*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc ra ngoài Đào Nguyên không đeo kính, ánh mắt nhìn Tống Phi Lan vừa có chút cưng chiều đối với hậu bối nhỏ tuổi hơn, vừa chất chứa tình cảm dành cho người mình yêu.
Tống Phi Lan thì đơn giản hơn nhiều, đôi con ngươi trong suốt tràn ngập thương mến.
Hai người nằm sát bên nhau, cậu vừa sung sướng khi được gần gũi với người yêu, lại vừa hồi hộp sợ hãi. Mặt mày không kiềm được nóng bừng, lúc thì len lén nhìn Đào Nguyên, lúc thì nhắm mắt lại vùi mặt vào tay giả bộ ngủ.
Đào Nguyên nghiêng người xoa xoa đầu cậu, hỏi: “Em có đói không?”
Tống Phi Lan thật ra không đói, thậm chí cậu còn cảm thấy hơi đầy bụng, nhưng cậu sợ Đào Nguyên đói, hơn nữa thà đi ra ngoài chơi còn hơn ở lì trong khách sạn mà không biết nói gì, liền bảo: “Chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi.”
“Nếu không đói thì mình ra biển chơi một tí, chừng 7, 8 giờ ăn cơm cũng được.” Đào Nguyên nhéo nhéo vành tai mềm mềm của cậu.
Tống Phi Lan hệt như một chú mèo được gãi đúng chỗ ngứa, lười biếng nằm úp sấp, để Đào Nguyên tùy ý vuốt ve, thiếu điều ngửa bụng lên kêu meo meo. Đào Nguyên sờ cậu một lát rồi vỗ nhẹ lên lưng cậu, nói: “Dậy thay quần áo đi.”
Tống Phi Lan lười biếng duỗi lưng ngồi dậy, thật ra cậu không muốn ra ngoài, nếu có thể cùng Đào Nguyên nằm lì trên giường thì cho dù nằm hết tuần trăng mật cậu cũng không thấy phiền.
Hai người thay quần áo xong liền đi ra ngoài, ánh nắng đã dịu xuống, thái dương còn lấp ló phía chân trời, chút nắng tàn còn lại nhuộm mặt biển mênh mông thành một màu đỏ nhạt, thoạt nhìn vừa yên bình vừa bao la hùng vĩ. Tống Phi Lan đi cạnh Đào Nguyên, cậu mặc một cái quần đùi giống anh, chân mang dép kẹp, vừa đến bờ cát đã cởi ra, vứt cạnh ghế võng (1).
Một đôi chân của người quen sống sung sướng vươn ra, ngón chân mượt mà trắng nõn, hình dáng rất đẹp, so với chân nam sinh bình thường thì thanh tú hơn nhiều.
Đào Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua: “Nhớ rõ vị trí ghế nhé, không chút nữa về lại tìm không thấy dép đâu.”
Tống Phi Lan nói: “Thế để em cầm vậy.”
Nói rồi, cậu xách dép lên nhưng lại hơi vướng víu, muốn chơi giỡn cũng bất tiện. Đào Nguyên thấy vậy liền vươn tay: “Để anh cầm cho.”
Tống Phi Lan cười cười đưa dép cho anh, lại bước sang một bước, để chân hai người đứng song song với nhau. Chân Đào Nguyên so với cậu còn to hơn một vòng, chân Tống Phi Lan dính đầy cát, lông chân chỉ lơ thơ vài cọng. Đào Nguyên cười nói: “Sao giống chân con gái thế này.”
“Con gái nhà ai lại mang giày size 42 chứ?” Tống Phi Lan có chút bất mãn bĩu môi nhìn anh. “Em là đàn ông đích thực.”
Đào Nguyên bật cười ha hả, Tống Phi Lan bị anh cười đến xấu hổ, bực bội hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Tại em dễ thương quá.” Đào Nguyên vươn tay qua xoa xoa đầu cậu, Tống Phi Lan vừa nghe thì cả người đều mềm nhũn. Cậu nhích qua bên cạnh anh, nhưng lại không dám không kiêng nể gì mà ôm anh như trước, thẹn thùng đến mức tay cũng run run, nâng lên lại hạ xuống, cuối cùng đút vào trong túi quần, hai tai đỏ ửng đá cát dưới chân.
Cát trên bờ biển vừa mịn vừa trắng, bị nắng chiếu cả ngày nên lúc này rất ấm áp, bao phủ trên chân Tống Phi Lan. Sóng biển rì rào vỗ lên bờ, Tống Phi Lan nhấc chân khuấy khuấy nước, Đào Nguyên đứng cạnh đỡ lấy tay cậu để cậu khỏi ngã.
Nắng chiều ngả về phía Tây, chờ mặt trời khuất dần xuống biển, bọn họ mới chạy ra chỗ có vòi nước rửa chân, sau đó quay lại đường cái.
Tống Phi Lan đột nhiên cảm thấy tình cảnh bây giờ thật sự rất lãng mạn, trừ việc không thể to gan mà ăn đậu hũ của Đào Tiểu Nguyên thì bọn họ đúng là đang hưởng tuần trăng mật. Ai, nếu có thể hôn nhau dưới ánh hoàng hôn thì tốt quá…
Nhà hàng cạnh bãi biển không nhiều lắm, muốn ăn chỗ khác thì phải đi qua một ngã tư nữa, Tống Phi Lan đưa tay nắm chặt cánh tay Đào Nguyên, giống như cầm lấy tay anh, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, ăn hải sản không?”
Đào Nguyên hơi nâng tay lên kéo tay cậu xuống, Tống Phi Lan ngẩn ra, còn tưởng anh ấy không thích bị mình chạm vào, nào ngờ Đào Nguyên trở tay nắm lấy tay cậu, hai người cứ thế tay trong tay đi dưới nắng chiều tà. Tim Tống Phi Lan nhũn ra, không ngừng gào thét trong đầu: Tụi tui là chồng chồng đó! Đang đi hưởng trăng mật đó nha! Chồng tui nắm tay tui á á á!!!
Đào Nguyên thấy cậu không nói gì liền cúi đầu nhìn, vừa lúc trông thấy Tống Phi Lan mặt mày nhộn nhạo, lại còn đỏ ửng, khóe miệng nở một nụ cười ngây ngô.
Anh biết Tống Phi Lan đúng là có cảm tình với anh, là kiểu thích nắm tay với anh ấy. Nhẫn cưới trên ngón áp út của người nọ cọ vào lòng bàn tay Đào Nguyên, không hiểu sao làm lòng anh càng thêm kiên định.
Đào Nguyên nhìn cậu cười như thế, cảm giác vừa ấm áp vừa ngọt ngào, anh lại hỏi lại: “Ăn hải sản được không?”
“… A?” Tống Phi Lan lúc này mới hồn, nhanh chóng gật đầu: “Được ạ được ạ.”
Cậu đi không nổi nữa rồi, hai cái đùi sắp xoắn thành bánh quai chèo.
Hai người chọn một nhà hàng gần đó, bên trong rất đông, mỗi bàn đều có nhiều loại hải sản phong phú. Khẩu vị của Tống Phi Lan thiên về ẩm thực nội địa, thích nhất là thủy sản ăn với nước sốt ma lạt, chẳng hạn như món tôm cay. Cậu không thích ăn mấy thứ kiểu “ít gia vị – vì sức khỏe”, lúc bỏ vào miệng cứ thấy tanh tanh.
Đào Nguyên chọn món xong liền ngồi xuống cạnh Tống Phi Lan, quả nhiên dựa theo yêu cầu của cậu mà gọi chút đồ uống có cồn, nhưng anh không gọi bia mà là rượu nho trắng.
Tửu lượng của Tống Phi Lan rất kém, lúc nhỏ ở nhà không có cơ hội uống, cùng lắm là nhấp một ngụm rồi thôi. Đào Nguyên từ hồi học cấp 2 đã bị rót rượu liên tục, bình thản bóc tôm cho Tống Phi Lan.
Tống Phi Lan chỉ chọn mấy món nhiều gia vị, ăn mặn một hồi rồi uống luôn nửa li rượu lúc nào không biết. Cậu không uống giỏi như Đào Nguyên, chưa gì đã bắt đầu say, mặt mày ửng hồng, cả người đều mơ màng, hai mắt dại ra nhìn bát đĩa trên bàn.
Đào Nguyên nói: “Uống một tí đã say rồi à?”
Đầu Tống Phi Lan xoay mòng mòng, vận tốc hoạt động của não khá chậm, hai mắt mông lung trả lời anh: “Không có, nhưng mà em chóng mặt quá, em muốn ngủ.”
Đào Nguyên cười cười, gọi nhân viên tính tiền.
Thời thế thay đổi, lúc này đến phiên Đào Nguyên phải đối phó với Tống Phi Lan đang say rượu. Cậu chưa tới nỗi xỉn quắc cần câu, vẫn đi được thành đường thẳng nhưng khí lực tựa như bị rút sạch, tay chân cứ nhũn ra.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Đào Nguyên ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nói: “Trèo lên đi, anh cõng em về khách sạn.”
Tống Phi Lan do dự một giây, sau đó liền nằm lên lưng Đào Nguyên, ôm lấy cổ anh vùi mặt vào, tóc cậu cọ qua cọ lại trên gáy Đào Nguyên. Đào Nguyên bị ngứa, hai tay đang đỡ đằng sau vỗ vỗ mông cậu, cả người Tống Phi Lan run lên, nằm im thin thít, cái miệng vừa ăn một đống hải sản rất muốn hôn lên cổ Đào Nguyên một cái.
Đào Nguyên cõng cậu bước đi, một lát sau, Tống Phi Lan bỗng nhiên nói: “Anh Đào này…”
“Hửm?”
“Nếu… Nếu sau này…” Nếu sau này anh không thích ai, chúng ta cứ thế này cả đời có được không?
Giọng Tống Phi Lan rất nhẹ, đến nửa chừng lại không dám nói tiếp, như vậy thì trắng trợn quá. Cậu im lặng, quyến luyến tựa vào người Đào Nguyên, úp mặt vào cổ anh, cảm thấy mình hạnh phúc đến sắp khóc.
Đào Nguyên hơi quay đầu hỏi cậu: “Nếu cái gì?”
“Không có gì.” Một tay cậu ôm cổ Đào Nguyên, tay kia trượt xuống ngực bự của anh nhẹ nhàng bóp một cái, cười khúc khích.
“…” Đào Nguyên không còn gì để nói, lại vỗ lên mông cậu: “Đừng lộn xộn.”
Nhà hàng cách khách sạn không gần cũng không xa, Đào Nguyên ôm cậu hệt như cử tạ đi được chừng một km. Tống Phi Lan sợ anh mệt nên đòi xuống, Đào Nguyên không chịu: “Em thì nặng bao nhiêu chứ?”
“60 kg.”
Tống Phi Lan vẫn khá tỉnh táo, thật ra cậu không muốn xuống, thậm chí cậu hy vọng con đường này có thể kéo dài vô tận, Đào Nguyên cứ tiếp tục cõng cậu đi mãi đi mãi.
Đến khi hai người về tới khách sạn thì vừa qua 9 giờ, bể bơi nhỏ ngoài ban công trông hệt như suối nước nóng, nước hồ màu xanh còn lấp lánh làm người ta rất muốn nhảy xuống bơi. Tống Phi Lan cũng thế nhưng cậu bị Đào Nguyên cản lại: “Tắm rửa đi ngủ đi, hôm nay em uống rượu mà còn bơi nữa thì dễ bệnh lắm.”
Tống Phi Lan nghe vậy liền thôi, lại chui vào wc mở nước, rửa sạch cát còn dính trên người. Cậu say nên hơi mệt, lau khô người xong thì nhắm mắt leo lên giường, đến khi Đào Nguyên đi ra thì Tống Phi Lan đã ngủ mất, đầu nghiêng trên gối, môi hơi đưa lên, trông rất ngây thơ.
Đào Nguyên chỉ quấn một cái khăn tắm ngang eo, một chân anh chống lên giường, cúi đầu nhìn cậu. Tống Phi Lan đã ngủ say, không hề hay biết gì cả, Đào Nguyên đưa tay vuốt ve má cậu, lại khẽ hôn một cái lên trán người kia.
Một lát sau, Đào Nguyên mặc quần lót bò lên giường, Tống Phi Lan hình như bị lạnh, tự giác nằm nhích qua, Đào Nguyên kéo cậu vào lòng, hai người ôm nhau đi ngủ, Tống Phi Lan còn quấn chặt lấy anh.
Sáng sớm hôm sau Tống Phi Lan mắc vệ sinh nên tỉnh dậy, nhưng vừa mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang rúc vào người Đào Nguyên, người nọ cũng nghiêng người ôm cậu, cả hai giống như một đôi uyên ương thân mật nằm bên cạnh nhau.
Tống Phi Lan không nỡ ngồi dậy, cậu do dự một chút, đưa môi nhẹ nhàng hôn lên cằm Đào Nguyên một cái, sau đó cúi đầu cười trộm, tiện đà phát hiện quần lót của Đào Nguyên đang gồ lên, phía trên còn có một khoảng nhỏ bị thấm ướt.
Hai mắt Tống Phi Lan nhìn chằm chằm chỗ đó, quên luôn cả việc mình đang mắc vệ sinh, trong đầu cậu tràn đầy suy nghĩ, nếu giờ mình vạch quần ảnh ra kiểm tra thì có khi nào ảnh tỉnh lại sẽ làm thịt mình luôn không.
Nhưng mà Tống Phi Lan dù sao vẫn nhát cáy, mấy thứ dâm tà giãy giụa trong đầu cậu một lát, sau đó bị bàng quang đang gào thét của cậu đánh bại. Cậu nhẹ nhàng bỏ tay Đào Nguyên ra, lê dép bước vào wc. Lúc Tống Phi Lan về giường thì Đào Nguyên vẫn đang ngủ, cậu lại len lén chui vào vòng tay anh.
Một lát sau, đại khái còn chưa tới 15 phút, di động của Đào Nguyên bỗng nhiên reo lên.
————————————————
(1) Ghế võng:
Bản gốc là 102 cân, tức là 51 kg, mà sau khi đọc cmt của các bạn và search thử trên mạng thì Mị nhận ra cao m8 mà nặng 51 kg thì trông không khác gì xác ướp luôn, nên Mị mạn phép sửa thành 120 cân tức là 60 kg