Đương nhiên, cũng bởi nội lực mạnh mẽ của gã, kết giới phượng hoàng lửa không mở ra hoàn toàn, ở trạng thái khẩn cấp nó chỉ có thể bao quanh người Đường Thanh giúp cậu không bị thương.
Vòng bảo vệ cao bằng người, hình trứng, càng giống như trứng phượng hoàng.
Mà Hỗn Độn chính là kẻ trộm trứng!
Khi gã ta khiêng trứng phượng hoàng rực lửa đến ổ mèo xa hoa, đừng nói là tóc, lông mày, cả lông tơ đều bị thiêu không còn gì.
Càng toang hơn chính là… Gã ta vẫn giữ nguyên bộ dạng của Quyền Lê.
Gia chủ Quản gia đợi trước biệt thự để đón người phì cười ngay lập tức, lần đầu tiên vứt hình tượng bấu trụ cửa cười gập cả người.
Ông ta nói với Hỗn Độn: “Sếp lớn à ngài đừng nhúc nhích, để cho tôi chụp mấy tấm ha ha ha ha ha.”
Dù sao cũng không phải là mặt của mình, Hỗn Độn vô cùng thản nhiên mặc ông ta chụp.
Đường Thanh nhìn, cũng lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Hai người chụp Hỗn Độn nửa ngày, gia chủ Quản gia còn phát rồ quay video 360° không góc chết, cố gắng làm cái sự trọc nó hiện ra thật rõ ràng.
Đường Thanh quét mã thêm bạn tốt với ông ta, sau khi trao đổi ảnh và video, rốt cuộc quay trở lại vấn đề chính.
Đường Thanh vừa nhắn tin cho Túc Thiên Dục để báo bình an, vừa hỏi bọn họ: “Các người muốn làm gì?”
Gia chủ Quản gia cười dối trá: “Chỉ là muốn mời cậu trẻ tới làm khách, tâm sự về chuyện tài vận của Quản gia.”
Đường Thanh: “Tôi ghét cái kiểu mời mọc này.”
Gia chủ Quản gia khoanh tay, thản nhiên nói: “Rất xin lỗi.”
Đường Thanh: “…”
Được, hiểu rồi.
Có thể làm đối thủ của Quyền Lê thì người này chắc chắn cũng không biết xấu hổ, nếu không sẽ chịu thiệt nhiều lắm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Đường Thanh quay đầu nhìn về phía Hỗn Độn đã biến về nguyên dạng, hỏi gã: “Anh làm gì với Quyền Lê rồi?”
Hỗn Độn không để lộ diện mạo của gã, cả người đều bị bao phủ trong làn sương trắng dày đặc, dù là nói chuyện cũng không biết miệng ở nơi nào, nói ngắn gọn: “Đánh ngất rồi.”
Vậy chắc cũng không nguy hiểm tới tính mạng… Đường Thanh hơi yên tâm, lại tập trung nhìn vào cái người toàn sương trắng này.
Gã ta là một sự tồn tại vô cùng kì quái. Khi an tĩnh không động đậy thì cứ như một làn sương mù của đất trời, hư vô mờ mịt chẳng có nổi một chút lực sát thương. Nhưng Đường Thanh đã được chứng kiến năng lực của gã bộc phát ra khi gã lao về phía cậu, hung ác, tàn bạo, tràn ngập lệ khí, thậm chí còn mạnh hơn cả sếp Thao.
Gã ta và chủ tịch Túc là đại yêu cùng cấp, hơn nữa còn am hiểu ngụy trang.
Bị nhân vật có lai lịch như vậy vây hãm, Đường Thanh hoàn toàn không có cơ hội phản kháng để thoát ra, dù có kết giới để bảo vệ bản thân thì vẫn dễ dàng lâm vào thế bị động.
Tóm lại chính là hai chữ: Hỏng bét!
Gia chủ Quản gia còn đang khuyên cậu: “Cậu trẻ có mệt không? Mau ra đây nghỉ một lát đi, tôi đã chuẩn bị trà ngon bánh ngọt, mát lạnh giải nhiệt, thoải mái hơn trong đó nhiều lắm đấy? Chúng tôi cam đoan sẽ không tổn thương cậu, thật đó, tôi xin thề!”
Đường Thanh vừa miêu tả tình huống bên này gửi cho Túc Thiên Dục vừa cười ha ha đáp lại: “Nhưng với cách mời tôi tới như vậy, tôi không yên tâm.”
Gia chủ Quản gia: “Chúng tôi cũng đâu có làm cậu bị thương.”
Đường Thanh: “Việc mấy người không để ý tới mong muốn của tôi đã tạo ra tổn thương về mặt tinh thần.”
Khóe miệng của gia chủ Quản gia giật giật: “Vậy cậu trẻ có thể cho chúng tôi cơ hội đền bù không?”
Đường Thanh: “Không, tôi sợ sẽ nhận thêm tổn thương nữa.”
Gia chủ Quản gia nhẹ nhàng dụ dỗ: “Làm sao lại thế, chúng tôi chỉ muốn tâm sự với cậu trẻ… Chẳng lẽ cậu trẻ không muốn biết chúng tôi muốn làm gì sao?”
Đường Thanh liếc nhìn ông ta một cái, rồi nhìn Hỗn Độn: “Đại khái chính là gã ta giả mạo ông đi vào yến hội, đợi lúc Quyền Lê ở một mình thì tráo người rồi tìm cách trói tôi mang đi…”
Không thể không nói chiêu giương đông kích tây này quá giảo hoạt. Trước đó, cả Túc Thiên Dục lẫn Quyền Lê đều cho rằng sếp Thao và gia chủ Quản gia sẽ gây bất lợi cho cậu, vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt, đề phòng khắp nơi, chỉ sợ lỡ cậu đi lạc một mình, ai ngờ rằng thật ra người ta ngay từ ban đầu đã chọn mục tiêu là Quyền Lê, nhân lúc bọn cậu lên lầu gặp người trực tiếp tận dụng lỗ hổng.
Về phần tại sao lại trói cậu đi, chắc chắn là vì bọn họ đối đầu với Túc Thiên Dục, không muốn có người trợ giúp Túc Thiên Dục thoát khỏi khốn cảnh.
Chuyện này chẳng cần gia chủ Quản gia mở miệng, Đường Thanh đã tự suy đoán ra được rồi. Chỉ là ổ mèo xa hoa vẫn khiến người ta thấy khó hiểu.
Gia chủ Quản gia nắm lấy cơ hội, cười nói: “Cậu trẻ tới xem sẽ tự hiểu.”
Đường Thanh ha ha, vẻ mặt kiểu ‘tôi tin ông mới là lạ’.
Còn lâu cậu mới đi, nếu cậu ra ngoài sẽ càng bị động hơn.
Hai người đang giằng co, cửa lớn đột nhiên mở ra, sếp Thao ôm mặt đi tới, trông thấy quả trứng phượng hoàng rực lửa còn bị dọa giật mình: “Chuyện gì thế này?”
Hỗn Độn vốn im lặng từ đầu đến cuối chủ động lên tiếng: “Cậu ấy phản ứng quá nhanh, mở ra kết giới.” Dừng một chút lại hỏi lại: “Mày sao đấy?”
*Cassie: Theo mình hiểu là khi phát hiện “Quyền Lê” sai sai thì Đường Thanh đã bóp vỡ viên đá cậu mang theo, nó như một cái khiên bao quanh ĐT, mà cái khiên này có dạng như một viên trứng phượng hoàng màu đỏ, chắc có sức mạnh bao quanh nữa nên trông như lửa. Nãy giờ gia chủ Quản gia đang dụ dỗ cậu dời khỏi cái khiên này
Thao Thiết có chút ngượng ngùng: “Trúng một quyền.”
Hỗn Độn: “Đáng đời.”
Thao Thiết lặng lẽ cúi đầu, đợi một lúc thấy anh mình không dạy dỗ nữa, lập tức cọ qua dìu gã: “Anh mệt không, hôm nay vất vả cho anh rồi, mau lên gác, em đã chuẩn nước nóng cho anh, nghỉ sớm chút.”
Hình như Hỗn Độn hừ cười một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm, thật sự lên lầu.
Mãi cho đến khi gã ta biến mất tại đầu bậc thang, Thao Thiết mới thẳng sống lưng, quay đầu nhìn về phía trứng phượng hoàng: “Chào buổi tối cậu trẻ, không nghĩ nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt.”
Đường Thanh mệt mỏi, ngồi khoanh chân ở đáy vỏ trứng, lạnh nhạt đáp: “Tôi quả thật không nghĩ tới, anh thì chưa chắc.”
Thao Thiết cười thành tiếng, kéo miếng đệm trên ghế salon qua, học theo cậu ngồi xếp bằng xuống: “Cậu trẻ đã thẳng thắn như vậy tôi cũng không quanh co nữa.”
Đường Thanh: “Có chuyện nói thẳng.”
Thao Thiết: “Tôi muốn hỏi một chút, cậu trẻ muốn tôi trả cái gì mới đồng ý đi ăn máng khác?”
Đường Thanh nhíu mày, dù đã thử phỏng đoán qua nhưng mà vẫn rất kinh ngạc: “Anh muốn chiêu hàng?”
Thao Thiết vô cùng thành khẩn: “Quan hệ giữa tôi với tên khốn kia như thế nào cậu cũng đã thấy, kẻ thù, đối thủ một mất một còn, ai cũng không muốn ai tốt hơn, cho nên thực sự không muốn để cậu trẻ đi theo bên cạnh hắn.”
Đường Thanh chớp chớp mắt, giọng điệu cũng cực kỳ chân thành: “Thật không dám giấu giếm, nếu không phải thiên mệnh khó trái tôi cũng muốn rời đi, ở với ai cũng tốt hơn ở với hắn, nhưng mà không có cách nào cả.”
Thao Thiết: “Thiên mệnh gì cơ?”
Đường Thanh: “Báo ân.”
Sau khi tiếp thu kiến thức mới thì Thao Thiết có chút trầm mặc. Tất cả tin tức gã có đều do nghe lén được vào hôm tới nhà Bạch Trạch, gã biết bọn họ quả thật có nhân quả ràng buộc, cũng biết đối với tên khốn kia thì mèo con cực kỳ quan trọng, nhất là — đánh giá của Bạch Trạch dành cho mèo con rất là cao!
Bạch Trạch nói mèo con có công đức thâm hậu linh hồn thuần khiết, nguyên hình nhất định cũng rất mềm mại đáng yêu, còn linh khí hơn yêu quái bình thường nhiều.
Cho nên Thao Thiết lập tức có ý định chọc gậy bánh xe, một là muốn để cái tên khốn kia khó chịu, hai chính là để lấy lòng Bạch Trạch nè. ~
Nhưng nếu không cuỗm được người… Thao Thiết nghĩ thử, đề nghị: “Không thì như này, tôi không bắt cậu ở lại, cậu chỉ cần biến trở về nguyên hình phối hợp cho tôi chụp mấy tấm hình, để cảm ơn tôi sẽ đưa cậu xuất ngoại du lịch mấy ngày, sau hai tuần cam đoan đưa cậu trở về bên người Túc Thiên Dục an toàn, thế nào?”
“Chẳng ra sao cả.” Đường Thanh nghe được yêu cầu thứ nhất thì từ đầu đến chân đều là vẻ kháng cự, ánh mắt nhìn Thao Thiết cứ như nhìn một kẻ biến thái.
Cậu đã sớm biết mấy gã đại yêu này có thể nhìn thấu nguyên hình của cậu, nhưng cậu không ngờ là giữa đám đại yêu còn có một tên biến thái!
Cái gì mà chụp ảnh nguyên hình! Điên cmn rồi! Đừng có mà mơ!
Thao Thiết: “Không cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là rất thích mèo muốn chụp mấy tấm hình lưu niệm. Cậu nhìn xem, cây cào móng to như thế, cậu không muốn mài móng sao? Còn cuộn len này nếu cậu biến trở về nguyên hình là có thể gặm nha…”
Gia chủ Quản gia đứng bên cạnh không đành lòng, thấp giọng nhắc nhở: “Boss, bộ dạng này của ngài cực kỳ giống lũ lừa bán trẻ con.”
Thao Thiết: “…”
Gã có thể làm gì đây, hung thú trời sinh tàn bạo hơn các yêu khác, nếu như có thể làm bộ đáng yêu gã đã sớm biến thành nguyên hình đi tìm Bạch Trạch lăn lộn rồi được không!
Thao Thiết càng nghĩ càng không muốn từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng: “Cậu trẻ, nếu cậu không yên tâm vậy chúng ta có thể chụp ảnh cách kết giới, thế nào? Tối đa năm phút, chụp xong hai cái ổ mèo xa hoa này đều là của cậu!”
Nhưng mà gã càng ra vẻ coi trọng, Đường Thanh ngược lại càng cảnh giác, hoài nghi đối phương muốn làm gì đó với nguyên hình của cậu, chết sống cũng không chịu: “Tôi không biết dùng pháp thuật lại vừa mới thành niên, khống chế không tốt, vẫn là thôi đi.”
Thao Thiết: “Cậu có thể mà!”
Đường thanh: “Không, tôi không thể.”
Thao Thiết thấy chỉ nói không được, dứt khoát xách cần câu cho mèo lung lay trước mặt Đường Thanh: “Ngứa tay không?”
Đường Thanh: “…”
Cậu quật cường hừ lạnh một tiếng: “Ngây thơ.”
Thao Thiết lại quơ quơ.
Đường Thanh nhìn không chớp mắt.
Thao Thiết xì một tiếng, cất cần câu mèo đi lôi bạc hà mèo ra: “Thích cái mùi này không?”
Đường Thanh: “…”
Tên này thật phiền mà!
Hai người giằng co nửa giờ, cuối cùng Thao Thiết mất hết kiên nhẫn, trở mặt nói: “Xem ra, cậu trẻ không muốn phối hợp nhỉ?”
Đường Thanh mỉm cười đáp lại: “Xem ra, sếp Thao nhất định phải làm khó người khác nhỉ?”
Biểu cảm này rất giống Túc Thiên Dục, Thao Thiết nhíu mày theo phản xạ, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng kéo dài thời gian Túc Thiên Dục sẽ tới cứu cậu, anh của tôi ở đây, dù hắn phát hiện cậu ở đâu cũng vô dụng.”
Trong chớp mắt, vẻ mặt Đường Thanh lộ vẻ quái dị: “Sau sinh nhật một trăm tuổi tôi đã không còn mách phụ huynh rồi.”
Thao Thiết giận: “Là anh em! Anh em!!”
Trên lầu truyền tới một tiếng quát lớn: “Ồn ào cái gì!”
Thao Thiết: “…”
Gã ta tịt ngòi trong nháy mắt, thành thật hạ thấp giọng nói: “Anh em là anh em, phụ huynh là phụ huynh, không thể gộp làm một!”
Đường Thanh vẫn giữ vẻ mặt cũ: “Anh vui là được.”
Loại thái độ này làm người ta thấy nghẹn họng nhất. Thao Thiết siết nắm đấm, nhận ra mình không thể chiếm được tiện nghi trên người mèo con, dứt khoát đứng lên nói: “Tóm lại tôi có rất nhiều thời gian chơi với cậu, tốt nhất là cậu đừng có ý định khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, không thì người phải chịu khổ chính là cậu đấy.”
Hắn nói xong quay người rời đi, bóng lưng hiện ra khí thế hùng hổ.
Đường Thanh vẫn cười: “Sếp Thao ngủ ngon nha.”
Tấm lưng kia khẽ lảo đảo một chút, rời đi với lửa giận ngút trời.
Gia chủ Quản gia nhìn thì tấm tắc bảo lạ, nghĩ thầm không hổ là người bên cạnh chủ tịch Túc, ác mồm ác miệng y như nhau. Ông ta thấy mèo còn nhìn mình, cũng không tự kiếm phiền vào người, gật đầu ra hiệu sau đó chủ động rời đi — Nói là rời đi, chẳng qua là đổi qua nơi mèo con không nhìn thấy, dù sao bọn họ cũng không yên tâm về Túc Thiên Dục.
Nhưng nhìn ở mặt ngoài thì phòng khách chỉ có một mình Đường Thanh, không tắt đèn, không gian sáng trưng trái lại càng thêm quạnh quẽ.
Nhưng mà so với việc đối mặt với nhóm đại yêu quái kia, Đường Thanh ngược lại rất hưởng thụ sự an tĩnh này, tựa vào vỏ trứng cập nhật tin nhắn.
Cũng không biết Túc Thiên Dục đang làm gì, cậu gửi rất nhiều tin nhắn, từ đầu đến cuối đều không trả lời.
Hẳn là đang nghĩ biện pháp cứu cậu đi… Không lẽ hắn bị sếp Thao đánh trọng thương rồi?
Đường Thanh chống cằm suy nghĩ lung tung, lại đột nhiên phát hiện những thứ mình nghĩ hầu như đều liên quan đến Túc Thiên Dục.
Thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận lại, không phải vụ bắt cóc này là cơ hội mà cậu đang tìm kiếm để thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn rồi bình tĩnh phân tích tình cảm của chính mình sao?
Trong tưởng tượng của cậu, nếu có cơ hội lần này, cậu nhất định sẽ phân tích một lượt về nhân quả, những lần gặp mặt, ở chung và cả tình cảm của hai người, đạt được đáp án hoàn mỹ nhất rồi sẽ quyết định phương hướng tiếp theo.
Thế nhưng khi cơ hội tới, đầu óc Đường Thanh lại trống rỗng, hoàn toàn quên đi cảm giác của mình khi ấy.
Thật giống như trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cậu không tìm thấy đường ra, tìm không thấy vấn đề.
Hơn nữa cậu còn không thấy rõ tình cảm của mình, cũng không hiểu được thái độ của Túc Thiên Dục… tốc độ trở mặt của đối phương thật khiến người ta nhìn không được ý nghĩ chân thật của hắn, bảo là tán mình nhưng lại giống như đang chơi đùa mình, nhất là hai lần ra ngoài, lúc trở về cứ kỳ kỳ quái quái, còn muốn làm bố của cậu!
Đúng là phát rồ!
Đường Thanh đột nhiên không muốn tỉnh táo không muốn phân tích nữa, nếu biết sau khi ra khỏi vòng luẩn quẩn thì đầu còn loạn hơn, biết thế cậu thẳng thắn tâm sự với Túc Thiên Dục cho rồi, khỏi tự đoán già đoán non, loạn hết cả lên.
Chờ thoát ra rồi nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với hắn!
Đường Thanh hạ quyết tâm, thấy Túc Thiên Dục không trả lời mình, cậu quyết định tự cứu mình trước.
Cậu thuần thục đăng nhập vào tài khoản khác, nhắn một dòng trạng thái kèm theo định vị: [Gần đây có ai cho đi nhờ xe không?]
Bạn tốt của cậu cũng nhiều, comment đáp lại từ từ tăng lên, quả thật có người đang ở gần đây. Đáng tiếc, khi bọn họ tới gần thì lập tức nhắn lại: [Không khí quanh đây thật đáng sợ, sợ là không giúp được rồi.]
[Tôi ngửi thấy mùi phượng hoàng lửa, thứ này là khắc tinh của chúng tôi, ảnh hưởng tới âm khí lắm.]
[Nơi này có đại yêu khác sao? Hình như tôi vừa đụng phải cái gì giống như kết giới, cậu đợi tôi kiếm đường vào đã.]
[Có kết giới thật này, tôi mà không kịp phanh xe lại chắc bay ra khỏi xe luôn rồi, có thể báo là tai nạn lao động không?]
Đường Thanh giật giật khóe miệng: [Được, báo đi, chờ hôm nào đó sẽ đốt tiền cho cậu.]
Đối phương lập tức vui vẻ: [Được, cảm ơn ông nhỏ.]
Còn có người hỏi: [Ông nhỏ, cậu không sao chứ? Sao lại ở nơi này?]
Đường Thanh trả lời: [Nói thì rất dài, không thể nói ngắn gọn được cho nên thôi, không nói.]
Nhóm người: […]
Tán phét nửa ngày vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề, lúc Đường Thanh chuẩn bị đổi sang tài khoản khác thì đột nhiên thấy một tin nhắn mới gửi đến.
Bố già: [Chờ đấy.]
Đường Thanh: “!!!”
Ông già suốt ngày ở lì trong nhà lại đích thân mò ra ngoài vì cậu, Đường Thanh cảm động lập tức tìm tới khung chat của ba, gửi mấy cái icon: [Yêu bố ~]
Bố già cười lạnh: [Hiện tại biết ai là bố con rồi sao?]
Đường Thanh: [Biết! Bố yêu con*!]
Bố già: [???]
Đường thanh: [Bố, con yêu bố*!]
Bố già: […]
*Nguyên văn 2 câu đều là “ba ba ái nhĩ” khác nhau ở chỗ một câu không phẩy và một câu có phẩy =))) nhưng thiếu một dấu là nghĩa đi lệch nhau luôn. Câu bên trên chắc anh Thanh gõ nhanh nên thiếu dấu, đâm ra nghĩa nó đói đòn vl.
Ba giờ sáng, là lúc buồn ngủ nhất giữa đêm dài, lửa phượng hoàng cháy hừng hực cả đêm đột nhiên biến mất không còn một mảnh.
Thao Thiết đang ngủ ở tầng hai mở choàng mắt, đợi đến lúc xuống lầu, lập tức nhìn thấy chỗ đặt trứng phượng hoàng còn ấm, còn có hơn ba mươi con chuột nằm đó.
Nhìn kỹ, con hamster trắng trẻo mập mạp được xếp nằm ở vị trí đầu tiên, chính là gia chủ Quản gia phụ trách trông coi mèo con.
Hỗn Độn mặc đồ ngủ chọt bụng nhỏ của nó, trầm ngâm nói: “Hẳn là một chiêu chế địch.”
Thao Thiết nhíu mày: “Túc Thiên Dục?”
Nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng. Túc Thiên Dục cùng cấp với gã, không bao giờ có chuyện đối phương động đến kết giới của gã mà gã lại không có cảm giác gì. Hơn nữa, xưa nay Túc Thiên Dục không phải kẻ làm ăn mua bán lỗ vốn, biết rõ nơi này có Hỗn Độn và cả gã, lấy một địch hai rất thiệt thòi, sao lại có khả năng tự đưa tới cửa để bị đánh được.
Trừ phi hắn tìm được người giúp đỡ.
Bọn họ mới bắt cóc mèo con còn chưa đầy tám tiếng, dưới tình huống bị hụt mấy một viên tướng là Quyền Lê, còn phải chạy tới chạy lui tìm người trợ giúp thích hợp, lại còn phải xác định vị trí của mèo con, rồi thì tra rõ hiện trạng của bọn họ. Hẳn là hắn không thể làm được đâu…
Còn chưa nghĩ xong, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “uỳnh”, kết giới mà gã vừa mới nói là không có động tĩnh lập tức bị vỡ tan tành, hóa thành hư vô.
Có người phá mở cửa lớn, nghênh ngang đi vào. Khuôn mặt tuấn tú cười như không cười, đôi mắt đen điểm thêm nốt lệ chí tràn ngập lạnh lẽo: “Ông đây tới đón mèo.”