Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 105



Edit: Cửu Trùng Cát

Tuần cuối tháng một, Cố Ninh chính thức bắt đầu kiếp sống giáo sư, nhậm chức giáo viên giảng dạy tại một trường Đại học ở thành phố Z. Ngược lại cô có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng cha mẹ ở đây, con cái không thể đi xa, Cố Ninh ở bên ngoài đi học nhiều năm như vậy, bản thân cô cũng muốn ở lại thành phố Z, để ở gần Thẩm Lan hơn. Cô đã sống ở thành phố này nhiều năm, đối với nơi này cũng có vài phần cảm tình.

Giáo sư đại học cũng không được thoải mái, tiền lương cũng không coi là nhiều, nhưng ngược lại danh dự thật sự vô cùng tốt. Giáo viên đưa đường dẫn lối cho mầm non tương lai, luôn luôn là ngành nghề khiến người tôn kính. Cố Ninh mới được nhậm chức, cho nên không có nhiều tiết học lắm, một ngày 4 tiết dạy thường xuyên là vào đầu buổi sáng có hai tiết, cuối buổi chiều có hai tiết. Hơn nữa những lớp mà cô có tiết dạy, trên cơ bản đều là ở tầng 6 hay tầng 7, là những tầng cao nhất của trường, chẳng qua lúc ấy Cố Ninh đã quen rèn luyện thân thể. Điểm ấy ngược lại có thể tiêu hóa được, dù sao kinh nghiệm giảng dạy của cô vẫn còn thấp, cô cũng không có chủ nhiệm không có trách nhiệm phải giữ liên lạc với phụ huynh học sinh, cho nên nhiệm vụ thoải mái, tay chân cũng lưu loát.

Mỗi ngày, sáng sớm Cố Ninh từ trong nhà đến trường học, không sai biệt lắm phải mất 50 phút đi xe, đây là dưới tình huống không có kẹt xe, nếu thực sự bị kẹt xe phải mất gấp đôi thời gian, cho nên giờ nghỉ trưa trở về nhà một chuyến quả thật rất tốn thời gian. Sau khi Hà Cảnh biết, anh đến tiểu khu gần trường dạy học của Cố Ninh mua một căn hộ chung cư, sau đó xách giỏ vào ở, tốc độ hết sức nhanh. Thuận tiện để Cố Ninh nghỉ giữa trưa, lúc có thời gian, anh còn có thể chạy đến nấu cơm trưa hay làm việc gì đó…

Hôm nay giữa trưa tan học, khi Cố Ninh ôm sách về đến nhà, Hà Cảnh đã ở trong nhà, nghe được tiếng vang, từ trong phòng bếp lộ ra cái đầu, sau đó đem món ăn cuối cùng bưng lên bàn. Hôm kia trời đổ mưa, vốn tiết trời đã ấm lại, giờ nhiệt độ trong không khí lại thẳng tắp giảm xuống, nghiễm nhiên vẫn còn tư thái của trời đông giá rét, trong phòng mở điều hòa, Cố Ninh vừa bước vào nhà, đã cảm thấy cả người đều ấm áp, cô lấy mũ và khăn quàng cổ xuống.

– “Về rồi sao, mau ăn cơm, vừa vặn bắt kịp.” Hà Cảnh cười vẫy vẫy tay với Cố Ninh, tâm tình thoạt nhìn thập phần không tệ.

Lúc này đã hơn mười hai giờ, vừa vặn Cố Ninh tan học hơn hai mươi phút, lúc này, cũng chính là thời gian mà Cố Ninh từ trường học về đến nhà, anh đã tính toán sẵn, một điểm cũng không sai sót.

– “Vâng.” Cố Ninh cởi áo khoác, lúc này mới đi vào phòng ăn, trong phòng thật ấm áp, vừa rồi lúc còn ở trên đường cô vẫn đang suy nghĩ xem giữa trưa phải ăn cái gì, gọi thức ăn bên ngoài hay là tự nấu mì ở nhà.

Cô ở một mình cho nên không cần mẫn như vậy, bình thường đối với chuyện ăn uống hết sức qua loa, cho đến khi nhìn thấy Hà Cảnh ở nhà, xem như ngoài ý muốn vui mừng đi. Hà Cảnh không thường xuyên đến đây, bởi vì anh cũng có chuyện phải bận rộn, một tuần chỉ đến đây một hai lần. Hai người ăn cơm xong, Cố Ninh chủ động thu dọn chén đũa, trong nhà có máy rửa chén, bỏ vào là được rồi, trong hai người, bình thường Cố Ninh chia sẻ việc nhà chính là đem quần áo bẩn bỏ vào trong máy giặt, sau đó đem chén đũa đã dùng bỏ vào máy rửa chén…

Như vậy tới một mức độ nào đó, coi như là phân công hợp tác.

Hà Cảnh ngồi lại một lát, nhìn thời gian trên đồng hồ, rồi mới từ trên sô pha đứng lên, vừa phủ thêm áo khoác vừa nói:

– “Anh đi trước nhé, buổi chiều anh sẽ tới đón em đi ăn cơm.”

– “Em có thể tự mình về mà.” Nói tới đây, Cố Ninh dừng lại một chút, lúc này cô mới kịp phản ứng, hôm nay là lễ tình nhân, buổi sáng khi đi dạy, sinh viên trong lớp còn chúc cô “Lễ tình nhân vui vẻ”.

– “Vậy được rồi, khi nào anh đến thì gọi điện thoại cho em.” Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói.

– “Ừ, anh đi đây.”

Buổi chiều, trong văn phòng có không ít nữ giáo viên còn độc thân nhận được hoa, trong không khí phảng phất mùi hoa thơm. Một giáo viên nam đi tới bên cạnh Cố Ninh, biên độ khóe miệng hơi hơi cong lên, thân thiết hỏi:

– “Cô Cố, chiều nay cô có rảnh không? Chúng ta cùng đi xem phim nhé! Gần đây có chiếu một bộ phim mới rất hay, tôi nghe nói cô mới từ nước ngoài trở về, hẳn là sẽ có hứng thú.”

Cố Ninh là giáo viên nữ trẻ tuổi lại xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, mặc dù mới khai giảng không lâu, cùng chung trong văn phòng cũng không tính là thân quen, nhưng mà không gây trở ngại cho những giáo viên nam còn độc thân đơn phương ôm cảm tình đối với cô. Cùng nhau đi xem phim, đúng là một biện pháp để bắt đầu phát triển tình cảm rất tốt, giữa đồng sự với nhau luôn là gần quan được ban lộc.

Cố Ninh từ trên sách dời tầm mắt ra nơi khác, nhợt nhạt cười cười:

– “Cám ơn ý tốt của anh, chẳng qua tôi đã có hẹn, chiều nay vị hôn phu của tôi sẽ đến đón.”

Cố Ninh nói xong, khiến cho tất cả mọi người trong văn phòng đều cảm thấy ngoài ý muốn, một giây trước giữa hai người còn mập mờ, một giây sau không còn sót lại một chút gì. Trong đó, một giáo viên khác ngồi gần chỗ Cố Ninh cười nói:

– “Cô Cố, không phải cô vừa từ nước ngoài trở về sao? Thì ra đã có vị hôn phu. Là bạn học chung lớp ư?”

Cố Ninh còn chưa kịp mở miệng trả lời, thì một người đàn ông đã mang theo bó hoa rất to đi vào:

– “Xin hỏi Cố Ninh tiểu thư có ở đây không?”

Người đưa hoa thấy Cố Ninh lên tiếng, ôm bó hoa đi thẳng tới chỗ cô, nói:

– “Chào Cố tiểu thư, đây là hoa của cô, mời ký nhận.”

Cố Ninh nhìn thấy trên thiếp có ghi chữ “Hà tiên sinh”, cảm thấy sáng tỏ, đem hoa bỏ qua một bên, ký nhận, thẳng đến khi người giao hoa rời đi, lúc này mới đánh giá bó hoa trên bàn. Là một bó hoa hồng rất lớn, đỏ trắng giao thoa, hết sức xinh đẹp, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong văn phòng. Người trong văn phòng sôi nổi vây quanh lại đây, một người giáo viên trẻ tuổi trong đó chậc lưỡi nói:

– “Nhìn màu sắc và kích cỡ của bó hoa này xem, chắc là được vận chuyển từ nước ngoài tới đây, lần trước tôi đã từng thấy qua, một bó hoa như vầy có giá còn cao hơn tiền lương một tháng của chúng ta đó, chẳng qua thật là xinh đẹp a, vị hôn phu của cô đối với cô thật tốt.”

Cố Ninh cười cười, bó hoa của Hà Cảnh đã giải vây giúp cô, hiện tại cô không cần nói gì nữa, nhưng đồng thời cũng thành công làm cho cô trở thành tiêu điểm của tầm mắt mọi người, chỉ sợ sau lần này, đào hoa của cô và những người đồng sự trong văn phòng cũng bị chém hết. Xem như trên người đã bị dán nhãn “HOA ĐÃ CÓ CHỦ”.

Cố Ninh lấy di động ra, bắt đầu soạn tin nhắn, vốn dĩ cô muốn hỏi Hà Cảnh vì sao lại tặng hoa đến văn phòng cho cô, nếu như Hà Cảnh muốn tặng, vừa rồi ở nhà sao lại không trực tiếp tặng cô chứ, không cần thiết ở trường hợp công cộng phô trương như vậy.

Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đổi thành: “Cám ơn anh đã tặng hoa cho em.”

Chút tâm tư trong lòng Hà Cảnh, cô không thể nói mình hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần mười, như vậy cũng tốt, ít đi rất nhiều chuyện rắc rối về sau. Cô cũng rất thích bó hoa này, câu cám ơn kia là lời thật lòng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.