Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà

Chương 10: Thăm dò



Edit: Queen

Beta: Cassie & Agehakun

Bị trừ ba năm tiền lương mà vẫn phải làm chân chạy vặt, Quyền Lê cảm thấy thật GATO, cả người giống như bị chanh bao phủ, trong mắt hồ ly toàn bộ là ý khiển trách.

Túc Thiên Dục liếc y một cái: “Có việc thì nói.”

Quyền Lê: “Tôi muốn từ chức.”

Túc Thiên Dục: “Được, hẹn gặp lại.”

Quyền Lê: “…” Con đĩ mẹ mày ă.n c.ắp truyện à, suy đồi đạo đức đến thế à? Đcm

Y quả thật không bỏ được.

Tuy rằng tính tình Túc Thiên Dục rất xấu, độc miệng lại keo kiệt, nhưng vị này thật sự rất biết kiếm tiền! Của cải tích lũy trong tối ngoài sáng trong một năm còn nhiều hơn chính y phấn đầu cả trăm năm.

Mặc dù hiện tại tạm thời thất thế, nhưng hắn còn có một con mèo chiêu tài tới báo ân, chờ thương thế của hắn hồi phục, hai người họ cùng nhau liên thủ…

Quyền Lê tựa như thấy được triển vọng về mỏ vàng núi bạc trong tương lai, hết thấy ghen tị trong tức khắc.

Y lập tức đổi thành mặt cười, biểu cảm dối trá nói: “Chỉ đùa một chút thôi mà hahahaha.” Một giây sau lại thu liễm, nghiêm túc nói sang chuyện khác: “Việc mua lại cổ phần của tập đoàn Thẩm thị đã gần hoàn tất. Nghe nói Quản gia vì kế hoạch này mà phải bỏ đi không ít ích lợi, tôi đã điều tra, mua hết những tuyến đường vận tải mà ông ta coi trọng, hiện tại tôi đang liên hệ người phụ trách bên cảng cất vào kho.”

Nếu kẻ địch đã đánh tới cửa nhà, bọn họ ngoài ứng phó ra thì hiển nhiên còn phải đánh trả.

Cả ngày Quyền Lê đều bận rộn với mấy chuyện này. Y biết ăn nói lại am hiểu nhân tâm, hơn nữa tập đoàn Túc thị cũng không thiếu tiền, trong thời gian ngắn ngủi giành được không ít hợp đồng làm ăn.

Mặt khác Quyền Lê còn liên hệ tập đoàn Thẩm thị, bàn chuyện hợp tác với cậu Thẩm.

“Cậu ta là con trai của chủ tịch Thẩm đời trước, là đứa con khi già mới có nên cực kỳ được yêu thương, nghe nói chỉ riêng cổ phần cá nhân được thừa kế đã nắm tới 31%. Cũng chính vì vậy cậu ta luôn bị anh trai mình – chủ tịch Thẩm đương nhiệm đố kỵ. Bị liên hợp bài xích, liên tục chèn ép nhiều năm.”

Quyền Lê cười tủm tỉm: “Lúc tôi liên hệ cậu ta chưa nói được vài câu đã đồng ý rồi, có thể thấy được cậu ta kìm nén oán hận đã lâu.”

Tập đoàn Thẩm thị thân là thế gia trăm năm, này hỗn loạn trình độ có thể so với phim truyền hình hào môn cẩu huyết, đều vì chút lợi ích mà anh em trở mặt thành thù.

Vả lại cậu Thẩm bị chèn ép nhiều năm, thật vất vả mới có được cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ qua, trước mắt đang liên lạc với người của mình, chắc chắn sẽ có hành động nhanh thôi.

Đến lúc đó nội bộ tập đoàn Thẩm thị tan rã, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ rất hỗn loạn.

Đây là bước đánh trả đầu tiên.

Ý của Túc Thiên Dục sau đó là, nếu cậu Thẩm cũng đủ thông minh không trêu chọc hắn, như vậy tập đoàn Túc thị chỉ đối phó một mình chủ tịch Thẩm, còn có thể gây áp lực để hỗ trợ cậu ta.

Bằng không, tập đoàn Thẩm thị tan rã nội bộ chỉ là khoảng thời gian để tập đoàn Túc thị nẫng tay trên, chờ đến lúc giải quyết xong chuyện trước mắt, hắn hoàn toàn có thể nhổ tận gốc tập đoàn Thẩm thị, xem xem Thẩm thị có dám tiếp tục khiêu chiến với hắn nữa hay không.

Về phần Quản gia, gia đình bọn họ từ đầu rất bình thường, không có nhiều chuyện lung tung rối loạn như vậy, ông ta không thích hợp với thủ đoạn này.

Hơn nữa… Quyền Lê liếc nhìn mèo con, mịt mờ tỏ vẻ: “Quản gia không khác chúng ta là bao, trước kia gặp ông ta hai lần, tuy giấu kỹ tâm tư nhưng vẫn có thể nhìn ra.”

Chỉ là khi đó không biết là địch nhân tương lai nên không quản. Dẫu sau chuyện yêu nhập thế rất bình thường, miễn là không vi phạm quy tắc bọn họ sẽ không quản.

Túc Thiên Dục xoay bút: “Nhân viên thì sao?”

Quyền Lê nói: “Nếu tôi đoán không sai, đối phương rất có thể đã thay mận đổi đào*. Bởi vì khi theo dõi biểu hiện công tác của nhân viên trong ba năm lại không có gì bất thường, ngược lại là người tố cáo lại luôn lấy lý do sợ bị uy hiếp mà từ chối gặp tôi.”

*“Thay mận đổi đào” là kế thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử, ý rằng khi chiến cục buộc phải có hi sinh, thì phải chấp nhận bỏ đi cái nhỏ yếu để bảo toàn cái lớn mạnh.

Túc Thiên Dục cười nhẹ, giọng nói ôn nhu rợn người: “Vì tôi mà thiết lập âm mưu như vậy… xem ra là thủ hạ của tên khốn kia?”

Quyền Lê: “Chỉ có thể là gã.” 

Túc Thiên Dục cười càng đẹp mắt: “Cho tôi một cái bao tải, đi đập cho gã một trận.”

Quyền Lê nói: “Không cần thiết đi? Đối phương hiện tại là nhân chứng quan trọng được bảo vệ, cậu chạy tới đánh người ta không sợ bị ăn vạ à, không sợ bị chỉ trích là chột dạ muốn giết người diệt khẩu gì đó hử?”

Túc Thiên Dục nói: “Vậy đi đánh tên gia chủ Quản gia.”

Quyền Lê hai mắt mắt sáng lên: “Cái này thì có thể.”

Đường Thanh: “…” 

Cậu nhìn nụ cười rợn người của chủ tịch Túc, lại nhìn trợ lý Quyền hứng thú bừng bừng, cuối cùng lựa chọn cúi đầu im lặng tiếp tục nghịch viên đá lưu ly của mình.

Thế giới của những kẻ có tiền cậu không hiểu, nhưng mà động tác của Quyền Lê cũng rất nhanh. Buổi tối hôm đó, tin tức gia chủ Quản gia mặt mũi bầm dập chân bị gãy xương rơi xuống cống nhanh chóng leo lên hot search.

Nội dung không chỉ có có hình ảnh và sự thật, mà còn có những nhân chứng kể lại cảnh gia chủ Quản gia uống say muốn mở nắp cống ra, kết quả mất thăng bằng trượt chân rớt vào.

Ngoài hahaha, cư dân mạng còn đặt nghi vấn thật – giả: [Quản gia nào? Có phải là người đứng thứ hai trong danh sách người giàu thiên niên kỷ mà tôi biết không?]

[Quản gia đến bây giờ vẫn chưa đứng ra bác bỏ tin đồn, tôi cảm thấy đúng là họ rồi.]

[Rick kid tỏ vẻ: Sau này tôi sẽ trộm nắp cống nuôi cậu nha.]

[Wow, khuôn mặt này trông cũng thảm quá, là rơi thẳng xuống đấy phải không?]

[Chúng ta đã được huấn luyện chuyên nghiệp… Ha ha ha ha không được, cái hot search này quá hài hước* ha ha ha.]

*Nguyên văn là sa điêu (沙雕) nghĩa là điêu khắc cát, nó đồng âm với “đồ ngốc”, thuật ngữ mạng chủ yếu đề cập đến những vấn đề hài hước hay những người hài hước

Khi mà Đường Thanh đọc được cái hot search này, đúng lúc nhìn thấy Quyền Lê xách theo bao tải trèo tường trở về.

“Buổi tối tốt lành.” Ngài trợ lý Quyền không chút cắn rứt lương tâm, ngược lại tâm trạng sung sướng chủ động chào hỏi: “Tôi trở về nghỉ ngơi đây, ngủ ngon.”

Đường Thanh: “…” 

Cậu nhìn trợ lý Quyền trở về phòng, nhịn không được đưa mắt nhìn người ngồi kế bên – mặt vẫn như cũ không đổi sắc mà ngắm trăng – chủ tịch Túc.

Tuy rằng đã cảnh cáo bản thân không nên nhúng tay vào quá nhiều chuyện, cũng không muốn thắc mắc rồi biết quá nhiều… Nhưng vào giờ phút này, Đường Thanh vẫn không nhịn được muốn hỏi, ân nhân của cậu rốt cuộc là loại người gì vậy!!

Túc Thiên Dục cảm nhận được tầm mắt của cậu, mỉm cười nhìn lại: “Làm sao vậy?”

Đường Thanh lấy điện thoại ra đưa cho hắn, màn hình vẫn dừng lại ở giao diện hot search, nội dung vừa xem là hiểu ngay.

Túc Thiên Dục nhìn xong, cười đặc biệt sung sướng: “Không tồi, như vậy nhìn thuận mắt hơn nhiều.”

Đường Thanh: “…”

Được rồi. Con đĩ mẹ đứa nào ăn cắ.p truyện bố mày dịch, chúc mày muôn đời ỉa chảy.

Cậu vừa mới chuẩn bị cầm điện thoại trở về, “ting” lên một tiếng, một tin nhắn đột nhiên được gửi tới, bởi vì không cài đặt chế độ riêng tư nên nội dung tin nhắn hiện hết lên màn hình.

Bạch Trạc: [*chia sẻ* này là do các cậu làm thật đấy à?]

Túc Thiên Dục híp híp mắt, ý cười trên khóe môi cũng phai nhạt vài phần.

Thì ra người vẫn luôn nói chuyện phiếm với mèo con nhỏ mấy ngày nay chính là Bạch Trạc.

Cậu ta được lắm.

Lúc này Đường Thanh đang ôm điện thoại nói chuyện phiếm: [Anh chuẩn bị chưa.]

Bạch Trạc: [???]

Bạch Trạc: [Cưng đừng nói với anh rằng, người sẽ rớt xuống cống tiếp theo chính là anh đấy nhé!]

Đường Thanh: [Cái này tôi không biết, nhưng mà tin nhắn vừa nãy của anh đã bị chủ tịch Túc nhìn thấy.]

Bạch Trạc: [Bớt đi, số lần cưng gạt anh còn ít sao.]

Đường Thanh: [Thật đó.]

Bạch Trạc: [Cưng ơi đừng đùa, chái tym của anh không được tốt.]

Lời cợt nhả vừa mới gửi xong, kết quả giây tiếp theo anh ta liền nhận được tin nhắn từ Túc Thiên Dục, cực kỳ ngắn gọn lại vô cùng thâm thúy.

Túc Thiên Dục: [Trò chuyện vui vẻ nhỉ.]

Bạch Trạc: “…”

Bạch Trạc: “……”

Anh ta gần như là kêu trời khóc đất chạy đi tìm mèo con: [Ông tổ! Ông tổ ơi cứu mạng!! Anh sắp bị giết rồi!!]

Đường Thanh: [Tin chưa?]

Bạch Trạc: [Tin tin tin, cưng cứu mạng anh đã!]

Đường Thanh: [Tôi bất lực, sắp tới anh đi đường nhớ cẩn thận nắp cống.]

Bạch Trạc: “…”

Đường Thanh: [Anh trai cố lên nha.]

Bạch Trạc: “…”

Anh ta toang rồi.

Hiện tại anh ta có thể diễn luôn cảnh qua đời tại chỗ!

Nuốt xuống một hơi thở cuối cùng, Bạch Trạc giãy giụa gửi một tin nhắn: [Một câu cuối cùng, chủ tịch Túc có nhìn thấy những tin nhắn khác không?]

Đường Thanh ăn ngay nói thật: [Không, cái tin nhắn vừa nãy là do anh xui xẻo gửi tới đúng lúc.]

Bạch Trạc thở ra nhẹ nhàng, vậy là tốt rồi, mọi chuyện còn chưa tới tình trạng tệ nhất.

Anh ta vội vàng kết thúc đề tài, chạy đi tìm chủ tịch Túc để sám hối, thề thốt mình không hề có bất kỳ tư tâm nào với mèo con xinh đẹp, chỉ muốn kết bạn với cậu.

Cùng lúc đó, Đường Thanh cảm thấy hai người trò chuyện lâu như vậy rồi, cũng coi như là người quen, chủ động cầu tình cho anh ta: “Bạch Trạc chỉ nói giỡn với tôi thôi, không phải cố ý nói xấu anh.”

Túc Thiên Dục cười dịu dàng: “Cậu ta thường đùa giỡn với cậu như vậy à?”

Đường Thanh không có cách nào phân rõ hàm ý từ trong nụ cười của hắn, cẩn thận nói: “Thật ra cũng không phải, tính cách của anh ta chính là như vậy, nói giỡn không biết lựa lời, thật ra cũng không có ý gì xấu.”

Túc Thiên Dục nói: “Cậu cũng hiểu cậu ta ghê.”

Đường Thanh phản ứng trong nháy mắt, chợt nhận ra đây là cơ hội tốt để thăm dò.

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, vừa quan sát vừa không có biểu cảm nói: “Cũng không tính là hiểu rõ, chỉ nói chuyện phiếm thôi cũng có thể nhận ra được.”

Túc Thiên Dục liếc nhìn tin nhắn cầu xin thương xót của Bạch Trạc, cười: “Khó trách dạo này cậu thường xuyên ôm điện thoại, thì ra là đang nói chuyện phiếm với cậu ta.”

Đường Thanh nói: “Đúng vậy, tính tình anh ấy rất thú vị, nói chuyện rất hợp gout tôi, tôi khá thích anh ấy.”

Túc Thiên Dục càng tức thì càng thích cười, che giấu cảm xúc giả bộ khó hiểu: “Thích cậu ta? Cậu ta không phải là cong.”

Sau đó gửi tin nhắn cho Bạch Trạc: [Cậu xong rồi.]

Đường Thanh vốn dĩ muốn nói đó là tình cảm giữa bạn bè với nhau, kết quả nhớ tới lời mà Bạch Trạc nói lúc tán gẫu, theo bản năng phản bác bảo: “Anh ta nói mình là một tên luyến nhan*.”

*yêu dựa vào mặt mũi, nhan sắc không phân biệt giới tính, cứ đẹp là thích.

Túc Thiên Dục: “…”

Hắn cười ngâm ngâm đáp: “Thì ra là như thế.”

Sau đó gửi tin nhắn cho Bạch Trạc: [Cậu, chết, chắc, rồi!]

Bạch Trạc: “???”

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.