Đường Thanh tự giác quay người, nhắc nhở: “Anh nhẹ chút.”
Bạch Trạc chuyển động cổ tay, cười hì hì nói: “Yên tâm đi, kỹ thuật nắn xương của tôi rất tốt.”
Uống nước nhớ nguồn, ủng hộ ăn cắp thì như ***.
Đường Thanh hừ một tiếng, chẳng nói tin hay không.
Bạch Trạc cố ý đợi hai giây, thấy cậu không nhúc nhích thì biết ngay là tin rồi, vô cùng đắc chí mà duỗi tay,… Kết quả ánh mắt tên nào đó như hình với bóng, tựa như kim đâm chọc trên mu bàn tay anh, khoảng cách càng gần chọc càng tàn nhẫn.
Đừng nạp tiền mở VIP làm gì, qua trang chính chủ đọc free nè các bạn ơi.
Bạch Trạc: “…”
Anh trai à, không phải đâu, chữa bệnh cũng không được? Tôi là bác sĩ đấy trời!
Anh ta quay đầu qua xem, thấy Túc Thiên Dục còn đang nhìn chằm chằm tay mình, khoé môi treo nụ cười, ánh mắt thâm sâu, dường như đang cân nhắc xem nên ra tay từ chỗ nào thì tốt.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn cắp thì ăn đầu buồi ăn cứt.
Giống y như là đang có ý định đợi trị liệu xong thì sẽ băm tay anh ta vậy.
Bạch Trạc: “…”
Từng nghe nói về mức độ hẹp hòi, keo kiệt của ông nội này từ lâu rồi, kết quả không ngờ trong chuyện tình cảm cũng biến thái đến vậy, chạm vào một chút cũng không được.
Anh ta phục rồi, vì tay của mình mà chỉ có thể lùi ra sau một bước tỏ ý ‘mời ngài ạ’.
Túc Thiên Dục cũng chẳng khách sáo, duỗi tay nắm lấy eo của cậu trai, động tác vô cùng tự nhiên.
Vào trang chính chủ đề không phải đọc những dòng như này nhé.
Bạch Trạc kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt, mặt không biểu cảm phối hợp: “Nơi này có đau không?”
Đường Thanh nói: “Anh dịch xuống dưới một chút.”
Bàn tay lớn dọc theo sống lưng di chuyển xuống dưới.
Đường Thanh nói: “Đúng rồi, chính là chỗ này.”
Bạch Trách cảm thấy bản thân có hơi thừa thãi, nhưng mà bị chủ tịch Túc lườm nên chỉ có thể phối hợp, tiếp tục hỏi: “Ấn vào đây có cảm giác gì?”
Đường Thanh xuýt xoa: “Đau.” Ăn cắp hãm *** số hai không hai số một.
Bạch Trạc: “Chỗ này cũng đau à?”
Đường Thanh: “Ừm.”
Hai người một hỏi một đáp, ngón tay Túc Thiên Dục cũng phối hợp mà di chuyển xoa ấn, không lộ sơ hở.
Mùa hè nhiệt độ cao, Đường Thanh chỉ mặc một cái áo cộc tay màu trắng, chất liệu thoải mái vừa người, phác hoạ ra độ cong sống lưng đẹp đẽ, nhìn thì tưởng gầy yếu, nhưng thật ra khi sờ tay vào rồi mới thấy cơ bắp săn chắc, gầy mà có lực, là tiêu chuẩn của vóc dáng mặc đồ thì gầy cởi đồ lại có da có thịt.
Đừng ngược đãi editor bằng cách ủng hộ trang ăn cắp nữa các bạn ơi.
Túc Thiên Dục thề rằng ban đầu hắn không cho Bạch Trạc chạm vào cậu chỉ là do cảm thấy không vui khi mặt trời nhỏ của mình bị cọ đi chút ánh sáng công đức – không sai, hắn chính là bủn xỉn như vậy đấy!
Nhưng mà bây giờ xoa cậu như vậy, phần tâm tư này đột nhiên thay đổi.
Hắn gạt phăng ánh sáng công đức của mặt trời nhỏ đi, vừa tưởng tượng Bạch Trạc đụng vào eo của mèo con, còn sờ tới sờ lui như vậy… Hừ, cậu ta tìm chết!
Ánh mắt Túc Thiên Dục cũng thay đổi, nhìn chằm chằm tay Bạch Trạc cười dịu dàng đến đáng sợ.
Ai là con đĩ ăn cắp của anh nào? Truyenhd, truyenfull đó hihi.
Bạch Trạc có chút sợ hãi, theo bản năng giấu tay mình đi, ánh mắt thầm dò hỏi có phải mình nói sai gì không?
“Đau đau đau.” Đoán chừng là bởi vì chủ tịch Túc phân tâm nên lực tay không có chừng mực, Đường Thanh lập tức kêu đau, xoay mình nói: “Anh có thể nhẹ tay chút được không!”
Vừa bị đá qua trong một giây, Bạch Trạc chỉ có thể cắn răng cười gượng: “Hiện tại cậu thử xem có còn đau không?”
Đường Thanh xoay xoay eo: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Bạch Trạc nói: “Vậy là tốt rồi. Eo của cậu có lẽ là do động tác quá mạnh mới dẫn đến vậy, không có vấn đề gì lớn, bình thường để ý chút nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Đọc tại wordpress Butterfly nhé.
Đường Thanh ồ một tiếng, biết rằng mình không thể biến thành mèo con để ngủ nữa.
Suy cho cùng hiện tại thời gian cậu biến trở về nguyên hình quá ngắn, kìm nén quá lâu nên cực kỳ dễ hưng phấn – giống như đêm qua, hết lăn lộn lại đá chăn, tư thế ngủ buổi tối còn rất dũng mãnh, lăn thẳng xuống dưới giường – xem tình huống hiện tại của cậu, lại thêm một đêm như vậy nữa cái eo này sẽ báo hỏng thật mất.
Cho nên thời gian sắp tới chỉ có thể duy trì hình người, thành thành thật thật nằm yên nghỉ ngơi.
Vô cùng thê lương. Ăn cắp thì muôn đời ỉa chảy nhé con đĩ ơiiii.
Đường Thanh thở dài, ủ rũ ỉu xìu.
Túc Thiên Dục dùng xong liền vứt, ý bảo Quyền Lê tống Bạch Trạc đi, đích thân ngồi cạnh mèo con an ủi cậu: “Bạch Trạc nói không có việc gì thì không sao đâu, hôm nay nghỉ ngơi một ngày nói không chừng ngày mai sẽ tốt ngay thôi, đừng lo lắng.”
Đường Thanh ừ một tiếng, rồi đột nhiên phản ứng lại: “Tôi nghỉ ngơi một ngày á? Vậy còn anh?”
Túc Thiêm Dục nói: “Chuyện của công ty đã xong, tôi cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương mấy ngày.”
Con đĩ mẹ mày ă.n c.ắp truyện à, suy đồi đạo đức đến thế à? Đcm
Dưỡng thương! Trong nháy mắt, Đường Thanh nâng cao tinh thần, vận rủi vừa mới có sự chuyển biến, đây chính là thời điểm then chốt, dưỡng thương tốt thì ngày được giải phóng cũng không còn xa nữa, cậu lập tức tỏ vẻ tán đồng, gật đầu nói: “Đúng vậy, nghỉ ngơi mấy ngày cũng tốt, thân thể quan trọng nhất.”
Túc Thiên Dục biết cậu đang nghĩ gì, trêu chọc nói: “Đúng vậy, cũng nhờ vào cậu Đường mà tôi mới có thể quang minh chính đại trốn việc nghỉ ngơi.”
Đường Thanh không so đo với hắn, đứng dậy nói: “Nếu đã cố ý trốn việc thì đừng lãng phí, tôi về phòng nằm một lúc, chủ tịch Túc cũng nên chú ý nghỉ ngơi.”
Túc Thiên Dục nói: “Được, nếu eo cậu khó chịu nhớ nói một tiếng, không cần cố chịu đựng.”
Con chó mày ăn cắp truyện vừa thôi.
Đường Thanh cũng không quay đầu lại vẫy vẫy tay, bước qua bậc cửa đi rồi.
Vừa mới rồi, lần đầu tiên lực chú ý của hắn bị phân tán từ đôi mắt mèo lên trên eo thanh niên.
Vòng eo thiên gầy, đường cong cơ bắp mơ hồ, xúc cảm khi chạm vào tựa như còn ở giữa các đầu ngón tay, không cần vuốt ve thêm đã dọc theo mạch máu leo thẳng một đường vào trong lòng, hơi hơi ngứa ngáy.
Hắn đột nhiên cảm thấy chén trà trong tay không còn thơm nữa, tùy tiện đặt ở trên bàn rồi đứng dậy rời khỏi.
Hắn quyết định lại tới tìm Bạch Trạc để tâm sự.
Truyenhd thật là hãm ***, ăn cắp không biết nhục à?
Vì thế, khi Đường Thanh tỉnh dậy sau khi ngủ trưa, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn Bạch Trạc gửi đến.
Bạch Trạc: [Tôi còn có rượu thuốc nữa, cậu dùng không? Mát xa nhiều chút hẳn là sẽ càng nhanh khỏi.]
Đường Thanh hồi âm: [Dùng chứ, anh nhờ ai đưa qua đây đi.]
Bạch Trạc gửi một cái sticker OK, sau đó thì không nhắn gì nữa.
Đường Thanh đợi một lúc, chọc anh thêm lần nữa: [Anh còn chưa nói bao nhiêu tiền đâu, chẳng lẽ là miễn phí à?]
Đường Thanh phản ứng sau một giây lập tức hiểu rõ: [Rượu thuốc này là Túc Thiên Dục bảo anh đưa à?]
Bạch Trạc: [Tôi không biết cái gì hết.jpg]
Vậy thì đúng rồi.
Gần như trong nháy mắt Đường Thanh đã hiểu rõ suy nghĩ của Túc Thiên Dục, con đường ban đầu của hắn tắc rồi, định chọn con đường khác để tiếp tục kéo gần mối quan hệ của hai người.
Ngẫm lại cho dù có rượu thuốc thì tự cậu mát xa cũng không tiện, Quyền Lê lại rất khôn khéo, phỏng chừng có tìm đến y cũng sẽ không giúp, vậy chỉ còn có Túc Thiên Dục ở nhà dưỡng thương…
Đường Thanh vô cùng kiên quyết: [Tôi không cần!]
Bạch Trạc: [Đừng vậy mà, thật ra tôi có tính tiền đó, đã đưa qua rồi.]
Đường Thanh: [Anh không thể tới đây mát xa luôn sao?]
Bạch Trạc: [Cục cưng, có phải cưng cảm thấy anh sống quá lâu rồi không?]
Đường Thanh: […]
Được thôi.
Bạch Trạc lại nói: [Hai mươi phút sau rượu thuốc sẽ được đưa đến, cậu nhớ dậy ký nhận đó.]
Đường Thanh: [Tôi biết rồi.]
Đường Thanh đặt đồng hồ báo thức trước năm phút, tiếp tục nằm trên giường, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình quen biết hiểu nhau của cậu và Túc Thiên Dục, cân nhắc xem tiếp theo nên làm thế nào.
Nói tới nói lui, tình cảm Túc Thiên Dục dành cho cậu không nhiều lắm, chỉ là cảm thấy có hứng thú, có lẽ là bởi vì lai lịch không rõ ràng của cậu, cũng có thể do huyền học, tóm lại cậu càng che giấu, càng thần bí sẽ càng hấp dẫn lực chú ý của đối phương.
Cho nên phương án giải quyết là: một – thoải mái hào phóng mặc kệ hắn tiếp cận, loại bỏ đi điểm hắn cảm thấy hứng thú, hai – liều chết chống đỡ đợi báo ân xong nhanh chóng rời khỏi.
Đường Thanh cân nhắc hai phương án rất lâu, cuối cùng quyết định là người trưởng thành đương nhiên không cần lựa chọn! Cậu có thể thử nghiệm từng cái… Ví dụ như không loại bỏ được điểm hứng thú của hắn thì cậu sẽ nhanh chóng cuốn gói chạy lấy người.
Quả là hoàn mỹ.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn cắp thì ăn đầu buồi ăn cứt.
Đường Thanh nghĩ tới nghĩ lui suýt chút nữa thì ngủ thêm giấc nữa, đến khi đồng hồ báo thức vang lên mới chậm rì rì bò dậy, đi ra cửa nhận chuyển phát nhanh.
Thời gian vừa đẹp, cậu đi tới cửa thì nhân viên chuyển phát nhanh cũng vừa đến, sau khi ký nhận cậu ôm theo gói hàng nhỏ vào cửa, ai ngờ chạm mặt Túc Thiên Dục.
Chủ tịch Túc đang ngồi trong viện cho cá ăn, nghe thấy tiếng lập tức nhìn qua, khoé môi treo nụ cười, sung sướng hỏi: “Rượu thuốc đến rồi à? Có yêu cầu gì có thể gọi tôi.”
Đường Thanh: “…”
Thằng cha này mặt dày thật.
Có phải từ lúc bắt đầu hắn cũng đã không định che giấu rồi đúng không?
Đường Thanh chịu thua, cực kỳ phục hắn, đáp lời rồi lập tức cất gói hàng nhỏ vào phòng.
Tuy nói là ở nhà dưỡng thương nhưng thời gian ở chung của hai người cũng không nhiều. Eo Đường Thanh đau, không muốn ngồi nên nằm cả ngày, trái lại, Túc Thiên Dục lại chuyển động bình thường, chỉ tiếc mèo con không ra hắn cũng lười chẳng muốn nhúc nhích.
Thời điểm chạm mặt duy nhất chỉ có lúc ăn cơm, hơn nữa một khi sếp nghỉ ngơi thì trợ lý đặc biệt lại bận đến mức chân không chạm đất, Quyền Lê bôn ba cả ngày bên ngoài, tối đa sẽ trở về ngủ, cho nên lúc ăn cơm chỉ có hai người bọn họ.
Túc Thiên Dục vô cùng vừa lòng, lại hỏi cậu: “Cậu đã thoa rượu thuốc chưa? Có cần tôi giúp không?
Đường Thanh thoải mái hào phóng nói: “Cần, đúng lúc tôi không tiện làm lắm, ăn cơm xong thoa nhé.”
Túc Thiên Dục híp mắt, giữ nguyên nụ cười: “Được.”
Sau khi ăn xong hai người tiến vào phòng Đường Thanh, rượu thuốc đặt trên tủ đầu giường, thân bình rất nhỏ, rộng khoảng hai ngón tay, bên trong chứa đầy chất lỏng không màu, rút nút bình ra chỉ có thể ngửi thấy hương rượu thơm nhàn nhạt, ngoài ý muốn là không khó ngửi.
Đường Thanh vốn cầm nó ra rất xa, sau lại đưa sát vào ngửi ngửi, sau khi phát hiện nó không khó ngửi thật thì lông mày mới giãn ra, đưa thẳng cho Túc Thiên Dục.
Túc Thiên Dục liếc mắt nhìn rượu thuốc, lại liếc mắt nhìn Đường Thanh đang tự giác nằm yên, não nhảy số, nở nụ cười ngồi ở mép giường: “Đau thì cứ nói cho tôi, tôi sẽ cố nhẹ tay hết sức.”
Đường Thanh: “Ừm.”
Túc Thiên Dục vén áo cậu lên, bị làn da trắng nõn làm cho không thể rời mắt, mặt tỉnh bơ chuyển tầm mắt lên tay đang rót rượu.
Rượu thuốc hơi lạnh, nhưng dần nóng lên dưới lòng bàn tay đang xoa ấn, chậm rãi phát huy tác dụng.
Hương rượu nhàn nhạt vấn vương quanh giường, thời gian dài tựa như cũng sẽ khiến lòng người đắm say.
Túc Thiên Dục cảm thấy mình không quá tỉnh táo, nếu không tại sao càng nhìn mèo con càng muốn cắn cậu một cái đây…
Hắn ép mình dời tầm mắt, định nói chuyện phiếm dời đi lực chú ý của bản thân: “Có đau không?”
Đầu nhỏ chôn trên gối giật mình một chút, rầu rĩ nói: “Không đau, rất thoải mái.”
Hẳn là do mệt mỏi rồi, giọng nói cậu mềm nhũn, không lạnh nhạt như trước.
Tựa như uống một cốc nước sôi để nguội đến cuối mới phát hiện đường khuấy chưa tan hết, uống một ngụm là vị ngọt chết người.
Túc Thiên Dục: “…”
Giờ hắn cảm thấy, rượu thuốc này là hắn tự mang đá đập chân mình.
Đừng ngược đãi editor bằng cách ủng hộ trang ăn cắp nữa các bạn ơi.
Quả thật trên đời này chẳng có ai định ghẹo mèo xong cuối cùng bản thân cũng lún luôn vào như hắn.
Túc Thiên Dục chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, mát xa xong thì đóng nút bình rượu lại, tiện thể kéo áo mèo con xuống, thấp giọng nói: “Mệt rồi thì ngủ đi, tôi đi trước.”
Đầu nhỏ lại động đậy, từ trong gối đầu miễn cưỡng phát ra âm thanh ừ hử mơ hồ.
Túc Thiên Dục đứng dậy, lại khom lưng đắp chăn cho cậu, xoay người rời đi.
Đẩy cửa ra trông thấy Quyền Lê ngồi trong sân ngắm trăng, thấy hắn ra còn huýt sáo một tiếng: “Tốc chiến tốc thắng nhỉ.”
Túc Thiên Dục: “…”
Bước chân định tới tam tiến viện của hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Quyền Lê, chợt cảm thấy mình đã tìm được cách hạ hoả còn thích hợp hơn so với tắm nước lạnh.
Hắn ngoắc ngón tay với Quyền Lê: “Tới đây, đi ra ngoài đánh một trận.”