Nhờ việc tâm lý cứ khuyên bảo cậu không nên hỏi đến, cùng với thái độ không chịu hợp tác của nam thần, làm cậu chẳng thu được tin tức gì.
Nhưng mà vào một đêm nào đó nam thần không về, cậu ngứa tay mở laptop.
Hai bàn tay bận rộn tìm kiếm.
Khi đó một bóng tròn lung linh treo ngoài cửa sổ, ánh trăng hôm ấy rất đẹp.
Cậu như kẻ trộm chột dạ liếc cửa vài cái, một tay nhanh chóng truy cập trang web.
… A?
“Cổ phiếu tập đoàn U rớt giá – Mâu thuẫn nội bộ bùng nổ.”
“Tập đoàn thay máu, CEO cũ lần nữa nhậm chức.”
“Hậu trường tập đoàn X: Phương tổng là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí CEO.”
….
…
Ngỡ ngàng nhìn màn hình, không thể đếm được lượng tin tức mới qua vài ngày.
Nồi thịt chua ngọt tối hôm ấy, là ngày anh trở về từ cuộc họp cổ đông.
Ngày anh nói muốn ăn cơm cá, nhưng cậu lại nấu thịt kho tàu, anh chưng ra vẻ mặt ghét bỏ cả buổi, là ngày đuổi mụ đàn bà kia ra khỏi công ty, lần nữa ngồi lên cái ghế CEO.
Sao phải lừa cậu …?
Tối hôm đó, cậu cả người cậu mềm nhũn ôm gối hoa, lần nữa đề cập:
“Thật sự không việc gì? Nhưng vài ngày vừa rồi anh chẳng chạy đi chạy lại …”
Nam thần lắc đầu, lần đầu tiên dùng giọng điệu sa sút nói với cậu:
“Mệt.”
Cậu mím chặt môi, học theo bộ dáng thường ngày của anh, nửa quỳ ngồi trên giường hai tay nâng cằm anh lên.
Hai trán chạm nhau, cọ cọ.
“Không sao mà, Boss.”
“Nếu thật sự không thành công, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Hai bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp có được không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu thật lâu, sau đó rũ mắt xuống cười nói:
“Ừm.”
Bây giờ, cậu như một người làm bằng gỗ, ngồi trên ghế.