Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Chương 36: Phụ đạo tâm lý



Tứ a ca vừa mới phong trần mệt mỏi trở lại kinh thành, hiển nhiên lại phải đối mặt với một loạt tiệc tẩy trần, hết Đông gia mời lại đến lưu thủy tịch(*) của Tây gia, ai cũng muốn hỏi thăm chút thông tin về tình hình ven sông Hoàng Hà từ chính miệng Tứ bối lặc.

(*) Tiệc lưu động.

Tại yến tiệc tẩy trần tại gia, sau khi xa cách năm tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy Dận Chân, Đông Thục Lan phát hiện hai má Tứ Tứ gầy vọt đi trông thấy, nhìn sắc mặt cũng không được khá lắm. Nàng quay đầu ngẫm nghĩ, thấy cũng phải, Tứ gia là đi quản lý sông ngòi chứ đâu phải là du sơn ngoạn thủy, ăn không ngon, ngủ không ngon, sắc mặt mà rạng rỡ được mới là lạ, không như nàng, ăn ngon, ngủ ngon, không buồn không lo, ách, nghĩ như vậy tựa hồ có chút vô tâm rồi? Tay trái véo nhẹ tay phải một cái cho tỉnh, rũ bỏ những ý nghĩ tội lỗi vừa dâng lên trong đầu.

Sau khi tiệc tàn, trở lại Hinh Thần uyển, Tiểu Thúy liền vội vàng gấp gáp tuyên truyền, nàng nghe được tin tức từ một nơi nói rằng Tứ gia lần này đi Hoàng Hà lập công tích vĩ đại, nghe nói, việc khai thông đường sông ở Hoàng Hà đã được triển khai, không ít nạn dân tụ tập ở trong thành đã bắt đầu tự động trở về quê hương. Hơn nữa, công việc giám sát phân dòng ở Hoàng Hà đều do Tứ bối lặc đích thân chấp hành, tự mình giám sát. Dựa vào việc Tiểu Thúy càng nói giọng càng thêm to, càng nói mắt càng phát sáng liền có thể thấy được, sự sùng bái với Tứ bối lặc ở trong tâm thức của nàng đã phất lên rất cao rồi. Dĩ nhiên, Đông Thục Lan tuyệt không lo lắng vị trí của mình trong lòng Tiểu Thúy sẽ chịu một chút ít uy hiếp nào. Nghe nói, chỉ cần kiên trì truyền bá một ý tưởng bất kì cho người sống không có mục đích rõ ràng, người đó nghe nhiều ắt sẽ bất giác mà làm theo ý tưởng ấy. Cũng chính là một loại thôi miên tiềm thức. Cho nên bình thường chỉ cần có cơ hội, Thục Lan tiểu thư sẽ tiến hành tẩy não Tiểu Thúy, nói một vài thứ có có không không gì đó, đương nhiên chỉ nói những thứ có lợi cho nàng.

Nghe Tiểu Thúy ca công tụng đức xong, Thục Lan càng ngày càng thấy tinh thần của tên Dận Chân này rất giống với đội trưởng lạnh lùng như băng(*) trong bộ truyện Hoàng tử tennis mà nàng thích nhất, làm việc quá mức nghiêm chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ giống nhau. Đối với dân chúng mà nói, có bề trên như thế này đúng là may mắn. Có điều, sùng bái là một chuyện, Thục Lan đồng học lại không có một chút ý muốn đưa tay hỗ trợ nào. Không phải người xưa vẫn thường nói “nữ tử không tài mới là đức” sao? Thất đức là trọng tội đó, nếu trượng phu mà cho một tờ giấy ly hôn thì nửa lời cũng không cãi được. Nghĩ tới đây, Đông đồng học nâng tay ưu nhã mà che miệng ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.

(*) Tezuka.

Tháng năm, Khang Hi lại có hăng hái nghỉ mát ở phía bắc Trường Thành, lần này dự định đi Nhiệt Hà. Vốn là thấy đầu năm nay Tứ bối lặc vì việc trị thủy ở Hoàng Hà mà lao tâm cực nhọc, định cho hắn đi theo cùng để nghỉ ngơi một chút, Tam bối lặc thì ở lại giám sát quốc gia, nhưng không ngờ Lý trắc phúc tấn ở phủ Tứ bối lặc lại có thai, đây cũng là đại sự, hiện nay Tứ a ca mới chỉ có độc đinh là Hoằng Huy, vất vả lắm mới có thêm một mống nữa, Lý thị đương nhiên liền trở thành đối tượng bảo hộ trọng điểm. Do đó, Tứ bối lặc bị lưu lại giám sát quốc gia, Tam bối lặc ở bên cạnh cùng giúp sức. Nhưng có một việc rất kỳ quái, lần đi Nhiệt Hà này, chúng a ca ai cũng đi, đến Thập Ngũ a ca cùng Thập Thất a ca cũng có mặt, nhưng lại chỉ thiếu một mình Thập Lục a ca. Mặc dù Đông Thục Lan không hiểu tại sao, nhưng cũng sẽ không chủ động đi hỏi han về vấn đề đả thương người như thế này. Chắc là Tứ bối lặc cùng Thập Lục a ca đồng bệnh tương liên nên khi Khang Hi đang mang theo già trẻ lớn bé một đại gia đình đi Nhiệt Hà, Tứ bối lặc lại thường mang Thập Lục a ca đến phủ mình ăn cơm, cho dù hắn công vụ quấn thân, chạy không thoát, cũng sẽ sai người đưa Thập Lục a ca đi.

Xét thấy giao tình lấy vật đổi sách khi trước nên tiểu Thập Lục cũng thích chạy đến Hinh Thần uyển của Đông Giai Thị chơi đùa hoặc là làm bài tập mà thái phó giao về. Dận Lộc dần dần phát hiện ra vị Đông Giai Thị thứ phúc tấn này vô cùng khác người. Nàng không cẩn thận dè dặt với hắn như mấy nô tài, không coi hắn như đứa trẻ mà tiếp đón hoan hỉ như các ca ca và tẩu tẩu khác, cũng chẳng coi lời hắn nói ra cái gì. Ban đầu hắn cũng cho rằng Đông Giai Thị này tiếp cận hắn để khiến cho Tứ ca chú ý, có điều, hắn lúc ấy cũng coi như là lợi dụng được, dưới tình huống đôi bên cùng có lợi thì thuận nước đẩy thuyền, cớ gì không làm? Ví dụ như năm trước hắn lấy được từ chỗ nàng một chậu hoa thủy tiên, ngay sau đó liền tặng cho Lương phi nương nương thích trồng hoa dưỡng cỏ ở Trữ Tú cung, đoạn thời gian ấy, Bát ca thoáng thấy hắn cũng thân thiết hơn không ít, ngay cả bao lì xì lễ mừng năm mới cũng mượn danh nghĩa Bát tẩu Quách Lạc La thị tặng thêm một phần kha khá nữa, lập tức bổ sung vào phần thiếu hụt của Tứ ca, thậm chí còn dư ra không ít.

Bây giờ nghe nói nữ nhân này đang rất được Tứ ca cưng chiều, chỗ hắn đang ngồi làm bài tập đây chính là cái bàn đọc sách Tứ ca cho chuyển về Hinh Thần uyển. Đối diện hắn chính là nữ nhân kia, nàng đang nồng nhiệt đọc sách, thỉnh thoảng lại lấy bút lông chim ra viết viết. Thái độ của nàng đối với hắn vẫn trước sau như một, không hề thấy thân thiết hơn, cũng không có sự hờ hững trở mặt không quan hệ khi lợi dụng người khác xong xuôi. Dĩ nhiên, thời điểm khi hắn mang sách đến, ánh mắt nữ nhân này vẫn đặc biệt phát sáng, ấn tượng khắc sâu trong hắn nhất chính là ánh mắt của nữ nhân kia khi nhìn thấy bộ Bản thảo cương mục lần ấy, giống như là một kẻ đã đói ăn thật lâu mà lại được hắn thả xuống trước mặt một khối thịt nướng vàng ươm.

Có điều hắn cũng biết, ngoại trừ mấy vị tu sĩ này nọ thì cũng có rất nhiều người thích viết chữ bằng bút lông chim, thỉnh thoảng hắn cũng đã thấy Hoàng a mã dùng qua. Tâm trí Dận Lộc đã hoàn toàn không đặt vào bài tập nữa, hắn chậm rãi vươn cổ, muốn nhìn xem người đối diện đang viết những cái gì. Ừ, chữ viết không đến nỗi tệ. Thập lục a ca thầm nhận xét trong lòng.

“Ngươi làm xong bài tập rồi à?” Thục Lan ngẩng đầu lên.

Tiểu Thập Lục bị dọa giật thót, có chút chột dạ vì bị tóm: “Chưa xong. Có một bài chưa làm được, phải đợi Tứ ca về để hỏi.”

“Ồ, vậy ngươi cứ làm trước mấy bài mình biết đi, bỏ qua bài kia là được.”

“Làm bài lâu như vậy rồi, phải nghỉ ngơi chút đã. Thứ phúc tấn này…”

“Hửm?”

“Tại sao ngươi lại dùng bút lông chim mà không dùng bút lông bình thường để viết chữ?”

“Chữ ta viết bằng bút lông vô cùng xấu.”

“Xấu thì luyện là được mà, Tứ ca là người rất nghiêm cẩn, chẳng lẽ huynh ấy không nói gì ngươi, không bắt ngươi luyện chữ sao?”

“Ta luyện chữ làm gì? Ta không đi thi làm Trạng nguyên cũng chẳng làm quan viết tấu chương. Hơn nữa bộ bút lông này là Tứ ca ngươi tặng, để không một chỗ chẳng phải rất lãng phí sao, dĩ nhiên ta phải đem ra dùng thật nhiều mới không cô phụ một mảnh chân tình của Tứ ca ngươi chứ.” Nói hết câu cuối cùng, Đông Thục Lan còn cố ý bày ra một bộ mặt tình thâm ý trọng.

Quá giả dối! Ba chữ kia mặc dù không bật ra khỏi miệng nhưng vẻ kỳ thị trên mặt Thập Lục a ca đã nói hết tất cả.

“Lý do này là đúng nha, ta nói cũng trôi chảy như vậy, nhưng mà nếu ngươi không tin thì ta cũng chịu thôi.”

Dận Lộc cúi đầu, đột nhiên có chút rầu rĩ không vui.

Thục Lan đã nhìn nhiều tiểu Thập Lục ríu ra ríu rít suốt ngày nên khi thấy dáng vẻ này của hắn lại có chút không quen, có điều nếu hắn không muốn nói thì Thục Lan cũng không miễn cưỡng, cúi đầu, tiếp tục đọc sách của nàng.

“Thứ phúc tấn, ngươi cũng cảm thấy mấy thứ thi từ ca phú kia không dùng được sao? Vậy thì tại sao Hoàng a mã còn bắt chúng ta nhất định phải học? Ta thì muốn luyện võ công thật giỏi, sau này làm Đại tướng quân, góp công mở rộng giang sơn xã tắc Đại Thanh như những a ca khác.”

“Lý tưởng rất tuyệt.” Thục Lan đặt cái bút lông chim trong tay xuống, gật đầu đồng ý.

“Cho nên ta mới không học thuộc mấy bài Nhan uyên, Ung dã với Học nhi, cuối cùng bị thái phó bẩm báo lại hết với Hoàng a mã.”

“Vì thế nên Hoàng thượng mới phạt không cho ngươi đi Nhiệt Hà sao? Oan ức nha! Cơ mà bình thường nhìn ngươi cũng thông minh, sao lại làm ra cái chuyện dại dột như vậy?” Trực tiếp bỏ qua tên mấy bài thơ mà Thập Lục nêu ra, nghe như mới, Thục Lan một bài cũng chẳng biết.

“Là ta nhất thời nhanh miệng, chống đối thái phó, ông ta liền nói ta không ngoan.”

“Thế nên Hoàng thượng mới để ngươi ở lại kinh thành tự kiểm điểm?”

“Ừm.”

“Thái phó kia là một lão già có đúng không?”

“Làm sao ngươi biết?”

“Đoán, chỉ có mấy lão bát cổ mới cứng ngắc bảo thủ như thế, mà Hoàng a mã của ngươi cũng vì nể mặt lão già đó nên không thể cho qua không xử lý, bởi vì loại người này thích nhất là ôm tài tự kiêu, tự cho là thanh cao, động một chút là lôi văn ra nói. Mà Hoàng a mã của ngươi cũng không thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà bôi một vết bẩn lên mĩ danh chiêu hiền đãi sĩ của ngài được.”

“Ngươi cũng hiểu rõ tính cách của Hoàng a mã đấy. Ngươi thì sướng rồi, muốn đọc sách gì thì đọc sách ấy.”

“Ngươi muốn thế cũng được, đương kim Thánh thượng đa tài đa nghệ, nhi tử lại nhiều, làm sao ngài biết rõ được mỗi nhi tử thừa hưởng được gì từ mình, vậy nên đương nhiên sẽ bắt các ngươi học tất cả rồi. Chỉ có thử qua mới biết mình thích cái gì, không thích cái gì, đúng không?”

“Nếu vậy thì việc ta muốn học võ công thật giỏi để sau này làm Đại tướng quân cũng không có gì là sai sao?” Ngực Dận Lộc lại ưỡn cao lên.

“Dĩ nhiên không có gì sai, đây còn là lý tưởng rất tuyệt ấy chứ, có điều, học võ nghệ thật giỏi chỉ có thể giúp ngươi trở thành một tên lính đánh đấm không tệ thôi, không phải là trở thành một Đại tướng quân. Phải biết rằng, để thành một Đại tướng quân không gì không làm được, đánh đâu thắng đó thì thứ phải học là rất nhiều.”

“Ta biết rồi, binh thư chiến sách chứ gì, bây giờ ta đang đọc Binh pháp Tôn Tử.”

“Ngươi đọc Binh pháp Tôn Tử, người khác cũng đọc, ngươi hơn được cái gì chứ?!”

“Vậy ngươi nói xem phải đọc cái gì?” Dận Lộc vẻ mặt hoài nghi, không tin người đối diện có thể nói ra cái đạo lý gì.

“Nói đơn giản một chút nha. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa chính là mấu chốt của thắng lợi.”

“Ta đây đã sớm biết rồi.”

“Thiên thời bao gồm rất nhiều: khí hậu, khí hậu một năm, khí hậu một ngày. Tỷ như, mùa đông bão tuyết không thích hợp hành quân đánh giặc, thế nhưng nước kết băng có thể phá đá, ngươi dùng được trong việc công thành, hè nóng bức ít nhiều ảnh hưởng đến thân thể của binh sĩ, vì thế ngươi cũng phải hiểu biết về y lý; địa lợi: hướng chảy của sông ngòi, thủy triều lên xuống, còn có khu vực hiểm yếu này nọ. Tính toán độ cao của tường thành, độ rộng của sông đào bảo vệ thành, bài binh bố trận, cũng cần dùng đến tính toán, hình học. Về phần nhân hòa, quan trọng bậc nhất, chính là lòng người, tựa như kế thành không của Khổng Minh vậy, chiến thuật kinh điển như thế chắc không cần nói thì ngươi cũng đã biết.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Lục a ca hơi sầm xuống, Thục Lan lắc đầu: “Thập Lục a ca, làm tướng quân thì dễ nhưng làm một tướng quân bách chiến bách thắng còn khó hơn cả khó. Từ từ mà học, ta sẽ ủng hộ ngươi mặt tinh thần.”

“Thứ phúc tấn, ngươi biết thật nhiều!” Mặt Dận Lộc kinh ngạc.

“Cũng bình thường, ta chỉ đàm binh trên giấy, nói vài câu sướng mồm mà thôi. Ngươi cũng biết đống sách tạp nham của ta rồi đó, đọc nhiều như thế tự nhiên cũng biết nhiều hơn.”

“Nhưng mà ngươi đọc mấy cuốn sách này làm gì? Ngươi cũng không hành quân đánh giặc.”

“Đúng là không cần đấy, nhưng mà ta cũng phải tìm việc gì thú vị mà làm chứ, nếu không biết phải trải qua một ngày thế nào? Huống chi có người đã nói “thư trung tự hữu nhan như ngọc”, “thư trung tự hữu hoàng kim ốc”. Mỗi quyển sách đều có giá trị riêng của nó, cho dù không thích thi từ ca phú nhưng ta vẫn có hai bản Đường thi Tống từ đặt trên giá sách đấy thôi, rủi như không ngủ được còn có cái mà lật lật xem xem, tự thôi miên vào giấc ngủ.”

(*) Hai câu thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng: Trong sách tự có người con gái xinh đẹp như ngọc ngà, trong sách tự có nhà lầu bằng vàng => Trong sách cái gì cũng có, đọc sách là có tất cả.

“Thái phó mà nghe thấy nhất định sẽ bất tỉnh.” Mặt Thập Lục a ca lại giãn ra thoải mái.

“Không phải Khổng Tử đã nói chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi nhất sao? Ta là nữ tử, mà ngươi là người tuổi nhỏ, đều thuộc trường hợp khó nuôi cả, thế nên rất thường thôi, không cần sợ lớn hãi nhỏ gì cả.”

“Khụ, khụ.” Hai tiếng ho khan vờ vịt từ ngoài cửa truyền vào.

“Nữ tử” cùng “tiểu nhân” vừa quay đầu ra đã thấy Tứ a ca đứng ngoài cửa, không biết đã nghe bao lâu rồi.

“Xem ra ngươi cũng tự ý thức được là mình khó nuôi đấy.”

“Có sao? Thiếp thân tự nhận là nuôi rất dễ, ngoại trừ hơi thích đọc sách một chút, đối với những thứ khác như của ngon vật lạ hay lụa là gấm vóc đều không đòi hỏi gì, rất an phận.” Đông Thục Lan vội vàng đứng lên, cúi đầu, rất cung kính đáp lời.

“An phận?! Hình như ta vừa nghe thấy có người xúi giục Thập Lục đệ lấy Đường thi Tống từ ra ru ngủ thì phải, không biết là ai nhỉ?”

“Có sao? Thiếp thân chỉ nói Đường thi Tống từ có tác dụng thôi miên với  thiếp thân thôi, chưa chắc nó đã phát huy tác dụng với Thập Lục a ca nha, phải thử thì mới biết, có đúng không Thập Lục a ca?” Thục Lan quay đầu nhìn về phía Thập Lục a ca, hy vọng hắn có thể cứu nguy cho mình, hỗ trợ nói mấy lời có ích.

“Hả? Chuyện này…” Nhìn thấy Tứ ca, Dận Lộc lại trở nên sợ run không kiềm chế được, ít ra khi đối mặt với Đông Thục Lan hắn còn cảm thấy mình to lớn.

“Thôi được rồi, phúc tấn đang chuẩn bị bữa tối trong viện của nàng, đi thôi.” Dận Chân lại liếc Đông Thục Lan một cái nữa, “Đứng ì ra đấy làm gì, còn không mau đi? Hay là ngươi còn muốn phúc tấn đợi ngươi nữa?” Nói xong, Tứ a ca quay người lại, dẫn đầu đi ra khỏi thư phòng. Thục Lan ngơ ngẩn một lúc rồi cũng vội vàng chạy theo. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, tránh được một kiếp, nhưng mà nàng lại thấy có chút kỳ quái, nếu như là phúc tấn truyền lệnh thì không phải để cho hạ nhân tới  thông báo một tiếng là xong sao, việc gì phải nhọc bối lặc gia đích thân đi một chuyến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.