Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 11





Tôi bị bắt cóc rồi, tôi thật sự rất sợ. Vì thế tôi một mực giả vờ ngất xỉu không dám tỉnh dậy, chỉ đến khi… tôi hé hé mắt nhìn thấy cái tên bắt cóc ngu ngốc kia đang phơi quần áo.

Gã bắt tôi đến một căn nhà hoang đang chờ người ta phá bỏ. Vì mái nhà đã tháo được một nửa nên nhìn có chút liêu xiêu, lúc nào cũng có thể sập xuống. Trên mặt đất rải rác các mẩu gạch vụn nát, cửa sổ thì chỉ còn trơ cái viền điêu khắc, đừng nói đến kính, ngay cả khung cửa cũng đã bị tháo đi mất. Cái móc gã dùng để phơi quần áo phía trên cũng là từ một cọng dây thép nhô ra uốn lại mà thành. Tôi vừa nhìn liền phát hiện cái thứ ấy không nên dùng để móc đồ vật.

Cái gã bắt cóc tôi lúc này đang loay hoay móc chiếc áo lông đen dài, ướt sũng của mình lên. Cái áo vì ướt nên khá nặng, vì phải một tay cầm sào phơi nên không khỏi có chút run rẩy, loay hoay gần cả nửa ngày trời vẫn chưa thể đem áo máng lên cái móc kia được. Cuối cùng, một cơn gió từ đâu thổi đến khiến cái áo lắc lư, gã không kịp phòng bị, tay run lên, thế là cái sào, cái áo lẫn cái móc đều rơi xuống dưới lầu.

Gã rướn người ra ngoài nhìn xuống một hồi lâu, lâu đến nỗi như đang chiêm nghiệm lại cuộc đời mình vậy. Sau đó gã lặng lẽ chui đầu vào, định xuống dưới nhặt cái áo lên.

Nhưng chính vào giây phút gã quay người lại thì vừa hay bắt gặp ngay ánh mắt bất đắc dĩ xen lẫn xem thường của tôi.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi của gã lạnh lùng mà sắc nhọn, giống như một lưỡi đao, khiến tôi ngay lập tức phải thu lại ánh nhìn ban nãy. Tôi cảm thấy ánh mắt này sao có chút quen thuộc, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhớ ra gã là ai. Chỉ là sau khi nhìn thật lâu vào mắt đối phương, tôi lại cảm thấy bầu không khí xung quanh bỗng trầm xuống và có phần ngại ngùng.

Con cương thi này chắc rất hay xấu hổ nên mới không dám mở miệng nói chuyện cùng tôi chăng?

Nhưng thế thì tại sao nó cứ nhìn chằm chằm tôi thế kia?

Tôi cũng có thể làm gì đây, tôi cũng đang rất khó xử đó. Vì tôi không muốn tin rằng, cái tên bắt cóc mình vốn nghĩ là thần thánh cao siêu, bây giờ lại hóa thành một thứ còn ngốc hơn cả người bình thường. Tôi có thể nói gì đây, chả lẽ nói, “Xin chào, thật trùng hợp quá, hình như áo của mi rơi xuống rồi, để ta xuống dưới nhặt giùm mi nhé? Nếu thế mi có thể cởi trói ra cho ta được không?”

Khi sự khó xử đạt đến đỉnh điểm thì gã cuối cùng cũng chịu mở miệng, thái độ lạnh lùng, ngữ điệu khách sáo, sắc mặt bình tĩnh thế nhưng giọng nói lại khản đặc một cách kì lạ, giống như thân thể vốn đã ốm yếu lại hay bị bệnh, “Chờ một lát, đợi ta xuống dưới nhặt áo lên.”

“Ồ, được thôi, cứ đi từ từ, không cần vội.”

Tôi vô cùng khách khí mà trả lời gã, gã nghe xong cũng chẳng thèm bận tâm, từ từ giẫm lên các miếng gạch vỡ mà xuống lầu. Mà tôi lúc này mới chợt vỡ lẽ…

Tình huống này đâu có giống mời khách đến nhà chơi đâu! Nói ra những lời như vậy thật sự quá kì lạ rồi!

Nghĩ lại thì, sự việc phát triển đến mức này thật sự quá tốt, hoặc nói, không có một tình huống nào tốt hơn được nữa. Tên bắt cóc không như quỷ đòi mạng mà đến giết tôi thì tôi đã nên cảm tạ Bồ Tát rồi…


Tiếng bước chân của gã vọng lên từ dưới lầu, vừa chậm lại vừa trầm tĩnh, quả nhiên cách làm việc cùng bộ dáng rất hợp với nhau. Và chính trong tiếng bước chân không nhanh không chậm ấy tôi cũng dần dần bình tĩnh lại… Tuy việc bị tên bắt cóc làm cho phân tâm có chút kì lạ nhưng quả thật tôi đã không còn sợ nữa mà bắt đầu đánh giá xunh quanh.

Chân và tay của tôi đều bị trói lại, do không chăm rèn luyện thể thao nên không có mấy cơ bắp, tôi trượt tớt trượt lui một hồi cuối cùng quyết định từ bỏ khả năng mình có thể với một tư thế khó nhằn nào đó tự đứng dậy. Tôi không cách nào đến bên cửa sổ cho nên chỉ có thể dùng góc nhìn của một đứa bé mà quan sát.

Tôi muốn biết, tòa nhà sắp bị dỡ bỏ này nằm ở đâu.

Vì khi biết được vị trí, tôi có thể tính toán xem nơi đây cách chung cư của Lý Đỗi Đỗi bao xa. Tuy từ âm thanh mà gã bắt cóc tạo ra tôi đoán, gã nhất định là một con cương thi lợi hại và Lý Đỗi Đỗi chưa chắc sẽ đến cứu tôi. Nhưng không hiểu vì sao tôi lại nghĩ mình sẽ an tâm hơn khi biết được khoảng cách giữa mình và hắn.

Tôi nhìn ra ngoài đã rất lâu rồi, ngoài việc màn đêm đang được ánh đèn đường chiếu sáng ra thì một chút manh mối về phương hướng cũng chẳng có. Nhưng thấy được ánh sáng cũng là tốt lắm rồi, ít nhất cũng chứng minh tôi còn đang ở một vùng lân cận mà không phải một nơi nào đó xa xôi hẻo lánh.

Tôi ổn định tinh thần, trong lòng thầm tính toán nên đối phó với gã bắt cóc như thế nào. Chính vào lúc này tiếng bước chân trầm ổn đang bước lên lầu vang lên.

Khi gã lần nữa xuất hiện trước mắt tôi chính là bộ dạng tay trái vắt áo lông đen, tay phải cầm sào phơi đồ. Nếu như không nói chuyện hay nhìn mặt thì chẳng khác gì một ông lão sống ở khu phố nhỏ.

Cái áo gã cất công giặt sạch giờ đã bám đầy những lớp bụi đất, xem chừng phải giặt lại từ đầu. Mặt của gã không chút biểu tình, chỉ là lặng lẽ đặt áo choàng sang một bên, sào phơi đồ cũng đặt dựa ngay ngắn vào vách tường. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy đầu sào được đặt trên một ụ những miếng gạch vụn tạo ra trên đất cho nên rất vững chãi và không thể nào trượt xuống được.

Tôi lại liếc mắt nhìn quanh căn phòng trống không, lúc này mới phát hiện, giường chiếu mền gối bên trong tuy cũ rách nhưng đều được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp.

Trong căn phòng tồi tàn xập xệ như thế mà còn đặt ra quy củ cho bản thân sao? Chắc hẳn con cương thi này bị ám ảnh cưỡng chế nặng rồi.

Sau khi dẹp đồ đâu vào đấy rồi gã lại quay sang nhìn tôi.

Lúc nhìn vào ánh mắt gã tôi giống như gặp lại người bạn lâu ngày xa cách, bất giác ngồi thẳng người dậy lúc nào không hay.

“Hân hạnh được gặp mặt.”

“Hả? Ồ,… xin… xin chào...”

Gã bước đến trước mặt tôi sau đó ngồi xuống. Lưng gã thẳng như cán bút còn mặt lại vô cùng nghiêm túc, “Tại hạ dùng cách này mời cô nương đến đây có chút mạo phạm, cũng do tình thế bất đắc dĩ, đắc tội rồi!”

“Hả?”

Tôi hoàn toàn không tiếp thu được cách nói chuyện của gã! Cái gì mà “tại hạ”, “cô nương”, “mạo phạm” lại còn “đắc tội” nữa? Gã mở miệng ra là toàn mấy lời thoại trong phim kiếm hiệp cổ trang khiến cho một đứa như tôi thấy thật mù mờ!

“Ta có việc gấp cần nhờ cô nương giúp đỡ.”

“Anh… cứ nói.”

“Cô nương quả là hào sảng”. Gã nói rồi bắt đầu cởi quần áo.

Hai mắt tôi nhất thời lồi ra, nhịp tim cũng bắt đầu nhanh dần đều.

Cái gì? Đợi, đợi một chút? Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này? “Việc gấp” gã nhờ không phải có phần gấp quá rồi sao? Anh hai ơi, em nghĩ chúng ta còn phải bàn bạc thêm chút đã chứ, vừa gặp mặt mà tưởng như đã quen thế này có phần vội vàng quá đó!

Nhưng gã căn bản không cho tôi có thời gian từ chối. Gã cứ thế cởi sạch cái áo thun đen cũ kĩ trên người, lộ ra một cơ thể tráng kiện, khiến tôi vừa nhìn đã mê mẩn không nói nên lời….

Những cô gái hơn hai mươi tuổi ở xã hội hiện đại, nếu mở miệng nói chưa từng nhìn qua mấy anh thể hình sáu múi có đánh chết người ta cũng không tin, càng huống chi là tôi, một họa sĩ. Đối với các bắp cơ thớ thịt đã quá quen thuộc này, tôi rành hơn ai hết, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc không phải vì đường nét tuyệt mỹ của cơ thể gã mà là những vết sẹo đáng sợ chằng chịt trên làn da xanh tím. Từng đường từng đường cứ thế chồng chéo ngổn ngang, không biết cái gì đã tạo nên chúng nhưng nhìn vào chỉ thấy giống đàn rết bò đầy trên người gã.

Tôi bây giờ mới biết thì ra trên đời có thể có một người, vừa sở hữu một thân hình tráng kiện lại vừa có nhiều sẹo nhường này.

Mà điều càng khiến tôi kinh ngạc hơn đó là trên ngực gã, nơi đáng lẽ có trái tim, lại bị người ta móc ra, lộ ra một hõm sâu hoắm. Nơi đó bây giờ chỉ còn trơ xương trắng, trống rỗng và đen ngòm, không hề có tiếng tim đập, hay nói đúng hơn là chẳng có trái tim…

Tôi tuy nói sống ở chung cư của Lý Đỗi Đỗi đã lâu, cũng thấy qua biết bao nhiêu loài yêu ma quỷ quái nhưng hôm nay gặp phải màn này khiến tôi chấn kinh đến không khép nổi miệng lại.

“Ta muốn nhờ cô nương tìm lại trái tim giúp ta.”

“Chờ chút”, tôi ngay lập tức ngắt lời gã, “Anh có phải đang muốn nói, anh thật ra là yêu long ngàn năm, hai mươi năm trước bị chính tay người mình yêu nhất móc tim xẻ thịt, phân thây khắp đại giang nam bắc. Thân thể của anh hiện đang bị ngũ hành phong ấn, anh muốn tôi giúp anh tìm lại từng bộ phận cơ thể, tìm lại yêu lực sau đó tìm người ấy trả thù, mà đáng nói hơn thứ quý nhất trên người anh thực chất đang nằm trên người tôi?”


“Không phải”, gã nhìn chằm chằm tôi, “Sao cô nương lại nói ra những lời này?”

“Không có gì, chỉ là lúc trước có xem qua một bộ tiểu thuyết vô cùng hay có nội dung như vậy mà thôi.”

(Tây: Hahaha, đúng thật biết tự PR truyện của bản thân quá)

Gã bất chợt lặng im nhưng không nổi giận, biểu tình vẫn nghiêm túc như cũ, “Chuyện của ta, nói ra sợ rằng cô nương không tin.”

Ôi ngây thơ quá, các loài phi nhân loại các người bây giờ nói gì tôi đều tin hết.

Tôi kiềm lại cảm giác muốn phỉ báng, chỉ bày ra bộ mặt đang vô cùng mong mỏi nhìn gã rồi cẩn thận lắng nghe từng lời gã kể.

“Ta từng là một vị tướng quân, ôm hận mà chết. Tuy chết nhưng thân xác lại không hề thối rửa nên trở thành bộ dạng như ngày hôm nay, thứ mà người ta gọi là cương thi. Ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra, kí ức còn sót lại chỉ là thời khắc trước lúc chết. Nhưng hơn một tháng trước, ta được đánh thức bởi một vầng sáng chói lọi. Sau khi tỉnh dậy liền phát hiện thế giới xung quanh đã thay đổi quá nhiều. Thông qua tìm hiểu, ta mới biết thời đại này đã cách thời đại của ta gần 1000 năm.”

“Ồ”, tôi thấu hiểu gật đầu, vô cùng đồng tình nói, “Phản xuyên, tôi hiểu rồi, thì ra là như vậy. 1000 năm trước chắc là thời Bắc Tống, vất vả cho anh rồi.”

Hay thật, cuộc đời của tôi ngoài gặp phi nhân loại còn có thể gặp cả người xuyên không.

Vô cùng đặc sắc!

“Lúc tỉnh lại ta mới biết trái tim đã bị mất. Tuy thân thể đã chết này không có trái tim cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến ta, song nếu không có nó, cơ thể ta sẽ không hoàn chỉnh và ta không thể tìm về thời đại của mình”

Tôi kinh ngạc, “Anh tính quay về thời đại của mình hả?”

“Nói ra thật hổ thẹn, điều ước lớn nhất trong đời ta chưa thực hiện được. Nếu xác thịt chết đi thì cũng thôi, nhưng nay có được cơ hội sống lại lần nữa, vẫn khó lòng buông bỏ chấp niệm lúc sinh thời”, cái này thì tôi hiểu vì ai cũng có ước mơ riêng cả. Gã tiếp tục tâm sự, “May mắn thay, có một người xuyên không kia nói với ta rằng có thể mang ta trở về, nhưng trước hết ta phải có một cơ thể hoàn thiện…”

“Cái người có thể xuyên không này… phải chăng là lão già Vạn Sự Nan?”

“Không phải một lão ông, người đó vẫn còn rất trẻ. Chỉ tiếc đã rất lâu rồi ta không được gặp lại người đó, song điều quan trọng bây giờ vẫn là phải tìm lại trái tim”

“Nhưng mà tôi chỉ là một người bình thường, sao có thể giúp anh chuyện này được? Khiến anh phải hao tổn biết bao công sức bắt tôi rồi…”, tôi nhìn nhìn đôi bàn tay to lớn vừa thô ráp vừa chằng chịt những vết thương kia, từng đường từng đường cháy đen, vừa nhìn liền biết mới bị thương thôi. Tôi nghĩ đây chắc là do việc cố gắng phá kết giới dưới chung cư Lý Đỗi Đỗi mà có, cho nên ban nãy ngay cả việc phơi cái áo cũng rất gian khổ, “Hơn nữa, anh là một phi nhân loại, anh có khó khăn thì đến tìm sự trợ giúp của Hiệp hội phi nhân loại Trùng Khánh đi, họ nhất định sẽ giúp anh mà.”

Gã trầm mặc một hồi, “Ban đầu khi mới tới đây, ta không hiểu các quy tắc nên đã gây ra một vài rắc rối, chính vì vậy đã trở thành một trong những đối tượng bị phát lệnh truy nã.”

Tôi hiếu kì hỏi, “Anh bị phát lệnh cấp độ nào?”

“Cấp độ đặc biệt.”

“Anh lợi hại thật!”, tôi kinh hô một tiếng, chẳng trách chưa bao giờ nghe Lý Đỗi Đỗi nhắc qua, dạng phát lệnh đặc biệt này chắc chỉ có những người trong Hiệp hội biết với nhau mà thôi, cũng khó trách dạo này hắn lại bận rộn tìm kiếm cương thi đến vậy, thì ra không chỉ đơn thuần tìm những con bị bắt sót.

“Rốt cuộc anh đã làm những gì?”

“Khi ta thấy từ xa có thợ đuổi thi đang đi tới định bắt ta, trong lúc vô ý đã xuống tay hơi nặng… làm bị thương hơn 200 người.”

“….”

Không giết người nhưng đánh bị thương 200 người, nghĩ lại thì hắn phát lệnh đặc biệt cũng đúng.

“Không nói chuyện ngoài lề nữa, tại hạ lần này tìm cô nương cũng là do trong số những con cương thi bị bắt sót kia, có một con đang giữ trái tim của tại hạ. Không biết vì cơ duyên xảo hợp gì trái tim tại hạ bị nó lấy mất, nhưng con cương thi kia cắn qua cô nương, cô nương đối với nó chắc chắn có thần giao cách cảm.”

“À”, nghe hắn nói đến đây tôi mới thấy chuyện này từ đầu đến cuối có mối liên hệ với nhau.

Chẳng trách ngoài việc nằm mơ thấy người phụ nữ đó ra, thỉnh thoảng tôi còn nằm mơ thấy một tướng quân. Thì ra chính là do người phụ nữ ấy có trái tim của người đàn ông này, từ đó sinh ra một chuỗi những phản ứng.

“Nhưng mà…. Tôi cũng không biết phương hướng chính xác mà cương thi đó đi, chỉ là hằng ngày có mơ về nó một chút.”

Thần sắc của gã có chút lạnh lẽo, “Mong cô nương nói rõ hơn.”


Tôi thành thật đem toàn bộ giấc mơ kể cho gã nghe, vừa kể tôi vừa nhìn gã, thầm nghĩ chắc chắn lúc còn sống con người này phải là một tướng quân vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần liếc qua một cái cũng đủ khiến người ta cảm thấy có một lưỡi đao sắt nhọn đang kề sát yết hầu…

Chờ chút….

Cái cảm giác này….

Gã nhất định là người đàn ông mặc áo choàng đen trong quán bar ngày đó rồi!

Tôi cuối cùng cũng nhớ ra, việc này khiến hành động đang kể chuyện của tôi bị gián đoạn, thế là gã ngay lập tức nhìn xoáy vào mắt tôi, “Làm sao vậy?”. Thật giống dáng vẻ một tướng quân đang tra hỏi binh sĩ.

“Không có gì…. Chỉ là chân có chút tê”, tôi ấp úng nhìn gã, sau khi suy nghĩ một lát, gã quyết định cởi trói cho tôi.

Tôi chầm chậm đứng dậy vận động chân mình, mắt thì tranh thủ nhìn ra cửa sổ một cái. Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một con sông dài rộng, nước sông phản chiếu hình ảnh của Triều Thiên Môn huy hoàng ở đằng xa. Quảng trường Lai Phú Sĩ, hình dáng như cánh buồm, hiện lên rõ nét, và phía sau lưng tòa nhà màu xám đang xây dựng chính là khu mua sắm Giải Phóng Bia sầm uất nhất ở Trùng Khánh. Đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả một góc trời.

Tôi biết rồi! Quả nhiên, một tên cương thi từ ngàn năm trước xuyên đến hiện tại sẽ không dại gì chọn một nơi xa xôi uống rượu mà chỉ có thể đi luẩn quẩn xung quanh. Thêm phần sợ bị người khác phát hiện ra hành tung, cho nên an toàn nhất chính là băng qua con sông, đến sống đối diện khu đô thị phồn hoa náo nhiệt.

Tính toán theo vị trí địa lí thì ở đây chắc chắn nằm trên đường Nam Tân, những căn nhà cũ kĩ chỉ chờ dở sập lại nằm ngay vị trí tốt thế này, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có ở khu hẻm Hoàng Gia. Ở thời dân quốc, vào thời điểm Trùng Khánh bị đánh bom, khu bờ nam chính là nơi tập trung an toàn nhất cho người nước ngoài, nói cách khác đây chính là nơi ở của tầng lớp nhà giàu thời đó.

Gã chọn một nơi quá hoàn hảo để lẩn trốn, một khu dân cư cũ đang chờ bị dỡ bỏ, buổi sáng ít người buổi tối không người, giao thông ở đây không đến nỗi nào, đi bộ chừng mười phút chắc có thể đến được đường Nam Tân. Chỉ là nơi này cách chỗ của Lý Đỗi Đỗi xa quá, dù cho lái xe mà không bị tắc đường cũng phải mất nửa tiếng. Cả một Trùng Khánh to lớn thế này, hắn làm sao mà tìm thấy tôi đây.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Rồi, cảm ơn anh”, tôi cảm thấy mình có thể phải ở cùng gã thêm một thời gian nữa nên bản thân phải cố gắng duy trì một nụ cười dịu dàng, dùng mị lực toàn thân trên người một đứa con gái làm thân với gã, “Nói tới nói lui nhưng đến giờ tôi vẫn chưa biết tên của tướng quân ngài.”

“Ta họ Vệ, tên Cẩn, tự Vô Thường.”

“Vệ… Vô Thường”

Gọi là*.... Vô Thường?

(Họ “卫” và từ “谓”- “gọi là” có phát âm giống nhau)

Nghe ra quả là một cái tên đầy tính bãi bể nương dâu.

Tôi đang định mở miệng nói chuyện nhằm làm thân thêm mối quan hệ thì bất ngờ bên ngoài cửa sổ cũ kĩ phản chiếu sự phồn hoa của thành phố xoẹt qua một thân ảnh màu đen.

“Được rồi Vệ Vô Thường, nói chuyện cũng đã lâu rồi, ngươi có thể trả lại khách trọ cho ta chưa?”

Vừa nghe âm thanh này tôi lập tức quay đầu lại, hại cái cổ suýt chút nữa bị trật khớp luôn.

Bên ngoài cửa sổ bây giờ, một vệt sáng màu vàng lướt qua, bóng đen của Lý Đỗi Đỗi đang cầm pháp khí màu vàng của mình quất vào cửa sổ một cái, tiếng giày da vang lên “cạch” một tiếng, hai chân hắn đã nhẹ nhàng chạm xuống đất. Lý Đỗi Đỗi vẫn là một thân áo vest giày da, gương mặt đầy vẻ cao ngạo, hắn ngẩng đầu, tiện tay nhấc nhấc cái gọng kính vàng kim của mình, “Hay nói đúng hơn, khách trọ à”, hắn híp mắt nhìn tôi, biểu tình ý vị thâm sâu, “Cô còn muốn nói chuyện với Đại – tướng – quân đến bao giờ?”

Lý Đỗi Đỗi! Tôi ngàn vạn lần không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã tìm thấy mình rồi! Nhanh đến nỗi khiến tôi trong phút chốc nhầm lẫn ánh đèn phát ra từ khu Bia Giải Phóng sau lưng hắn chính là ánh hào quang thần thánh của hắn!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.