Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 107



Edit: Cửu Trùng Cát

– “Tuy rằng còn chưa có đi bệnh viện xác định, nhưng em nghĩ là, em có khả năng… Ừ, về sau anh phải nuôi dưỡng không chỉ một người đâu.”

Hà Cảnh chớp chớp mắt, từng câu từng chữ mà Cố Ninh nói anh đều nghe hiểu được, nhưng mà sau khi nghe trọn câu thì anh lại trở nên mơ mơ hồ hồ, anh không hiểu rõ lắm nha!

Hà Cảnh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:

– “Vợ à, ý của em là mẹ Thẩm Lan sao? Sau khi chúng ta kết hôn, bà cũng là mẹ của anh, anh sẽ hiếu thuận với bà, nhất định sẽ cùng em tận hiếu với bà cả đời.”

– “Không phải mẹ đâu mà.” Dừng một chút, Cố Ninh mới nói: “Là một người khác.”

– “Ai cơ?” Lúc này, Hà Cảnh càng như lọt vào trong sương mù.

Cố Ninh có chút buồn cười, lời ít mà ý nhiều nói ra:

– “Chính là lần đầu tiên… em còn nhớ, hôm đó anh đứng ngoài cửa hiệu thuốc, cam đoan với em rằng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, nhưng mà hiện tại có chuyện rồi, là chuyện liên quan đến mạng người đấy, em có khả năng đang mang thai, cho nên…”

Lần đó hai người không có sử dụng biện pháp an toàn, ngày hôm sau Hà Cảnh và Cố Ninh ra hiệu thuốc mua một vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp, lúc trả tiền, Hà Cảnh hỏi một câu:

– “Uống thứ này có ảnh hưởng gì đến cơ thể không? Thật sự dùng được ư?”

Anh hoàn toàn cảm thấy quá thần kỳ, thế giới này cư nhiên có một loại thuốc, nội trong 72 giờ đồng hồ sau khi quan hệ, phụ nữ uống vào có thể tránh được việc mang thai ngoài ý muốn, thứ thuốc này quả thực có năng lực quá mạnh mẽ đi! Anh là lần đầu tiên mới nghe nói trên đời có loại thuốc thần kỳ như vậy!

Lúc ấy vị dược sĩ ở hiệu thuốc dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hà Cảnh, một nam một nữ đến mua loại thuốc này, quan hệ giữa hai người vừa nhìn là hiểu ngay, nữ dược sĩ cất giọng lạnh lùng:

– “Đương nhiên là dùng được, mà đương nhiên cũng có ảnh hưởng, chẳng qua đối với đàn ông các người thì không có ảnh hưởng gì, dược tính của thuốc tránh thai khẩn cấp này rất lớn, một năm không thể uống quá 3 lần.”

Lúc ấy Hà Cảnh thực sự bị dọa sợ, hai người ra khỏi hiệu thuốc, anh áy náy nhìn Cố Ninh, yên lặng nhìn Cố Ninh tay cầm chai nước rồi nói:

– “Ninh Ninh, không bằng em đừng uống thứ thuốc này, dược sĩ cũng đã nói thứ thuốc này không tốt, một lần thôi làm sao mà có thai được, tuyệt đối không có việc gì đâu. Hơn nữa, chúng ta đã đính hôn rồi, nếu vạn nhất có việc gì, nhất định anh sẽ có trách nhiệm với em và đứa nhỏ.”

Hà Cảnh thật cẩn thận nhìn Cố Ninh, nói tiếp:

– “Em đừng uống, anh sợ em không thoải mái, hơn nữa nhìn em uống loại thuốc này, trong lòng anh cũng không thoải mái.”

Cố Ninh kinh ngạc nhìn vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trước mắt, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, trong lòng cô thấy ấm áp, đáp:

– “Được.”

Hà Cảnh thấy Cố Ninh gật đầu, vội vàng lấy vỉ thuốc trong tay Cố Ninh, động tác nhanh chóng ném vào thùng rác gần đó.

Đây cũng chính là lý do vì sao đứa nhỏ ngoài ý muốn lại xuất hiện ở hiện tại.

An tĩnh ba giây, Hà Cảnh rốt cuộc cũng tiêu hóa được lời mà Cố Ninh nói, anh thì thầm:

– “Ý của em là… em có thai?”

“…”

Hà Cảnh nhìn Cố Ninh, mộng đẹp trở thành sự thật rồi, tuy rằng đây là điều mà anh hằng chờ đợi, nhưng bây giờ được xác định như vậy, làm sao cũng thấy có chút không giống sự thật, anh cẩn thận đưa mặt gần sát bụng Cố Ninh, thật tốt, anh có con rồi, là con của anh và Cố Ninh, anh rất muốn làm cha nha!

Không lâu sau, anh sẽ có một đứa con trai hoặc là một đứa con gái.

Cố Ninh đẩy Hà Cảnh ra.

Hà Cảnh cười ngây ngô:

– “Anh muốn nghe tiếng tim đập của đứa nhỏ, nó ở bên trong, có nghe lời hay không a?”

Cố Ninh cười cười:

– “Thật ngại quá Hà tiên sinh, con của anh theo lý mà nói, hiện tại mới chỉ là một viên đậu Hà Lan lớn như vầy, trái tim khả năng còn chưa bắt đầu phát dục, cho nên anh không thể nghe được tiếng tim đập đâu.”

“…”

Hà Cảnh vẫn ngồi tại chỗ cười ngây ngô, Cố Ninh thật sự có chút chịu không nổi, lại một lần nữa đẩy kẻ đang dán sát vào bụng mình ra, nói:

– “Anh còn muốn lầm bầm lầu bầu tới khi nào? Không phải anh nói muốn nấu cơm cho em ăn sao?”

– “Hả?” Rốt cuộc Hà Cảnh cũng thanh tỉnh trở lại, từ sô pha đứng lên, vui mừng nói:

– “Anh… anh sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ! Em chờ anh!”

Lúc ăn cơm, ánh mắt của Hà Cảnh vẫn dán chặt vào vùng bụng vẫn còn thập phần bằng phẳng của Cố Ninh, ngẫu nhiên anh sẽ bật cười, sau đó ngẩn ra tại chỗ cười ngây ngô. Cố Ninh vỗ vỗ vai anh:

– “Sáng ngày mai sau khi tan lớp, em sẽ đến bệnh viện kiểm tra.”

– “Anh đi với em.”

Toàn bộ buổi tối, Hà Cảnh đều bị vây trong một loại trạng thái thập phần phấn khởi, mãi cho đến khi đi ngủ, cả người mới hơi bình thường lại một chút, ừ, cũng không phải bình thường, chỉ là yên tĩnh hơn mà thôi!

Anh nghĩ, anh sắp làm cha người ta, về sau phải trở nên chín chắn hơn, dù sao cũng lànhất gia chi chủ, có vợ có con, gánh nặng trên vai anh chính là trách nhiệm bảo vệ gia đình. Hà Cảnh chỉ mới nghĩ như vậy thôi, cả trái tim đã cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.