Được phép ăn, hai mắt người thanh niên hướng vào cô phát sáng tựa đèn pha làm cô phải né đi vì ngượn. Cứ ngỡ sau đó anh ta sẽ lao nhanh đến và bê bát mì lên ăn ngấu nghiến nhưng cô đã sai, anh ta vẫn đứng đó chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm bát mì, sợ cái chớp mắt thôi nó sẽ biến khỏi tầm mắt anh. Có lẽ sau khi cô bé vệ sinh đưa anh đi vệ sinh tay chân thì nói gì đó với anh ta và anh ta rất nghe lời cô cháu gái nhỏ của mình.
Chắp tay ngan ngực cô bé cuối đầu cảm tạ cô, anh ta thấy vậy cũng làm theo cuối đầu. Cô bé giới thiệu về mình, cố gắng nói rõ ràng nhưng không thể giấu được âm điệu nghẹn ngào trong đó, có thể thấy cô bé chưa hết bàng hoàng cùng sợ hãi, sự kiên cường chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài mà thôi.
“Em… em thay mặt thúc thúc cám ơn chị… em xin giới thiệu… em tên Âu Dương Diệu Hân và đây là… nhị thúc… Âu Dương Thần…”
Khách là người biết lễ nghĩa Hạ Lâm rất vui lòng, cô dịu dàng cắt ngan lời cô bé.
“Ừ, chị biết rồi, Diệu Hân đúng không? Em làm tốt lắm, xíu nữa em kể tiếp chuyện gì đang xảy ra và chị xem giúp gì được cho hai người không nha. Còn bây giờ, hai thúc cháu ăn bát mì này trước đã, lát anh trai chị đem qua hai bộ đồ sạch cho hai người thay đổi, tắm táp rồi sẽ thoải mái hơn.”
Rồi cô hối thúc hai vị khách.
“Nhanh lại ngồi xuống ăn cho nóng nè, để lâu mì nở ăn không ngon nữa đâu.”
“Dạ, cảm ơn chị.”
“Thần Thần cảm ơn.”
Thức ăn đến miệng rồi, Âu Dương Thần không câu nệ tiểu tiết gì nữa, anh ta bưng bát mì càn quét với tốc độ chóng mặt làm Hạ Lâm lo lắng thay anh ta, sợ rằng bao tử không chịu nổi mà đình công thì cô bé bên cạnh vỗ vỗ lưng anh ta, tựa như được bật công tắc, anh ta nhai nuốt điềm đạm lại dù lúc này tô mì trơ đến đáy rồi.
Cô bé tuổi dù nhỏ nhưng hành động rất chững chạc, có thể thấy được gia thế không nhỏ. Thấy cô bé định nhườn phần ăn của mình cho thúc thúc, Hạ Lâm lên tiếng ngăn cản.
“Em chia cho thúc ấy nữa bát mì thôi… có lẽ hai người đã lâu không được ăn uống đầy đủ nên chị không nấu nhiều, chị sợ bao tử vận hành không tốt, trước khi ngủ hai thúc cháu uống thêm ly sữa nữa sẽ tốt cho bao tử hơn.”
Nghe vậy, hai mắt cô bé lại đỏ hoe, gật đầu đa tạ rồi quay sang nói với thúc thúc bên cạnh.
“Thúc ăn thêm nhiêu nữa thôi, ăn nhiều bị lủng bao tử sẽ bị đau bụng, mà đau bụng là phải vào bệnh viện đó.”
Âu Dương Thần dường như dị ứng hai từ ‘bệnh viện’ này, dù tỏ vẻ thất vọng nhưng gật đầu đồng ý.
“Thần Thần hiểu rồi, Thần Thần không đi bệnh viện.”
Cô bé gật đầu, cười ngọt ngào.
“Đúng ạ, của thúc nè, thúc ăn từ từ thôi!”
“Cám ơn Hân Hân! Thần Thần ăn từ từ thôi!”
Hai vị khách ăn xong, Hạ Lâm mở phim siêu nhân ngôn ngữ nước C cho hai vị khách xem nhưng Diệu Hân không chịu, bé muốn giúp cô rửa bát. Hạ Lâm không muốn tạo áp lực cho cô bé nên đồng ý còn mình thu dọn xung quanh.
Xong rồi, cô cùng Diệu Hân lại sopha xem phim siêu nhân cùng Âu Dương Thần tầm nữa giờ thì chuông cửa vang, xác định anh Kim tới Hạ Lâm nhấn công tắc mở cổng, quan sát xe anh vào an toàn cô nhấn đóng cổng lại.
Vào đến nhà không chỉ anh trai, còn có chị dâu nữa Hạ Lâm có chút ngại.
“Em chào chị Linh, anh chị cùng đi… vậy mấy bé ở nhà một mình có sao không ạ?”
Chị Linh nháy mắt cười.
“Không sao đâu em, mấy hôm nay bà nội lên chơi nên anh chị nhờ bà trông hộ một chút.”
Rồi Mỹ Linh quét ánh mắt qua một lớn một nhỏ đang đứng dựa sát nhau.
“Đây là hai vị khách mà em nói lúc nãy sao?”
Hạ Lâm gật đầu rồi nhìn qua anh Kim, người vẫn im lặng từ lúc bước vào cửa tới giờ. Bình thường trông anh Kim hòa đồng hay cười nói mà lầm, một khi có chuyện lớn xảy ra, anh là người nghiêm túc hơn bao giờ hết, đặc biệt là lúc này, đến cô còn khiếp nói chi hai vị khách mới lần đầu gặp. Hạ Lâm chưa biết ứng đối ra sao thì Mỹ Linh lên tiếng.
“Được rồi ông xã, anh dọa người ta muốn khóc luôn rồi kìa, có gì từ từ nói chuyện.”
Mỹ Linh lôi kéo anh lại sopha ngồi xuống, có chị dâu trấn áp, Hạ Lâm ra hiệu cho hai vị khách yên tâm rồi mình đi lại bếp bưng nước suối ra.
Kim Bình Chí sớm lăn lộn ngoài xã hội, gặp gỡ, tiếp xúc qua đủ loại người rồi nên ánh mắt nhìn người khá chuẩn, xác định hai người kia tạm thời không nguy hiểm anh cũng hòa hoãn thái độ lại.
Nghe khách phát âm ngôn ngữ C, anh hơi ngạc nhiên rồi gật đầu cho bé nhỏ nói chuyện tiếp vì anh xác định thêm một điều nữa, người thanh niên kia thần trí không bình thường, mà nên nghiêm túc trao đổi cùng cô bé nhỏ, khi nghe cô bé giới thiệu về bản thân thì anh cắt ngan, dùng ngôn ngữ nước C hỏi lại.
“Sao cơ? Cháu nói mình là Âu Dương Diệu Hân… cháu… cháu chính là trưởng nữ nhà Âu Dương Hạo sao?”
Cô bé gật đầu xác nhận.
Rồi anh chỉ qua người thanh niên bên cạnh.
“Anh ta là vị nhị thúc…”
Biết anh ám chỉ điều gì, bé gái gật đầu.
“Vâng, đây là nhị thúc nhà cháu, Âu Dương Thần”
Mỹ Linh ngồi bên cạnh, cô không rành ngôn ngữ nước C lắm nhưng cũng hiểu lõm bõm đôi câu. Cô quay sang cảm thán với Hạ Lâm.
“Ai da, không ngờ người em cứu chính là người nhà họ Âu Dương nước C đấy.”
Hạ Lâm là người ngoại bang, dù đến thế giới này định cư vài năm rồi nhưng những lắt léo ngoài xã hội kia cô không biết và cũng không có hứng thú muốn biết bởi cô còn cả một kho tàng tri thức y khoa chưa nghiên cứu xong nữa, những chuyện đầu tư, tiếp xúc khách hàng đều do anh hai (anh Kim) và anh ba (anh Cao) lo liệu cả rồi. Trừ mỗi tuần ghé cửa hàng lưu niệm một lần và đưa mẫu hàng mới thì Hạ Lâm vùi đầu nghiên cứu y khoa cùng nâng cấp Rương thương hành.
Nói tên gia tộc lớn nhà người ta mà Hạ Lâm ngơ ngác như vịt nghe sấm, Mỹ Linh thôi không tám với cô nữa mà im lặng ngồi bên nghe chồng hỏi chuyện khách.
Sau một giờ trò chuyện, Kim Bình Chí chấp nhận để hai vị khách lưu tạm tại nhà Hạ Lâm, anh hứa sáng mai liên lạc với gia đình Âu Dương bên kia để họ đến đón hai người.
Cả ngày trời leo trèo hái thuốc, thêm cả buổi tối quay mòng mòng xác minh danh tính hai vị khách của anh Kim, khi cô và khách lên giường ngủ là ba giờ mười lăm phút sáng.
Reng! Reng! Reng!
Cảm giác như vừa mới chợp mắt thì có người đánh thức, Hạ Lâm định bỏ qua nhưng người gọi bên kia rất nhẫn nại gọi tiếp hai cuộc nữa. Với lại, người có số nhà riêng chỉ vài người thôi nên cô với tay lấy điện thoại, mở khóa trượt alo, giọng điệu còn rất ngái ngủ.
“Alo!”
Giọng cười trầm ấm đầu bên kia vang lên.
[Em còn ngủ sao?]
Nghe tiếng là anh Cao, Hạ Lâm tỉnh táo hơn, đưa tay che miệng ngáp một cái to nói.
“Aiz! Hôm qua có chút chuyện, ba giờ sáng em mới đi ngủ đấy.”
Cao Thiên Hựu ngạc nhiên.
[Có chuyện gì mà em ngủ trễ vậy? Mà sáng nay cái người cuồng công việc kia cũng nói nghỉ nữa ngày… hai người giấu anh chuyện gì phải không?]
Lúc này Hạ Lâm ngồi nhỏm dậy vội giải thích.
“Haiz! Em không bị sao cả, chỉ là có chút chuyện… em tính sáng nay nói cho anh nghe nè, mà chiều nay anh còn phải xuống tỉnh thị sát đúng không?”
[Ừ, nhưng chuyện đó có gì to tát đâu, kể anh nghe chuyện gì mà úp úp mở mở thế.]
Hạ Lâm liền kể một mạch sự tình rồi nói lý do là sao mình không gọi anh.
“… bởi vậy, em mới gọi báo cho anh hai trước… có gì trưa nay anh ghé nhà em ăn cơm rồi gặp hai người đó luôn.”
[Ừ, cũng được, vậy đi!]
“Dạ!”
Nghe điện thoại xong Hạ Lâm tỉnh táo hẳn, nhìn đồng hồ điểm gần mười giờ trưa, cô giật mình ‘Aiz! Không biết hai người kia thế nào rồi.’
Hạ Lâm đổi quần áo ngủ, đánh răng rửa mặt xong mở cửa đi xuống, lúc này phòng bên cạnh cũng mở cửa ra, là cô bé nhỏ.
Hạ Lâm cười giao tiếp buổi sáng.
“Chào em gái, em ngủ có được không?”
Cô bé gật đầu cười.
“Dạ được, cảm ơn chị.”
“Chị có để hai cái bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mới đó, em thấy chưa?”
“Dạ rồi, em vừa vệ sinh cá nhân xong ạ.”
“Ừ, vậy thúc thúc em sao rồi?”
Cô bé ngượn ngùng đáp.
“Thúc ấy còn ngủ ạ.”
“Không sao, để thúc ấy ngủ thêm, chúng ta xuống làm gì đó ăn rồi chuẩn bị bữa trưa, hôm nay có nhiều khách ghé nhà ăn cơm đấy.”
Cô bé ngạc nhiên, bối rối.
“Sao ạ?”
Hạ Lâm cười trấn an.
“Em không cần khẩn trương đâu, là gia đình anh chị tối qua em gặp thêm hai đứa nhỏ và một anh trai khác của chị nữa thôi.”