Hôm sau, học xong tiết buổi sáng. Hà Diệp quyết định dành thời gian còn lại của buổi chiều để luyện đan. Nàng tìm đến phòng luyện đan của trường Thiên Linh.
Phòng luyện đan nằm ở một góc khuất của trường, ẩn mình sau những tán cây cổ thụ rợp bóng mát. Bước vào phòng, Hà Diệp cảm nhận được bầu không khí thanh tịnh và trang nghiêm.
Phòng luyện đan được thiết kế theo phong cách truyền thống, với những bức tường gỗ mộc mạc và mái ngói cong cong. Ánh sáng tự nhiên len lỏi qua những ô cửa sổ bằng giấy, tạo nên một không gian ấm áp và huyền ảo. Nền nhà được lát bằng đá cẩm thạch sáng bóng, phản chiếu hình ảnh của những học viên đang miệt mài luyện chế đan dược.
Phòng luyện đan được chia thành nhiều khu vực riêng biệt, mỗi khu vực dành cho một học viên khác nhau. Bên trong mỗi khu vực đều chứa một lò luyện đan. Bên cạnh mỗi lò luyện đan là một chiếc bàn gỗ, trên đó bày đầy đủ các dụng cụ cần thiết cho việc luyện chế đan dược.
Trong phòng luyện đan, không khí luôn tĩnh lặng và chỉ có tiếng lửa reo tí tách và tiếng sôi ùng ục của các nồi đan dược.
Nàng tìm đến khu vực luyện đan đang trống, đặt nguyên liệu và dụng cụ lên bàn, và bắt đầu chuẩn bị cho quá trình luyện chế đan dược.
Nàng bắt đầu luyện chế một loại đan dược đơn giản.
Bổ Khí Đan là loại đan dược phổ biến trong tiên giới, có tác dụng bổ sung chân khí, tăng cường sức mạnh cho tu sĩ. Quá trình luyện chế Bổ Khí Đan tuy đơn giản nhưng đòi hỏi sự tỉ mỉ và chính xác để đảm bảo chất lượng đan dược tốt nhất.
Hà Diệp lấy các nguyên liệu cho Bổ Khí Đan, bao gồm Nhân sâm, Linh chi, và Nấm tuyết. Những nguyên liệu này tốn tiên thạch, may nàng là học viên của trường nên được lấy miễn phí khi tập luyện. Tuy nhiên, số lượng nguyên liệu miễn phí mỗi ngày có hạn, nên Hà Diệp phải tính toán kỹ lưỡng để không lãng phí.
Nàng cẩn thận cho từng nguyên liệu vào lò luyện đan, điều chỉnh nhiệt độ và thời gian luyện chế một cách chính xác. Nàng tập trung hết tâm trí vào việc luyện chế đan dược, không để bất kỳ sai sót nào xảy ra.
Sau một hồi, lò luyện đan mở ra, tỏa ra một mùi hương thơm nức lòng. Hà Diệp mở nắp lò và lấy ra viên đan dược mà nàng vừa luyện chế.
Viên đan dược có màu sắc đẹp mắt, mùi thơm thanh tao và tỏa ra một luồng linh khí mạnh mẽ. Hà Diệp vô cùng vui mừng vì đã luyện chế thành công viên đan dược đầu tiên của mình. Hà Diệp cất viên Bổ Khí Đan cẩn thận vào lọ sứ nhỏ.
Nàng đặt chiếc lọ vào trong túi trữ đồ, rồi mỉm cười với niềm vui sướng và tự hào. Hà Diệp biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu cho hành trình luyện đan của nàng.
Hà Diệp ra khỏi khu vực luyện đan, bắt gặp Hỏa Diệc cũng bước ra từ khu vực kế bên. Hắn ta trông có vẻ bực bội và khó chịu, khuôn mặt nhăn nhó như đang suy nghĩ về điều gì đó không vui.
Hà Diệp tiến đến chào hỏi Hỏa Diệc theo phép lịch sự, nàng học công dân tiên giới rất kỹ đấy: "Chào Hỏa Diệc. Người cũng đến luyện đan à?”
Hỏa Diệc quay sang nhìn Hà Diệp, vẻ mặt vẫn còn cau có. Hắn ta gật đầu hờ hững: "Ừ, luyện đan.”
Hà Diệp cảm nhận được tâm trạng của Hỏa Diệc. Hôm nay nành đang vui, liền quyết định làm cây hành tốt một lần. Nàng liền nói: "Vậy à, không có gì mà một nồi lẩu nấm tiên không giải quyết được đâu!”
Hỏa Diệc nhíu mày: "Lẩu nấm tiên? Ngươi nói gì vậy?”
Hà Diệp mỉm cười: "Lẩu nấm tiên ở nhà ăn ngon tuyệt. Chúng ta đi ăn lẩu nấm tiên để giải khuây đi!”
Hỏa Diệc do dự một chút, rồi gật đầu: "Thôi được rồi. Ta cũng đang đói bụng.”
Hà Diệp và Hỏa Diệc cùng nhau đi đến nhà ăn. Hôm nay là ngày cuối tuần, nên nhà ăn rất đông đúc. Hai người xếp hàng một lúc mới đến lượt.
Hà Diệp gọi một nồi lẩu nấm tiên đặc biệt, với đầy đủ các loại nấm quý hiếm như nấm linh chi, nấm đông trùng hạ thảo, nấm tuyết... Nàng còn gọi thêm một đĩa thịt bò, một đĩa rau cải và một hũ nước trái cây ủ lạnh.
Khi nồi lẩu sôi lên, hương thơm nồng nàn của nấm tiên lan tỏa khắp không gian. Hỏa Diệp và Hỏa Diệc bắt đầu thưởng thức lẩu nấm tiên. Nước lẩu ngọt thanh, đậm đà, vị nấm giòn dai, thơm ngon.
Hỏa Diệc ăn lẩu nấm tiên một cách ngon lành. Vẻ mặt bực bội và khó chịu của hắn ta dần dần tan biến.
Hà Diệp nhìn Hỏa Diệc và mỉm cười: "Ta đã nói rồi mà, một nồi lẩu nấm tiên có thể giải quyết mọi chuyện!”
"Ăn đi, nói nhiều quá hết phần bây giờ!” Hỏa Diệc nói và gắp một miếng thịt bò vào bát.
Hà Diệp cũng gắp một miếng nấm cho vào miệng. Vị ngọt thanh của nước lẩu hòa quyện với vị giòn dai của nấm khiến cho nàng cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Hỏa Diệc và Hà Diệp im lặng thưởng thức lẩu nấm tiên một cách vui vẻ.
Ăn lẩu xong, Hà Diệp uống thử một ngụm nước trái cây ủ lạnh, uống xong nàng cảm thán: "Mát ghê, ngươi cũng uống thử đi”
Hà Diệp cầm hủ nước trái cây rót vào chén cho Hỏa Diệc. Hỏa Diệc gật đầu, nhấp một ngụm và cảm nhận vị ngọt thanh, mát lạnh của nước trái cây lan tỏa trong khoang miệng.
"Không tệ" Hỏa Diệc nói.
Ăn uống no nê, Hỏa Diệc đứng dậy đến quầy thanh toán. Hắn ta rút ra một túi tiên thạch và lấy tiên thạch đưa cho người bán hàng.
Hà Diệp nhìn mà ngưởng mộ thầm trong lòng: “Giàu ghê, số tiên thạch này phải ăn bao nhiêu bữa lẩu nấm tiên mới hết đây!”
Hỏa Diệc và Hà Diệp đi ra khỏi nhà ăn và bước vào màn đêm. Trời đã bắt đầu tối, những vì sao lấp lánh trên bầu trời.