giác mát, dĩ nhiên Tần Xu thấy rất thoải mái.
"Không phải nàng sai, sau này cũng đừng tùy tiện quỳ."
Tần Xu đột nhiên mở to mắt, căn bản không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
Quả thực việc này không phải nàng sai, nhưng lúc hắn tức giận đập đồ đạc,cung quy nàng cũng không thể chỉ đứng đó nhìn.
Trong tiềm thức, có lẽ nàng vẫn sợ hắn.
"Cô thực sự đáng sợ như vậy?" Sở Dục Trạch nhìn nét mặt của nàng, nhếch môi, mở miệng hỏi.
Tần Xu nhìn sắc mặt hắn đã dịu đi rất nhiều, giọng nói cũng không mang theo tức giận, lúc này mới nuốt nước bọt, cười nói: "Điện hạ uy nghiêm, sao tì thiếp lại không sợ?"
Bỗng dưng Sở Dục Trạch nắm chặt tay nàng, tầm mắt dừng trên người nàng, nhìn đến Tần Xu hơi căng thẳng, muốn cử động cũng không được.
Nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc truyền từ bốn phía đến, vẻ mặt Tần Xu hơi mất tự nhiên, nghĩ thầm, sao nam nhân này lại như vậy, vừa mới bốc hỏa một trận, trong nháy mắt liền âm thầm thay đổi.
Chẳng qua, Tần Xu hiểu hắn không tức giận, bằng không, nàng phải tìm cách để hắn vui vẻ lại.
Nhưng trong lòng nàng hiểu được, nếu nam nhân này chán ghét mình, nàng có tìm cách nào cũng là uổng phí công sức.
Cho nên, Tần Xu biết, nam nhân trước mắt này vô cùng tinh tường, lại vô cùng biết kiềm chế.
Tần Xu thấy Sở Dục Trạch ngồi trên nhuyễn tháp, vội mở miệng nói: "Điện hạ có muốn uống chút trà không?"
Sở Dục Trạch nhìn nàng một cái, không lắc đầu, Tần Xu lập tức đi xuống chuẩn bị.
Rất nhanh, mang lên một chén trà hoa quả.
Có lẽ trà này rất hợp khẩu vị, khí thế uy nghiêm xung quanh Sở Dục Trạch bớt đi một chút, uống mấy ngụm trà, liếc mắt nhìn cung nữ đang quỳ gối.
"Trở về đi, hầu hạ chủ tử nhà ngươi cho tốt."
Nàng cung nữ kia sớm đã bị dọa cho tái mặt, sợ Điện hạ tiếp tục truy cứu, ngay cả nàng cũng mất mạng. Lúc này nghe Sở Dục Trạch nói thế, sao dám nhiều lời, chỉ dập đầu, khi đứng dậy thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Đợi sau khi rời khỏi đây, mới lo lắng xem nên giải thích với chủ tử nhà mình ra sao.
Tần Xu nhìn nàng bối rối rời đi, hơi hơi lắc đầu, thở dài một hơi trong lòng.
Mưu kế nữ nhân chẳng qua cũng chỉ đến bậc này, thực ra, điều quan trọng chính là tâm tư của nam nhân.
Nếu nam nhân đặt tâm tư ở chỗ ngươi, tin tưởng điều ngươi nói là thật, mọi chuyện mới có thể tiếp tục diễn biến.
Hiển nhiên, Sở Dục Trạch không có đủ kiên nhẫn với Thường tuyển thị, thật không giống như trong lời đồn, trước kia hắn sủng ái nàng bao nhiêu.
Bằng không, hôm nay sẽ không tức giận như vậy.
Lục Thành rời đi không lâu, nhanh chóng trở lại, phía sau còn có mấy thái giám đi theo, trong tay bưng cặp lồng, một đám người sắc mặt trắng bệch, lúc đi vào, thân mình đều run rẩy không thể khống chế.
Không cần phải nói, cũng biết là vừa nhìn thấy trận đổ máu kia.
Sở Dục Trạch thấy bọn họ, buông chén trà trong tay xuống, không nói gì.
"Điện hạ nói đói bụng, nô tài sai phòng ăn chuẩn bị chút đồ ăn." Lục Thành bước lên vài bước, khom lưng nói.
Sở Dục Trạch "Ừ" một tiếng, thái giám lập tức bước lên dọn một bàn đồ ăn, một bàn đầy ắp đồ ăn, lấy phẩm cấp của Tần Xu, hẳn là không thể có.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn này, ác cảm đối với người của phòng ăn trong đầu Tần Xu bớt đi vài phần, trong tình cảnh này, làm ra một bàn đồ ăn như thế nào.
Nô tài, chỉ cần làm việc không tốt một chút, không cẩn thận một chút đã đánh mất tính mạng.
"Điện hạ, không còn sớm, dùng bữa thôi." Tần Xu lên tiếng nhắc nhở.
Tần Xu nói vậy, Sở Dục Trạch mới đứng dậy, đi đến trước bàn ngồi xuống.
Lục Thành dùng ánh mắt ngầm bảo nô tài đang quỳ đi ra ngoài, xem như là lượm được mạng mang về.
Trên dưới Đông cung đều biết, Điện hạ rất ít khi phát hỏa, nhưng không có nghĩa là, Điện hạ sẽ không tức giận. Một khi tức giận, nhất định phải có kẻ vong mạng. Lần này, chính là rơi xuống phòng ăn bọn họ.
Xét đến cùng, đều là Thường tuyển thị kia gây chuyện.
Tần Xu ngồi trước bàn, nâng tay gắp một miếng măng đặt vào trong bát Sở Dục Trạch.
"Điện hạ, dùng chút măng non đi."
Trời nóng, lại vừa phát hỏa, dĩ nhiên không có ai lại đi ăn đồ dầu mỡ.
Sở Dục Trạch nhìn đĩa măng, cười cười.
Sau đó, cũng gắp một miếng măng vào bát Tần Xu.
"Xu nhi cũng ăn một chút đi."
Không chỉ Tần Xu, ngay cả Ngân Hạnh và Hồng Nhị đang đứng hầu hạ gần đó cũng mở to mắt.
Không phải vì cử chỉ gắp đồ ăn kia, mà là vì hai chữ "Xu nhi" này.
Khi nào thì, Điện hạ có quan hệ tốt với chủ tử nhà mình thế.
Tần Xu cả kinh, hơi hơi hé miệng, quá nửa ngày mới hồi phục tâm trạng.
Xu nhân, Xu nhân, mấy năm nay, còn chưa có ai gọi nàng như vậy.
Tần Xu quay sang nhìn Sở Dục Trạch, hình như đối phương cho rằng chưa xảy ra chuyện gì, động tác tao nhã ăn đồ ăn trong bát.
Bữa cơm này, Tần Xu ăn thật không yên lòng, sau khi ăn xong, lại uống một chén nước ô mai.
Lúc sau hai người rửa mặt ngâm mình, nằm lên giường.
Không biết bởi vì trong lòng còn tức giận hay do nguyên cớ khác, Sở Dục Trạch lần này dày vò nàng đúng là đặc biệt kịch liệt. Tần Xu thật không dám chắc, cứ lăn qua lăn lại như vậy, bản thân có còn hơi sống nữa không.
Nhưng sự thật nói lên rằng, loại chuyện này, người phải chịu đựng rất là gian khổ, đến sau cùng, Tần Xu mệt đến chẳng thể nhấc nổi ngón tay. Chỉ nhắm mắt lại, tùy hắn lăn qua lăn lại.
"Nhìn cô!" Nghe giọng nói quen thuộc bên tai, Tần Xu theo thói quen trừng mắt, nhưng chẳng còn sức mà nhấc mí mắt.
Bên này Tần Xu lăn lộn quá nửa đêm, bên đó chỗ Thái tử phi, sau khi Lục Thành tới, không khí ngưng trệ.
Phạt bổng nửa năm, xử phạt không tính là nặng, nhưng mà đánh vào thể diện của Thái tử phi nàng.
Tôn ma ma trở về từ bên ngoài, trên mặt mang theo một mạt ngưng trọng.
"Thế nào, nghe ngóng được gì không?"
Đang tốt đẹp, sao Điện hạ lại tức giận, nói phòng ăn xảy ra chuyện, rõ ràng rất kỳ quái.
Trầm ma ma đi tới, cúi đầu trả lời: "Nương nương, sự tình là như vậy..."
Nghe Trầm ma ma nói xong, Thái tử phi ném mạnh chén trà trên bàn xuống đất, giọng nói cực kỳ tức giận: "Thường thị!"
Thấy nương nương nhà mình tức giận, Trầm ma ma cũng không dám nói nữa.
Gặp chuyện như vậy, có ai không tức giận. Rõ ràng là Thường thị ngầm giở trò, muốn tranh sủng, thế nhưng Điện hạ lại trách tội nương nương nhà mình.
"Nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Giọng nói của Trầm ma ma không lớn, khiến người ta nhìn ra nét ngoan độc.
Thái tử phi Quách thị nhìn thoáng qua Trầm ma ma, châm chọc nói: "Nên làm gì? Còn có thể làm gì? Bây giờ trong bụng Thường thị còn có cốt nhục Điện hạ đấy."
"Nương nương cứ bỏ qua cho nàng như vậy?" Trầm ma ma bất giác hỏi.
Sao nàng có thể bỏ qua cho Thường thị như vậy, bây giờ Thường thị có bầu, dám làm như vậy. Về sau nếu sinh nam hài cho Điện hạ, còn không tiếp tục vô pháp?
Đến lúc đó, sợ là lại càng không đặt Thái tử phi này vào mắt.
Không đợi Thái tử phi mở lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có cung nữ tiến vào bẩm báo: "Nương nương, Thường tuyển thị chờ bên ngoài, nói là đến thỉnh tội."
Nghe cung nữ bẩm báo, Quách thị không nhịn được, cười thành tiếng.
Đêm hôm khuya khoắt tiến đến thỉnh tội, mệt nàng ta đến rồi.
"Kêu nàng trở về."
"Nương nương." Cung nữ kia hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
"Nói là bản cung đã ngủ, bây giờ nàng có thai, trở về ngủ trước, việc này nói sau."
Quách thị đã nói vậy, cung nữ kia gật đầu, lui ra ngoài.
Thường thị đứng ở cửa, đợi rất lâu mới thấy có người đi ra, nghe được Thái tử phi kêu nàng trở về, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
"Không, ta muốn gặp nương nương."
"Thường chủ tử, nương nương nói ngài hiện giờ có thai, không thể làm khổ thân mình, có chuyện gì thì chờ trời sáng rồi mới nói." Cung nữ kia nhún mình, liền đóng cửa lại.
Trong đâu Thường tuyển thị trống rỗng, xảy ra chuyện như vậy, sao Quách thị có thể bỏ qua cho nàng.
"Chủ tử, đêm đã khuya, nô tỳ đỡ ngài trở về đi."
Thường tuyển thị liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh, đột nhiên tiến lên, giương tay, một bạt tai đánh xuống.
"Vô dụng, bây giờ nói lời hay, sao vừa rồi trước mặt Điện hạ không nói đỡ cho ta!"
Cung nữ này là người đến chỗ Tần Xu trước đó, tên là Nhược Vân.
Thường tuyển thị vừa khẩn trương vừa tức giận, dĩ nhiên xuống tay rất nặng, một cái tát xuống, mặt Nhược Vân lập tức sưng đỏ.
"Chủ tử thứ tội, chủ tử thứ tội." Nhược Vân quỳ gối, không ngừng dập đầu, mới dập đầu vài cái, trên mặt đất liền rớm máu.
[Trong phòng]
Trầm ma ma khó hiểu hỏi: "Nương nương sao lại không gặp Thường thị?"
Thái tử phi Quách thị nhếch môi: "Nàng có thai, vẫn nên ngủ một giấc sâu, miễn là nàng còn có thể ngủ."
Trầm ma ma giật mình, đúng vậy, xảy ra chuyện như vậy, sao nàng còn có thể ngủ được.
Người có thai, kiêng kị nhất là ưu tư sợ hãi, thân thể bị thương.
Tuy rằng nương nương ngại thân thể nàng ta không thể ra tay, nhưng nếu chính nàng ta khiến Điện hạ tức giận, sau đó làm mất đứa nhỏ trong bụng kia, có quan hệ gì với nương nương chứ?