Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 79: Hủy diệt, sinh ra.



Tui là Hách Hách.

Tui là sinh vật Hách Hách được sinh ra từ ống nuôi cấy.

Nhưng tui lại có tình cảm của Quách Tịch Khuê, không ngừng khóc.

Tui là Quách Tịch Khuê? Đây là ba ba của tui? Tui được yêu thương? Tui không bị vứt bỏ?

Kiều Yến nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tui, trong mắt nhóc là sự đau lòng khi phải đối diện với hiện thực nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

“… Nhất định phải viết chú Quách à? Bắt Hách Hách phải làm điều này, thật là quá tàn nhẫn mà.” Khương Kiến chần chừ.

“Trung Quốc lớn như vậy, cả đời chưa chắc đã tìm được đâu.” Lạc Trạch vô tư nói.

“Bệnh độc G… Nước ta có rất ít tư liệu liên quan, muốn tìm chút manh mối cũng không có.” Khương Kiến khó xử.

… Không cần tìm đâu.

Người nhiễm bệnh độc G, chỉ có một ở thành phố Lục Bàn Thủy. Quái vật… từng bồi hồi trước cửa khách sạn, sau đó dựa vào sức của chính mình đánh chiếm cả căn cứ người sống sót của thành phố Lục Bàn Thủy.

Nhưng tui phải giết nó? Tại sao tui phải giết ba ba của mình?     

Nhưng ba không muốn sống như một cái xác không hồn, tui nên làm theo di nguyện của ông ấy hay nên làm theo tiếng lòng của bản thân? Ông ấy đã mất đi tôn nghiêm của “con người”, tui nên dùng cái chết để lấy lại tôn nghiêm cho ông ấy, hay cố ý để ông ấy sống sót như một con quái vật không có suy nghĩ, ở lại bên cạnh tui?

Đêm. Tui nằm trong mền nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.

Ánh trăng không thể cho tui câu trả lời, nhưng Kiều Yến có thể.     Khi nhóc ôm cả tui lẫn cái mền, như một con nhộng, đặt lên đùi mình, tui nhìn vào mắt nhóc, hỏi: “Nếu… Em biến thành quái vật không có suy nghĩ, em sẽ lựa chọn như thế nào?”

Ánh mắt của Kiều Yến đã nói cho tui biết, đó là đáp án mà tui không muốn nghe.

Nhưng tui vẫn cố chấp nhìn nhóc chăm chú.

“Em… không muốn chị nhìn thấy em như vậy.” Kiều Yến áp cơ thể ấm áp lên mái tóc kiểu Lưu Hải của tui, giọng nhóc rất trầm thấp, trầm đến mức tui phải hết sức chăm chú lắng nghe: “Hách Hách… Em nghĩ kĩ rồi.”

Tay nhóc chui vào mền, dịu dàng xoa lên bụng dưới của tui, không có ý gì khác, chỉ là dịu dàng đến cực hạn, như đang cẩn thận chạm vào một thứ rất dễ vỡ.

“Quá khứ, hiện tại, tương lai—dù thế nào trong lòng em chị vẫn quan trọng hơn cả thế giới này. Nên chị muốn gì em nhất định sẽ giúp chị đạt được, chị không thích em sẽ giúp chị dọn sạch. Từ năm 11 tuổi, em đã cố gắng lớn lên, mỗi một ngày em đều tự nói với mình rằng em muốn trở nên mạnh mẽ, em phải bảo vệ chị, em sẽ không làm cho chị hối hận vì đã lựa chọn em. Dù là nóng hay lạnh, dù là khổ hay mệt, ngày nào em cũng tự rèn luyện bản thân, chưa từng lơi lỏng. Dao thái, dao găm, dao phay… đủ loại kiểu dáng dao bị hủy hết cây này tới cây khác, da tay mùa nào cũng nứt nẻ, rách ra rồi kết vảy, sau đó lại rách ra rồi kết vảy, dù đau đớn đến tê tâm liệt phế cũng không sao, có chị quan tâm em, có chị liếm miệng vết thương cho em, dù đau em cũng thấy ngọt ngào.”

“Em muốn giữ chị ở bên em, cho nên em luôn cẩn thận, không làm ra bất cứ chuyện gì khiến chị ghét. Chị không muốn thân mật với em, em sẽ không chạm vào chị, chị không muốn con…” Kiều Yến đột nhiên lại nghẹn ngào, giọng nói run rẩy của nhóc cuối cùng cũng không thể che giấu: “… Em sẽ không cần nó.”

Tui thừa nhận, tui sợ rồi. :D diễn đàn :3 LQD

Có một loại tiềm thức kỳ lạ, khiến cho tui sợ sinh mệnh mới đã đến này.

Tui rất sợ, sợ con của tui một ngày nào đó sẽ tuyệt vọng nói rằng “ Giá như con chưa từng đến thế giới này”. Tui sợ lắm, sợ con của tui sẽ đi trên con đường mà Quách Tịch Khuê đã đi.

Vì tui không rõ, nên tui sợ hãi.

Nhưng trước mắt chàng thanh niên vì quyết định của mình mà nghẹn ngào này… Tui tin.

“… Em sẽ là người ba tốt, phải không?”

Tui vươn hai tay, treo trên cổ nhóc.

Tui tin nhóc, tin Kiều Yến sẽ là một người ba tốt.

Quách Tịch Khuê sẽ không ảnh hưởng gì đến tui, tui là Hách Hách, mặc dù lúc này tui vẫn chưa chuẩn bị gì hết, nhưng tui sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt.

Động tác của Kiều Yến chợt dùng, sau đó ôm tui vào lòng nhóc thật chặt, thật chặt.

“Hách Hách…”

Không nói gì, chỉ ôm nhau một lát. Kiều Yến thả tay ra, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn tui chăm chăm: “… Đừng lo, chúng ta sẽ tìm được ba ba, nếu chị muốn, chúng ta có thể…”

Tui lắc đầu, ngắt lời nhóc: “Không… Chị sẽ tìm được ông ấy, sau đó giết ông ấy.”

Đó là ba tui, không phải Gừ Gừ, ông ấy không muốn sống như một cái xác không hồn, vậy tui sẽ giết ông ấy.

Ông ấy muốn một cái chết tôn nghiêm, tui sẽ giúp ông ấy hoàn thành nó.

Đó là… món quà cuối cùng mà Quách Tịch Khuê tặng cho ông.

“Chị biết ông ấy ở đâu.” Tui siết chặt tay, ghé sát tai nhóc, thì thầm: “… Chị sẽ giết ông ấy.”

Chính tay chị.

3 ngày sau, tui và Kiều Yến cùng khởi hành đến thành phố Lục Bàn Thủy, phương tiện giao thông được dùng là máy bay trực thăng, người điều khiển đương nhiên là Lạc Trạch- người bị cưỡng chế tòng quân.

Kiều Úc bị Kiều Yến giao cho nhiệm vụ là phục chế chiếc USB, giao cho Vưu Bằng Siêu ở thủ đô xa xôi, tư liệu về bệnh độc trong đó vô dụng đối với bọn tui, nhưng nếu giao cho Chính phủ thì sẽ khác, trong tình huống không hại cho bên mình, Kiều Yến vui vẻ cho đi—Gần đây tâm trạng của nhóc này rất tốt.

Khương Kiến và Gừ Gừ ở lại đại bản doanh Đan Phù—Khương Kiến muốn lợi dụng nguồn địa nhiệt phong phú của thành phố Đan Phù để triển khai việc trùng kiến, trồng trọt cây nông nghiệp và gây giống cho động vật. Vì mục tiêu này, anh ta giao cho người sẽ “đi công tác” ở thủ đô- Kiều Úc một nhiệm vụ là lúc trở về thuận tay mang luôn chút gà vịt gì đấy còn sống.

Lúc tui đi, Khương Kiến đã khai khẩn một mảnh đất rất lớn ở trung tâm hoa viên trong tiểu khu, anh ta và Gừ Gừ “anh cày ruộng tôi làm ruộng”, tạo ra một khung cảnh hài hòa.

Trực thăng bay nửa tiếng đã đến thành phố Lục Bàn Thủy. Trời âm u, mây đen ở phía xa giống như có thể sẽ kéo đến đây bất cứ lúc nào khiến cho tâm trạng tui không thể nào nhẹ nhàng nổi.

Trong khoảnh khắc vừa đặt chân đến thành phố Lục Bàn Thủy, Kiều Yến đã âm thầm nắm chặt tay tui.

Ở đây có mùi rất lạ, nồng đến nỗi không cần tìm cũng biết ở đâu.

Không khí thật nặng nề, Kiều Yến dùng tay ra hiệu, máy bay lượn quanh, từ từ hạ xuống.

“GRAOOOO” Từ một góc nào đấy trong thành phố chợt có một tiếng gầm thét giận dữ như dã thú bị xâm phạm lãnh thổ.

Giết ông ấy, vì sinh mạng mới mà hủy diệt.

Tui hít sâu, kiên định bước tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.