Cuộc Sống Ở Tiên Giới Của Hành Nhỏ

Chương 23: Phi kiếm mất kiểm soát



Lúc này, tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên.

Hà Diệp cũng đứng dậy và chuẩn bị đi ra ngoài.

Nàng lén nhìn Hỏa Diệc một cái.

Hắn ta vẫn đang ngồi im lặng trên chỗ của mình.

Hà Diệp do dự.

Nàng không biết có nên đến gặp Hỏa Diệc hay không.

Nàng sợ rằng hắn ta vẫn còn giận dỗi nàng.

Nhưng rồi, Hà Diệp quyết định liều lĩnh một phen.

Nàng đi đến chỗ Hỏa Diệc và nói:

“Hỏa Diệc, ta có thể nói chuyện với ngươi một chút không?”

Hỏa Diệc nhìn Hà Diệp một lúc.

“Được thôi,” hắn ta nói.

Hà Diệp và Hỏa Diệc đi ra khỏi lớp học.

Họ đến một nơi yên tĩnh và bắt đầu nói chuyện.

“Ngươi giận ta à?” Hà Diệp hỏi nhỏ.

Hỏa Diệc im lặng một lúc.

“Ta không giận ngươi,” hắn ta nói cuối cùng.

“Ta chỉ… ta thất vọng.”

“Thất vọng về điều gì?” Hà Diệp hỏi.

Chưa kịp nghe câu trả lời của Hỏa Diệc, bỗng đâu một phi kiếm từ trên trời rơi xuống với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào Hỏa Diệc.

Hà Diệp hoảng hốt la lên:

“Hỏa Diệc, cẩn thận!”

Hỏa Diệc cũng sững sờ, không kịp phản ứng.

Phi kiếm lao vun vút, chỉ còn cách Hỏa Diệc vài cm.

Bỗng nhiên, một vầng sáng chói lòa bao trùm lấy Hỏa Diệc.

Phi kiếm va vào vầng sáng và bị đẩy lùi.

Vầng sáng tan biến, Hỏa Diệc vẫn an toàn.

Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhìn Hỏa Diệc với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Cái gì vậy?”

“Pháp bảo hộ thân,” Hỏa Diệc nói.

Hà Diệp gật đầu.

Nàng vẫn còn run sợ sau sự việc vừa xảy ra.

“Ngươi có sao không?” Hà Diệp hỏi.

“Không sao” Hoả Diệc trả lời.

“Xin lỗi… Phi kiếm của ta đang bay thì bị mất kiểm soát… Các ngươi không sao chứ?” Một cô gái từ đâu chạy tới.

Cô gái xuất hiện có mái tóc dài màu đen rối bù, gương mặt có phần lấm lem.

Cô ta cúi đầu xin lỗi Hỏa Diệc và Hà Diệp.

“Ta là Linh Linh, đến từ Luyện Khí Các,” cô ta nói.

“Ta đang thử nghiệm một loại phi kiếm mới nhưng không ngờ nó lại bị mất kiểm soát.”

Hỏa Diệc nhìn Linh Linh.

“Không sao,” hắn ta nói.

“Ta biết ngươi không cố ý.”

Linh Chi thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn ngươi,” cô ta nói.

“Ta sẽ cẩn thận hơn trong lần sau.”

Hà Diệp nhìn Linh Linh.

Nàng ta có vẻ rất hoảng hốt và lo lắng.

“Ngươi không sao chứ?” Hà Diệp hỏi.

Linh Linh lắc đầu.

“Ta không sao,” cô ta nói.

“Chỉ là bị một chút trầy xước.”

Hỏa Diệc nhìn phi kiếm đang nằm trên mặt đất.

Nó có hình dạng kỳ lạ, khác với những loại phi kiếm thông thường.

“Đây là loại phi kiếm mới mà ngươi thử nghiệm?” Hỏa Diệc hỏi.

Linh Linh gật đầu.

“Đúng vậy,” cô ta nói.

“Nó có sức mạnh rất lớn nhưng cũng rất khó điều khiển.”

Hỏa Diệc nhặt phi kiếm lên, nhìn kỹ từng chi tiết.

“Hình dạng của phi kiếm này hình như hơi lạ” hắn ta nhận xét, cố nén cười.

Linh Linh thở dài. "Ừ, ta vẫn đang thử nghiệm. Phi kiếm này có thể thay đổi hình dạng tuỳ vào người sử dụng”

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, một giọng nói từ xa vọng lại.

“Linh Linh! Ngươi lại gây rối nữa rồi!”

Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là trưởng lão của Luyện Khí Các, bước tới. Ông ta nhìn phi kiếm trên tay Hoả Diệc, rồi nhìn Linh Linh với ánh mắt nghiêm nghị.

“Linh Linh, bao nhiêu lần ta phải nói ngươi là không được thử nghiệm ở ngoài?”

Linh Linh cúi đầu. “Xin lỗi, sư phụ. Ta chỉ muốn thử xem phi kiếm hoạt động như thế nào trong thực tế.”

Trưởng lão thở dài. "Được rồi, lần này ta sẽ tha thứ. Còn về hai vị tiên hữu này, không biết phải bồi thường sao đây?”

Hà Diệp và Hỏa Diệc nhìn nhau.

Họ không biết phải nói gì.

Họ không có ý định đòi bồi thường gì cả.

Hà Diệp lúng túng lên tiếng trước. “Không cần bồi thường gì đâu, trưởng lão. Chúng ta chỉ là bất ngờ vì sự cố này thôi.”

Hỏa Diệc gật đầu đồng ý. "Đúng vậy, không cần bồi thường gì cả.”

Trưởng lão cười khổ. “Thật lòng xin lỗi hai vị, nếu sau này cần pháp bảo gì hãy đến Luyện Khí Các tìm ta hoặc Linh Linh.”

Linh Linh cúi đầu, tỏ vẻ biết lỗi. “Ta hứa sẽ cẩn thận hơn trong lần sau. Xin lỗi các ngươi vì đã gây ra sự cố này.”

Hà Diệp cười nhẹ. “Không sao, chúng ta đều có lúc sai sót. Quan trọng là ngươi đang nỗ lực cải thiện.”

Trưởng lão gật đầu hài lòng. “Cảm ơn hai vị đã hiểu. Linh Linh, đi theo ta về Luyện Khí Các.”

Linh Linh cúi chào lần nữa rồi theo trưởng lão rời đi. Hỏa Diệc và Hà Diệp nhìn theo, trong lòng nhẹ nhõm hơn sau sự cố bất ngờ.

Lúc này, bụng Hà Diệp bỗng kêu lên, nàng xoa bụng mỉm cười, rồi nhìn Hỏa Diệc.

“Dường như là giờ đến lúc ta đi ăn trưa rồi.”

Hỏa Diệc cũng nói. “Ừ, thật ra ta cũng đang đói.”

“Đi ăn thôi, hôm nay ta bao!” Hà Diệp chỉ tay về hướng nhà ăn.

Hỏa Diệc ngạc nhiên.

“Ngươi bao à? Thật sao?”

Hà Diệp gật đầu.

“Tất nhiên rồi!”

Hỏa Diệc mỉm cười.

“Vậy thì ta không khách sáo nữa.”

Họ cùng nhau đi về phía nhà ăn. Giờ này, nhà ăn vắng hơn mọi khi vì đã quá giờ ăn trưa của các học viên.

“Hôm nay ăn lớn đi, gọi thử các món trong danh sách ‘Món ăn ngon nhất’!” Hà Diệp hào hứng nói.

Hà Diệp gọi một đĩa Trúc Tịch Linh Quả và một bình Trà Bách Niên Tuyết Liên. Hỏa Diệc chọn một phần Gỏi Cá Linh Chi Ngũ Sắc, một đĩa Rau Ngũ Sắc Luyện Linh.

Món ăn được mang ra nhanh chóng, bày trí đẹp mắt và tỏa ra hương thơm thanh tao. Hà Diệp háo hức cầm đũa, nếm thử từng món ăn và không khỏi xuýt xoa khen ngợi.

“Trúc Tịch Linh Quả ngọt thanh và mát rượi, Trà Bách Niên Tuyết Liên thơm nồng và tinh tế. Không hổ là món ăn nằm trong danh sách “Món ăn ngon nhất”!” nàng thốt lên.

Hỏa Diệc cũng gật đầu tán thành. Hỏa Diệc nhấc một miếng Gỏi Cá Linh Chi Ngũ Sắc và đặt trên bát của Hà Diệp, cười nói, “Đây, thử xem sao.”

Hà Diệp lấy miếng Gỏi Cá Linh Chi Ngũ Sắc, ăn rồi nói, “Thật sự là ngon đấy! Thịt mềm và thấm gia vị rất tốt.”

Hỏa Diệc mỉm cười: “Ngươi cũng thử món Rau Ngũ Sắc Luyện Linh xem sao.”

Hà Diệp gắp một ít rau, chấm vào nước tương pha ớt, đưa lên miệng nhai. Vị giòn ngọt của rau quyện cùng vị cay nồng của ớt, tạo nên một cảm giác sảng khoái, kích thích vị giác.

“Món này cũng ngon không kém!” Hà Diệp khen ngợi. “Rau tươi ngon, giòn giòn, vị ngọt thanh tự nhiên.”

“Ngươi cũng ăn thử Trúc Tịch Linh Quả đi” Hà Diệp nói.

Hỏa Diệc gật đầu, cầm một quả Trúc Tịch Linh lên cắn một miếng. Vị ngọt thanh và mát rượi của quả lan tỏa khắp khoang miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.