Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế

Chương 4: Tranh đấu quyền lợi – Hệ thống thăng cấp (1)



Lại nói thời điểm một tháng trước khi bệnh tim Hạ Lâm chưa bình phục. Nếu không có sự hỗ trợ từ vị Cao gia thiếu gia kia, bệnh tình Hạ Lâm khó trị dứt điểm nhanh như vậy.

Cao thiếu gia chính là Cao Thiên Hựu, thiếu niên Hạ Lâm gặp tại công viên lần trước.

Cao Thiên Hựu là tầng lớp thanh thiếu niên tinh anh thuộc tập đoàn tài chính Cao gia đình đám một thời. Cao gia lớn mạnh như vậy giờ sao lại ngã đỗ, đó lại là một chuỗi chuyện xưa đầy khúc chiết và đau lòng…

Mặc dù mọi người coi thường anh, Hạ Lâm vẫn tin tưởng con mắt nhìn người của mình liền kéo anh về, một mặt cho anh có cơ hội chuyển mình, mặc khác giúp cô giải quyết đống lộn xộn trước mắt.

Hạ Lâm nghe điện thoại tại phòng khách, tivi trước mặt đang chiếu chương trình ca nhạc nhưng không hề phát ra âm thanh, âm lượng được cô giảm xuống bằng không.

Tinh thần Hạ Lâm tập trung cao độ trong cuộc điện thoại với đối phương.

[…]

“…”

“Được, anh in mười bản, ngày mai gặp trước cổng Hạ thị!”

Giọng trầm ấm trong điện thoại vọng ra.

[Cô còn phân phó gì thêm không?]

“Không, vậy là tốt rồi, anh nghỉ sớm… mai cần có tinh thần tốt nhất cơ mà!”

[Vâng, vậy chúc cô ngủ ngon!]

“Cảm ơn anh!”

Điện thoại vang hai tiếng ‘Tít! Tít!’ kết thúc, đặt nó lên bàn, Hạ Lâm ngồi trầm tư suy nghĩ. Nghĩ mãi vẫn không có thêm ý tưởng gì mới, cô thôi nghĩ nữa mà quyết định tu luyện nâng cấp không gian trong rương Thương hành.

Hạ Lâm cầm điều khiển tắt tivi, đứng dậy tắt hết các đèn lớn trong phòng khách, để lại đèn nhỏ trên bàn thờ của Hạ gia cùng hành lang dễ dang đi lại trong đêm, cô lên lầu về phòng ngủ của mình.

Quyết định kéo Cao Thiên Hựu về giúp mình là một chuyện tốt không thể tốt hơn, bằng chứng trước mắt chuyện công ty được anh lên kế hoạch chỉnh chu đầy tỉ mỉ, hơn nữa Hệ thống còn thưởng mười điểm tích lũy vì cô làm được một điều tốt, có Hệ thống thừa nhận con người anh Cao cô không còn lăn tăn việc mình quyết định đúng hay sai nữa, điều cô chú ý hơn là thêm bốn mươi điểm nữa đủ điểm để đổi vật phẩm đầu tiên rồi, không biết đó là thứ gì nhỉ? Càng nghĩ càng háo hức thật không tốt, cô quyết định đi nâng cấp không gian sẽ thiết thực hơn.

Không gian lúc này rộng hai mét vuông, vũng nước nhỏ trước chiếm cả diện tích nay thu lại còn một nữa, nữa còn lại là đất phì nhiêu đầy màu mỡ.

Đóa sen duy nhất nay đã nở to, cánh lá xanh mướt xòe rộng, bắt đầu xuất hiện thêm ba đóa hoa nhỏ mới nhú nữa, hương hoa lan tỏa thơm mát, mùi hương xem ra là một vị thuốc an thần rất tốt, đương mệt mỏi ngửi được tinh thần vực dậy nhanh chóng lạ kỳ.

Hạ Lâm chẳng khác nào chú khỉ nhỏ, món yêu thích chính là trái cây, cô mua về nhiều hạt giống rồi nhưng vẫn chưa trồng được vì diện tích quá nhỏ. Chờ khai hoang rộng rãi mới đem ra trồng được, hiện tại cô trồng mấy loại rau ngắn ngày, vừa mở rộng không gian vừa có rau sạch ăn, không sợ bị nhiễm độc hóa học gì gì đó.

Mỗi ngày Hạ Lâm dành một giờ làm đất, tưới tiêu đám rau cỏ của mình.

Trong không gian Hạ Lâm đang trồng hai luống rau nhỏ, một luống cải xanh, một luống rau dền.

Sự sống phát sinh, vòng đời tự nhiên cũng xuất hiện, mỗi ngày cô đều ghé thăm hai luống rau ít nhất hai ba lần, phòng sâu bướm ăn trụi hết lá thì nguy. Mấy con sâu này đặc biệt to khỏe, đợi không gian mở rộng cô đem gà vào nuôi, bắt sâu cho chúng ăn, nghĩ hình ảnh đám gà tranh nhau thịt sâu cô thực vui vẻ.

Chăm chút xong đám rau nhỏ, Hạ Lâm trở lại phòng ngủ của mình, sớm mai có một trận quyết đâu với mấy lão làng Hạ thị, ngủ sớm tinh thần mới tốt.

6:15 điện thoại reo vang, Hạ Lâm từ trong tấm chăn dày ló đầu, với tay lấy điện thoại đang reo in ỏi ở bàn bên cạnh.

Nhìn tên Cao Thiên Hựu trên màn hình, đôi mắt tèm nhèm tỉnh táo phân nữa, để giọng nói mình không quá khàn, cô hít thở một hơi mới bấm nút nghe.

“Alo!”

[Cô dậy chưa?]

“À! Đã dậy!”

[Xin lỗi gọi cô sớm thế này…]

“Không sao, cũng đến giờ tôi phải dậy rồi, cảm ơn anh!”

[Không có gì, bảy giờ gặp cô tại cổng công ty nhé!]

“Ok!”

[Chào cô!]

“Vâng, chào anh!”

Thả điện thoại lại bàn, Hạ Lâm nằm nướng thêm năm phút mới vùng dậy, gấp chăn gối gọn gàng, vào toilet xúc miệng, rửa mặt, xuống nhà làm bữa sáng đơn giản ăn.

Hôm nay cô phải ra ngoài sớm, sáu giờ rưỡi chú tài xế cô mới thuê được một tuần có mặt chờ bên ngoài, đang ăn dỡ bữa sáng, Hạ Lâm nói chú ấy chờ mình mười phút sẽ ra tới.

Mười phút sau Hạ Lâm chỉnh tề trong trang phục công sở, đơn giản không thiếu quý khí xuất phát từ bên trong.

Thấy cô ra, chú tài xế tiến lại mở cửa cho cô vào trong xe, sau đó trở lại ghế lái khởi động máy.

Từ nhà đến công ty, nếu không bị kẹt xe thì chưa tới mười phút là đến, lúc này là thời điểm công nhân viên lên ca, cả đường phố kẹt xe liên tục, phải mất hai mươi phút xe mới tới nơi, vừa kịp giờ hẹn với anh Cao cũng không tồi.

Tới nơi Hạ Lâm thấy Cao Thiên Hựu đứng trước cổng Hạ thị chờ mình. Tài xế mở cửa cho cô, cô nói xong việc sẽ liên lạc với chú, bảo chú tìm chỗ đậu xe chờ mình. Chú tài xế gật đầu báo đã biết rồi lái xe đến điểm đậu chờ cô.

Thấy cô, Cao Thiên Hựu tiến lại, không bắt tay xã giao mà gật đầu chào. Cô cười đáp lại, hỏi anh một câu ngớ ngẩn.

“Anh ăn sáng chưa?”

Anh cười rạng rỡ tựa ánh nắng mặt trời, xem ra tinh thần hôm nay thực tốt.

“Vâng, đã ăn rồi, còn cô?”

“Tôi cũng vậy! Chúng ta vào trong chờ bọn họ hay ngồi ngoài này uống café chờ?”

“Tôi nghĩ chúng ta nên vào trong, rồi gọi cafe mang lại hay hơn.”

“Cũng được, chúng ta vào trong thôi!”

“Vâng!”

Thấy cô đi vào, nhân viên bảo vệ hỏi cô là khách hàng hay là nhân viên mới vì trông cô rất lạ, nếu là nhân viên công ty thì phải xuất trình thẻ nhân viên.

Hạ Lâm quên mất gọi điện báo trước tại phòng bảo vệ, may mà nghe lời anh Cao vào công ty sớm, nếu không đợi đúng giờ thực là lúng túng có khi thành trò cười cho mấy lão già kia.

“Xin lỗi tôi quên gọi điện báo trước các anh… tôi không phải là khách hàng…”

Một bảo vệ trẻ tầm hai hai tuổi hỏi cô.

“Chị là nhân viên mới à? Vậy trình thẻ nhân viên để chúng tôi kiểm tra.”

Lúc này Cao Thiên Hựu xen vào.

“Cô ấy không phải nhân viên công ty mà là cô chủ nhỏ!”

Bốn chú bảo vệ nhìn nhau, cô chủ nhỏ? Có nghe nói qua nhưng chưa gặp mặt bao giờ? Làm sao xác minh người đến là cô chủ thì một chú bảo vệ lớn tuổi lên tiếng.

“Thực xin lỗi, chúng tôi chưa từng gặp mặt cô chủ nên để tận theo chức trách, phiền cô tạm trình chứng minh thư theo diện khách hàng trước đi ạ.”

Cách giải quyết này cũng tốt, Hạ Lâm cùng Cao Thiên Hựu xuất trình chứng minh thư sau đó được bảo vệ cho vào.

Ngày đầu xuất trận gặp vài khó khăn nhỏ bởi chưa ai biết thân phận của cô, mà thôi, sau hôm nay mọi người rồi sẽ biết.

Cô và Cao Thiên Hựu ngồi chờ tại phòng dành cho khách, có cafe pha sẵn bởi nhân viên công ty mời, cả hai ngồi uống tạm đợi.

Cao Thiên Hựu đưa Hạ Lâm xem lại tập hồ sơ một lượt, bao gồm các chứng từ liên quan máu mủ cha con, ủy quyền hợp pháp cổ phần Hạ phụ cùng các phân tích tài chính sáu tháng gần nhất của công ty.

Xem một lượt, nắm trong tay 90% phần thắng, không phải con số tuyệt đối nhưng ai biết được bất biến xảy ra, xem tình hình rồi tính tiếp. Nhấm ngụm cafe sữa, cô hỏi anh.

“Anh thấy chúng ta thành công là bao nhiêu?”

“99%”

Quả là thiên tài có khác, nói chuyện đầy tự tin và dứt khoát.

“Anh chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn!”

Nghe anh trả lời như vậy Hạ Lâm cảm thấy thực yên tâm, không suy nghĩ nhiều nữa, tin tưởng vào chọn lựa của mình, mà chọn lựa đó chính là tin tưởng Cao Thiên Hựu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.