“Trên thế giới này có vô số chuyện kỳ lạ. Dù vậy trong cuộc đời vô vị của tôi những chuyện kỳ lạ đó chưa từng xảy ra nhưng cho đến lúc chết...”
Ái Ái mở mắt. Một không gian tối om bao phủ lấy cô, phải đợi một lúc lâu mắt cô mới thích ứng được màn đêm ấy. Dường như cô đang ở trong một căn phòng khác với phòng của cô. Cô nhổm dậy. Hành động quá bất ngờ khiến đầu váng mắt hoa. Cô cảm thấy người mệt mỏi rã rời, toàn thân nhớp nháp đầy mồ hôi và có chút nóng.
“ Hình như bị sốt rồi.” Cô tự thầm, ngồi nghỉ một lúc rồi mới đặt chân xuống giường đi kiếm chút nước để xoa dịu cái cổ họng đang khát khô. Đi được hai bước thì vấp phải một thứ gì đó làm ngón chân cô đau điếng người.
- Cái gì ở đây vậy?
Có một thứ gì đó đặt chình ình ngay giữa lối đi. Cô cúi xuống sờ tới sờ lui. Là một cái bàn thấp kiểu Nhật.
- Quái lạ. Sao lại có thứ này ở đây?
Bỗng nhiên một giọng nói từ đằng sau lưng cất lên khiến cô giật thót.
- Ái Ái, e tỉnh rồi à? – Đó là giọng một thiếu nữ tầm 17,18 tuổi.
- Ai? – Cô quát.
Thiếu nữ ngáp dài một cái, nói:
- Lớn tiếng thế xem chừng đỡ nhiều rồi!
“ Tách” Một tiếng. Cả căn phòng sáng bừng lên. Ái Ái nheo nheo mắt vì cường độ sáng tăng một cách đột ngột. Đến khi mắt cô thích ứng được thì mới nhìn rõ khuôn mặt của người đằng sau. Ngồi trên giường đúng là một cô gái tầm 17, 18 tuổi, da mặt hồng hào mịn màng, hai mắt bồ câu nheo nheo nhìn cô, môi đào hồng thắm mỉm cười. Dù đầu tóc có chút bù xù nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp trong sáng dịu dàng của cô gái.
- Em là ai? – Ái Ái bất ngờ hỏi.
Cô gái búng vào trán Ái Ái một cái rõ đau, mắng nhẹ:
- Con bé này, mới sốt một đêm mà đầu óc ngốc thêm một chút rồi à? Đến chị ruột mà cũng không nhận ra hử?!
- Chị... ruột? Chị đây làm gì có...
“ Khoan. Tình huống này là gì? Xuyên không?”
Ái Ái đảo mắt quanh phòng. Căn phòng này rộng chừng 30-40 mét vuông. Một gian bếp nhỏ, một nhà tắm, giữa căn phòng đặt một cái bàn trà thấp kiểu nhật, Cạnh cửa sổ có kê một chiếc gường. Cạnh gường là một bàn trang điểm kiểu cách thường thấy trong phim hàn và tủ quần áo. Cuối chân gường có kê một tủ sách nhỏ.
“Đây đếch phải phòng mình.” Cô thầm nhủ.
- Chắc mơ, mơ rồi!
Nói rồi, mặc cơn khát đang hành hạ, Ái Ái bò lên giường kéo chăn chùm lên người, nhắm mắt. Qua một lúc cô chẳng thể ngủ được vì nóng mà cô gái bên cạnh lại bắt đầu lay cô.
- Ái Ái! Em dậy thay quần áo rồi hãy ngủ tiếp.
“ Mơ cũng quá thật đi. Mình nhớ rõ là mình bị tai nạn ô tô trên đường mà. Tông mạnh thế, vẫn còn nhớ cái cảm giác đau kinh dị đó đây này. Chẳng lẽ mình chưa chết, hôn mê bất tỉnh mà làm một hồi mộng này?! Mau tỉnh lại nào, mau tỉnh lại nào Ái Ái!”
Cô tát vào má mình mấy cái, cảm giác đau đớn chuyền đến mà “vision” chẳng có chút dấu hiệu biến đổi.
- Ái Ái?! – Cô gái bên cạnh qua lớp chăn biết được hành động của cô. Lo lắng gọi.
“ Haiz, mộng thì cứ mộng đi, mấy khi...”
Ái Ái bất ngờ nhổm dậy. Đi xuống giường đến bên cạnh tủ quần áo. Định mở tủ lấy đồ thì cô gái kia lại nói:
- Quần áo của em ở ngăn bên kia mà! Con bé này rõ thật là...
Ái Ái mở tủ, trong tủ hầu hết là váy điệu đà được sắp xếp gọn gàng, khác hẳn với cái tủ thật sự của cô – toàn sơ mi, quần bò, áo phông vất lộn xộn tứ tung. Tìm mãi không thấy một bộ quần áo mặc ở nhà, cô đành chọn một cái váy ít ren với đá nhất có thể, cầm lấy đi vào phòng tắm thay đồ.
Trước gương là một cô bé tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Khuôn mặt ngây thơ dễ thương, cũng thuộc dạng xinh xắn, nhưng không thể bằng cô gái ngồi ngoài kia. Tóc dài ngang lưng, xoăn nhẹ gợn sóng. Cô nhéo vào má mình, da dẻ non mịn khác với của cô ngoài đời. Hình dạng này trái ngược với cô thực sự như hai mặt đối lập. Cô già, cô xấu xí và cô chẳng nữ tính điệu đà.
- Ái Ái, mày mơ thì cũng phải mơ cỡ cô chị kia chứ?! Đã mơ đẹp thì phải đẹp cho trót! Hừ...
Nói vâỵ nhưng cô cũng chẳng nghĩ ngợi nữa, mắt đầu cởi quần áo, xấp một ít nước vào khăn mặt lau qua người rồi mới thay bộ váy kia.
Bước ra khỏi phòng, cô chị đã nằm xuống từ bao giờ, thấy cô từ phòng tắm ra thì nói:
- Ái Ái, hay ngày mai e nghỉ đi!
“ Nghỉ? nghỉ gì? À... chắc là đi học. Nhìn cô bé này tuổi tầm học cấp 2. Ốm thế này học hành gì nữa. Nghỉ!”
Vừa định gật đầu đồng ý thì cô chị lại nói.
- Mà... tốt hơn hết em nên xin nghỉ làm chỗ đó đi. Cái lâu đài đó nghe đồn quái dị lắm, hình như có ma nữa. Dù tiền công ở đấy cao nhưng xem chừng môi trường làm việc cũng không ổn...
“ Không phải nói về chuyện nghỉ học mà là chuyện đi làm? Con bé này làm thêm à? Mà làm thêm gì ở lâu đài?”
Thấy Ái Ái im lặng không nói lời nào, cô chị lại thêm lời, lần này có vẻ nghiêm khắc hơn:
- Ái Ái à, chị biết em thần tượng cô chủ ở đấy! Nhưng em lớn rồi, cũng biết suy nghĩ rồi, hãy phân biệt rạch ròi giữa mơ mộng và thực tế đi...
Thấy sự tình có vẻ nghiêm trọng, tuy chưa hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng Ái Ái cũng định gật đầu chấp thuận cho xong chuyện. Dù sao cô cũng không phải “Ái Ái - người – đang - thần - tượng – ai – đó” trước đây nữa. Đang định mở lời thì điện thoại trên bàn trang điểm rung lên. Cô chị hết nhìn chiếc điện thoại kia rồi lại nhìn cô, xem chừng cái điện thoại này không phải của cô chị. Cô đánh liều cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện tên người gọi đến, là Diệp Mi - đồng nghiệp ở lâu đài của “ Ái Ái - người – đang - thần - tượng – ai – đó“.
Thực ra Ái Ái không biết Diệp Mi là ai nên đã nhấn nút nhận. Trong điện thoại truyền ra một giọng ngái ngủ.
- Alo Ái Ái, quên mất không gọi điện nói cho cậu. Danh sách khách mời đến dự tiệc sinh nhật của tiểu thư tăng lên. Chu quản gia có dặn phải đến sớm để chuẩn bị đấy, có nhiều thứ phải làm lắm. Bốn giờ sáng có mặt nhé! Thế nhé!”
Chẳng đợi cô trả lời, Diệp Mi này đã cúp máy nhanh hơn sấm chớp.
“ Nghe có vẻ như “ Ái Ái - người – đang - thần - tượng – ai – đó” đang làm người hầu trong lâu đài nọ. Dậy trước bốn giờ sáng à. Dẹp nhé! Còn khối việc làm thêm ngon hơn.”
Ái Ái đang định nói “ Chị à, em sẽ nghỉ.” với cô chị. Ai ngờ điện thoại lại rung một lần nữa. Diệp Mi lại gọi đến. Lần này thì Ái Ái không thèm nghe, nhấn từ chối luôn. Nào cô nàng Diệp Mi đã chịu bỏ cuộc, tiếng chuông lại rung thêm lần nữa. Cô chị thấy vậy thì nói:
- Nghe đi em, nhỡ có chuyện quan trọng!
Ái Ái đành phải nghe lời.
- Alo Ái Ái, sao ngươi không tiếp điện thoại của bổn cung?
- Có chuyện gì? – Ái Ái trầm giọng nhả ra 3 chữ vàng ngọc.
Diệp Mi cũng chẳng bất ngờ vì giọng điệu của Ái Ái. Ái Ái trước đây tuy gia cảnh bình thường nhưng từ nhỏ đến lớn đều mơ mộng thành công chúa nên tính cách cũng có chút lạnh nhạt, sang chảnh. Diệp Mi chẳng thèm chấp, thế mới chơi được với con bé Ái Ái kiêu kỳ này chứ. Cô nàng nói tiếp:
- Bổn cung nhắc lại cho mi nhớ! Tháng trước mi làm vỡ bình hoa 400 triệu yên trưng ở hành lang ấy. Mi vẫn còn phải đi trả nợ, ngày mai đến đúng giờ đó. Vì là tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của tiểu thư Bạch Đình nên Chu quản gia quan tâm lắm đó. Đừng để có lỗi lầm nào, bị đuổi việc thì cũng khó kiếm được công việc nào có lương cao như vậy để trả nợ đâu!
“ Đm... 400 triệu yên. Con bé này đúng là phá gia chi tử. Sao mình lại mơ thành con nợ vậy nè. Không được, phải đi ngủ lại.”
- Alo, Ái Ái?!
- Biết rồi! Thế nhé! – Ái Ái lại nhả ra bốn chữ vàng ngọc, vất điện thoại lên trên bàn trang điểm, trèo lên giường trùm chăn.
- Ngủ đi chị!
Cô chị thở dài rồi tắt đèn.
Nhưng mà hình như chuyện này không phải mơ.
Vì sáng hôm sau, Ái Ái nhập nhèm tỉnh dậy trong tiếng chuông bao thức. Cô định với tay ra tắt chuông điện thoại thì thấy cô chị đã ngồi dậy từ bao giờ. Ngồi bên cạnh cô mỉm cười, lay lay cô mà nhẹ nhàng nói: