Bố già chuồn nhanh thí mịa, chờ tới khi Đường Thanh gọi lại thì đối phương đã tắt máy rồi.
Đường Thanh cạn lời, hiện giờ cực kỳ muốn giết bằng được, bóp cổ bố già lắc cho ra chuyện này!
Nhưng mà… Túc Thiên Dục vẫn còn đang chờ ở chính phòng.
Đường Thanh chỉ có thể cất điện thoại vào trong túi, lại ngồi xuống cạnh hắn.
Túc Thiên Dục nhìn sắc mặt của cậu, nhướng mày: “Báo ân nhầm người à?”
Đường Thanh lắc đầu: “Chuyện này thì không, tôi đã xác nhận với bố rồi, anh chính là ân nhân của tôi.”
Túc Thiên Dục: “Thế sao sắc mặt lại kém thế.”
“Tôi nghi bố của tôi đang gạt tôi chuyện gì đó.” Đường Thanh cân nhắc, đột nhiên quay đầu xem kỹ hắn: “Có phải nguyên hình của anh rất lợi hại đúng không?”
Túc Thiên Dục mỉm cười: “Cậu đoán xem.”
Đường Thanh: “Anh với…” Cậu dừng một chút, xong lại tự trầm mặc.
Mới đây thôi, cậu nghi ngờ chuyện mà bố già gạt cậu có liên quan tới nguyên hình của Túc Thiên Dục, nhưng nếu hỏi ra miệng thật thì sẽ làm lộ át chủ bài cuối cùng của cậu, Đường Thanh rối rắm phút chốc, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Túc Thiên Dục vuốt nhẹ chén trà, cũng nở nụ cười, bí mật của mèo con quá nhiều, tựa như một nùi dây thừng rối vào với nhau, dù có tìm được manh mối thì cũng phải tốn một khoảng thời gian dài mới có thể tháo ra từng cái.
Hắn đúng là càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Lúc sau hai người lại trò chuyện thêm một chút, chỉ tiếc cả hai đều không để lộ ra át chủ bài cuối cùng, quần nhau giữa hai câu “anh/cậu đoán xem”.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, dù đã nói rõ được ít, nhưng trước ở chung với nhau trong nhà như thế nào thì giờ vẫn chỉ ở chung như thế.
Kim thiềm vẫn không thoát được vận mệnh bị tê chân cùng với bị Quyền Lê “trộm mất”, ngày nào cũng hối hận vì hôm đầu tiên Đường Thanh tới nó không nhảy xuống nước.
Đàn cẩm lý cũng không thoát được vận mệnh mỗi ngày đều bị mèo con rình như hổ rình mồi cùng với tìm đến rải ‘thức ăn cho cá’, dần dần gầy ốm.
Rùa nhỏ ngược lại thì lâu rồi không gặp, ngày nào cũng chìm dưới đáy nước chết sống không muốn bò lên trên. Bởi vì đáy nước rải đá, Đường Thanh không vớt được nó nên chỉ có thể từ bỏ.
Trừ cái này ra, chủ tịch Túc còn siêu ghét bỏ việc nhà mình bị sếp nào đó mò tới, cố ý tìm người quét dọn trong ngoài trạch viện một lượt, cái nào cần ném thì ném cần sửa thì sửa, còn châm đàn hương ba ngày tỏ vẻ xua đuổi đen đủi.
Khứu giác Đường Thanh nhanh nhạy, nhưng có thể chịu đựng mùi đàn hương khá tốt, huống chi chủ tịch Túc đã chi ra thì đương nhiên đều là hàng tốt, cơ bản sẽ không làm cậu bị ảnh hưởng.
Chủ tịch Túc còn triển lãm nhà kho càng ngày càng lớn của mình cho mèo con xem: “Lần này ra ngoài thu hoạch được ngọc thạch là nhiều nhất, tôi chọn mấy viên tốt nhất mang về cất, cậu xem xem có thích cái nào không?”
Đường Thanh lắc đầu: “Tôi không cảm được vẻ đẹp của đá quý, chúng nó ở trong tay chủ tịch Túc mới là tốt nhất.”
Túc Thiên Dục mất tập trung nhìn mắt mèo của cậu, thưởng thức ngọc thạch trong tay, cười đầy ẩn ý: “Cậu Đường nghĩ thế thật sao?”
Đường Thanh: “Đương nhiên.”
Túc Thiên Dục càng vui: “Chỉ có cơ hội này thôi đấy, sau cậu Đường đừng có hối hận.”
Đường Thanh không cho là đúng: “Không đâu.”
Cậu từng gặp được đá quý còn tốt hơn chỗ này nhiều, chắc chắn sẽ không hối hận.
Tâm trạng Túc Thiên Dục tăng vọt, lệ chí biến động theo đuôi mắt, mắt đen sáng quắc rực rỡ, nhìn qua cũng có thể thấy được tâm trạng hắn đang rất tốt.
Tuy rằng Đường Thanh đã quen với thái độ yêu thích đá quý của hắn, nhưng vẫn bị sự vui vẻ của hắn làm cho kinh ngạc, nghĩ thầm người này rốt cuộc thích đá quý tới cỡ nào chứ.
Nhưng nhìn cách hắn ngủ ở giữa nhà kho cũng có thể biết được.
— có lẽ là cực kỳ thích.
Đường Thanh âm thầm líu lưỡi, kiểm kê số đá quý mới nhập kho cùng với Túc Thiên Dục xong, đột nhiên nhớ tới trâm cài áo của mình, duỗi tay nói: “Trâm cài áo của tôi đâu? Rõ là nói trở về sẽ trả tôi mà.”
Đường Thanh lập tức phản ứng lại, nhớ tới lời nói đá quý ở trong tay Túc Thiên Dục mới là tốt nhất, còn nói sẽ không hối hận… Má, bảo sao hắn vui như vậy, thì ra là đào sẵn hố trong lời nói chờ cậu nhảy vào!
Đường Thanh hạn hán lời: “Anh có nhiều đá quý như vậy mà, cũng chẳng thiếu một viên đá kia của tôi.”
Túc Thiên Dục: “Thương nhân hám lợi, cậu từng thấy ai nuốt tiền vào rồi mà lại nhổ ra không?”
Đường Thanh: “…”
Đường Thanh giận: “Không có lần sau!”
Túc Thiên Dục nhịn cười, vội vàng đưa một viên đá quý cho mèo con, vuốt lông nói: “Tôi cũng là thân bất do kỷ* thôi. Cậu xem, hiện tại tôi còn “vận rủi chưa tiêu kẻ thù đã tới”, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm không thể không dựa vào cậu Đường.”
*không tự làm chủ bản thân được, phải phụ thuộc vào ngoại cảnh
“Cái trâm cài áo này cùng với chuông lục lạc vàng của cậu đều giúp được tôi, nhưng tôi biết, chuông lục lạc vàng là pháp bảo quan trọng dùng để chiêu tài cầu phúc của cậu Đường, tôi sẽ không chạm vào, chỉ là chiếc trâm cài áo này… hiện giờ tôi quả thật không thể trả.”
Thật ra tác dụng chiêu tài của chuông lục lạc vàng không lớn, đều dựa hết vào năng lực của bản thân người cầu phúc, nhưng mà nếu đối phương đã cho rằng như vậy rồi thì Đường Thanh cũng không phủ nhận làm gì, chỉ nói: “Nhưng Quyền Lê nói anh cực kỳ lợi hại.”
Túc Thiên Dục không chớp mắt đáp: “Nếu lợi hại thật, sao tôi lại bị vận rủi dây dưa phải bó tay chịu trói chứ? Cái gọi là thuật có chuyên công, nghiệp có sở trường*, chính là đạo lý này.”
*ý là muốn làm về lĩnh vực mà mình am hiểu, thì trong học thuật cũng phải có quan điểm và cách nhìn riêng của bản thân thì mới thành được.
Đường Thanh ngẫm lại lần đầu tiên mình gặp hắn, hình như là kiểu này thật, miễn cưỡng tin bảy tám phần, nhân cơ hội hỏi thăm: “Nguyên hình của anh là gì?”
Túc Thiên Dục mỉm cười: “Cậu đoán xem.”
Đường Thanh: “…”
Cậu không phục hừ một tiếng, nghĩ thầm dù nguyên hình của anh có lợi hại đi chăng nữa, không phải vẫn cần tôi tới chiêu tài phá cục sao!
Nghĩ vậy, Đường Thanh bớt giận. Đương nhiên, viên đá quý đặt trong lòng bàn tay cậu, cậu cũng chẳng rảnh mà trả về, dù sao chủ tịch Túc đã nói, làm gì có ai nuốt tiền vào rồi mà lại nhổ ra đâu?
Học đi đôi với hành, Đường Thanh cất thẳng vào trong túi, sau chủ tịch Túc có cho cái gì thì cũng phải nhận hết, rất có ý muốn đòi lại hết cả gốc lẫn lãi.
Chờ tới khi cậu ôm một đống đồ đi qua đình viện trở lại Tây sương phòng, vừa khéo gặp được Quyền Lê đang mang theo hai người bước vào cửa Thuỳ Hoa.
Hai bên chạm mặt, Đường Thanh gật đầu chào hỏi xong đẩy cửa trở về phòng. Ngược lại là hai người đi theo sau Quyền Lê khiếp sợ không thôi.
Chu Tước hỏi: “Đây là yêu quái nhỏ mà các cậu mới thuê à? Tây sương phòng cũng được dùng để làm nhà kho?”
Quyền Lê nói: “Cô thấy sao?”
Chu Tước: “Tôi cảm thấy không giống lắm, nhưng một ý tưởng khác quá kinh khủng tôi không dám nói.” Cô huých người đứng bên cạnh một cái: “Ông thấy thế nào?”
Huyền Vũ chậm nửa nhịp lộ ra thần sắc khiếp sợ: “Đó là đồ của Túc Thiên Dục ư?”
Chu Tước: “…”
Chu Tước từ bỏ giao lưu, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với Quyền Lê: “Đừng bảo kinh khủng thật đấy nhé?”
Quyền Lê thở dài: “Cô cứ xem thái độ “nhìn riết quen” này của tôi là sẽ biết.”
Nhớ trước đây lúc y nhìn thấy băng phách ngàn năm bị mài thành viên bi cho mèo con chơi, cũng là loại cảm giác này.
Nhưng mà ở chung mấy tháng, nhìn chủ tịch Túc bao ăn bao ở bao mặc cho ai đó, lại còn nhà kho tùy tiện vào tùy tiện xem tùy tiện lấy, đã sớm bình tĩnh.
Phải biết rằng, y đi theo chủ tịch Túc đã bao nhiêu năm, số lần vào nhà kho của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng có nói là moi ra được thứ gì đó.
Hầy, không thể so, không thì sự chua chát sẽ bủa vây xung quanh y mất.
Quyền Lê thổn thức không thôi, mang theo hai người đi vào chính phòng mời chủ tịch Túc tới.
Túc Thiên Dục tới rất nhanh, ngồi ở chủ vị thưởng thức trâm cài áo: “Khách ít tới thăm à, hai vị có việc gì?”
Chu Tước: “Tới hỏi về hỏa tinh phách…” Cô nói được nửa, đột nhiên thấy lông đuôi phượng hoàng rủ xuống ở trên trâm cài áo, nhíu mày hỏi: “Cậu gặp được con phượng hoàng khác à? Cô ấy vào đời rồi ư?”
Túc Thiên Dục nói: “Chưa gặp bao giờ.”
Chu Tước: “Thế cây lông đuôi phượng hoàng này từ đâu ra?”
Túc Thiên Dục thực bình tĩnh: “Trên thực tế, trước khi cô chưa hỏi về hỏa tinh phách, tôi vẫn luôn nghĩ là của cô.”
Chu Tước: “Tôi không thể nào cho người khác lông đuôi!”
Lông đuôi đối với phượng hoàng mà nói chính là chiếc lông rất quan trọng, mà với một người yêu cái đẹp như cô thì chính là chiếc lông cực kỳ và cực kỳ quan trọng. Bình thường cô còn phải chăm sóc rất cẩn thận, sao có thể nhổ xuống đưa cho người khác được, xấu lắm đó!
Túc Thiên Dục nói: “Đúng vậy, cho nên đây là của ai chứ?”
Chu Tước: “Cậu không biết? Đây cũng là của bé mèo con đó?”
Huyền Vũ chậm rãi mở miệng: “Còn có giáp Vạn Niên nữa, tôi đã đối chiếu lại rồi, tộc Huyền Quy không có ai truyền ra bên ngoài.”
Hơn nữa, hắn ta vẫn luôn có một loại cảm giác không thể diễn ra khi gặp mèo con lần đầu tiên.
… Có lẽ là do cậu ta ở bên cạnh Tỳ Hưu lâu rồi nên bị dính mùi của hắn.
Huyền Vũ do dự một hồi, nghe thấy Chu Tước bắt đầu nói tới vấn đề khác, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Chu Tước tranh cãi muốn được trò chuyện với mèo con, nhưng Túc Thiên Dục từ chối. Thấy cô vẫn không chịu, cười bổ đao: “Dù có phát hiện ra con phượng hoàng khác thì nó cũng sẽ không tới đây thay ca đâu, hết hy vọng đi xã súc*.”
*Xã súc (社畜/ Shachiku): nghĩa là “súc vật của công ty”, dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Túc Thiên Dục híp mắt, hắn vốn cũng muốn tìm Bạch Trạch, chỉ tiếc đi đến nửa đường bị con heo Thao Thiết kia quấy rầy.
Huyền Vũ đứng dậy gật đầu ý bảo: “Tôi cũng đi, có tin tức gì tôi sẽ nói cho cậu.”
Túc Thiên Dục gật đầu, lại chỉ ao cẩm lý bên ngoài: “Dạo gần đây có hơi trầm cảm, anh có thể dẫn nó ra ngoài đi dạo.”
Huyền Vũ nói được, ra ngoài vớt rùa nhỏ trong ao cẩm lý mang đi cùng luôn.
Nơi ở của Bạch Trạch rất xa, nhưng mà với tốc độ của Chu Tước nhanh thứ hai trong tứ đại thần thú, có được ưu thế biết bay bẩm sinh, ban đêm chở Huyền Vũ tới thẳng luôn.
Cũng không biết đã nói những gì mà Chu Tước đột nhiên nhắn cho hắn một cái tin: [Cậu đúng là cái đồ không biết xấu hổ!]
Túc Thiên Dục: [?]
Tin nhắn của Huyền Vũ đến muộn mười phút: [Bạch Trạch nói nhân quả tuần hoàn, hai trăm năm trước cậu để lại nhân, hai trăm năm sau sẽ tạo thành quả, nghe ý thì có vẻ… bé mèo này hình như là hậu duệ của cậu? Không phải cậu không có tình sử phong lưu sao?]
Túc Thiên Dục: [??]
Chu Tước lại tới mắng hắn: [Phát rồ vô nhân tính!]
Huyền Vũ vẫn nhắn chậm mười phút: [Bạch Trạch nói cậu hồng loan tinh động*, nhờ tôi nhắc nhở cậu một câu, từ khi dựng nước tới nay thì họ hàng gần ba đời không thể kết hôn.]
*Hồng Loan tinh động: hiện tượng chỉ may mắn trong tình yêu hoặc một cuộc tình tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân (ngắn gọn là: tình yêu đích thực đến rồi).
Túc Thiên Dục: [???]
Lúc nhận được tin này, Túc Thiên Dục đang ăn tối với mèo con, vốn là bầu không khí hòa thuận đồ ăn mỹ vị, kết quả mấy tin nhắn liên tiếp này vừa tới, Túc Thiên Dục lập tức nuốt không trôi.
Hắn biết Bạch Trạch sẽ không nói nhảm, tuy rằng lời nói không dự đoán rõ nhưng phần lớn đều đúng. Mà dù hắn không có tình sử phong lưu, nhưng sinh ra bởi đất trời*… quả thật không hiếm thấy trong giới bọn họ.
*giống như Tôn Ngộ Không sinh ra từ đá ấy, không cần bố mẹ mà do tạo hoá đắp nặn
Nghĩ như vậy, Túc Thiên Dục ngay cả nước cũng nuốt không trôi, buông chén trà cẩn thận đánh giá mèo con.
Đường Thanh đang nhai thịt Kỳ Đồ khô của Vân gia Tây Sơn, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình thì chủ động đưa qua một miếng: “Cho nè.”
Túc Thiên Dục lắc đầu, chần chờ một lát: “Cậu Đường, tôi có thể gặp bố cậu được không?”
Đường Thanh: “Hở?”
Túc Thiên Dục cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Tôi có một số chuyện muốn tâm sự với ông ấy.”