Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 28





Lý do tôi chia tay với bạn trai cũ rất bình thường. Là vì anh ta chết rồi.

Nói đùa thôi, kể từ khi anh ta chân đạp hai thuyền, tôi liền xem anh ta như đã chết rồi.

Mối tình đó kéo dài được gần nửa năm, cuối cùng chỉ đổi lại câu “Cảm ơn em đã tác hợp” của anh ta…

Câu này cũng là nói đùa đấy.

Tôi không hề tác hợp cho anh ta, nhưng cũng không thể xem là quậy một trận long trời lở đất. Tôi nhớ mang máng là lúc đó khi tôi và bạn trai đang cùng đi xem phim, phim vẫn đang chiếu. Rồi điện thoại của anh ta có cuộc gọi đến.

Trong không gian yên ắng của rạp chiếu phim, tiếng chuông điện thoại cùng ánh sáng chói lóa từ màn hình vô cùng nổi bật. Chuông reo khá lâu, tôi quay đầu sang nhìn thì thấy gương mặt anh ta có biểu cảm vô cùng phức tạp.

Anh ta bắt máy, một tiếng “cậu” còn chưa nói xong thì từ đâu dây bên kia đã truyền đến một tiếng rống, “Tôi chịu hết nổi rồi, anh còn dám cùng cô ta đi xem phim hả? Hôm nay là lần cuối cùng, tôi đang ở bên ngoài rạp chiếu phim, anh mau ra đây đi về với tôi, bằng không anh sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.”

Lúc đó với tôi mà nói, muốn trách chỉ nên trách bộ phim chúng tôi đang xem là phim nghệ thuật cho nên bầu không khí xung quanh vô cùng yên ắng. Những gì mà người bên kia nói, tuy không ngồi áp sát tai vào, tôi vẫn có thể nghe rõ mồn một.

Tôi cầm ly Coca lên, đứng dậy rồi rời khỏi phòng chiếu. Bạn trai cũ cố kéo lấy tôi nhưng không kịp.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài, em cùng anh đi”, tôi lạnh lùng nhìn anh ta nói sau đó bước đi. Vừa ra khỏi rạp thì liền nhìn thấy bạn cùng phòng của anh ta đứng đó.


Đến tận lúc đó tôi mới biết, thì ra, người bạn trai mình hẹn hò suốt nửa năm trời, lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm chu đáo, khiến tôi nghĩ mình đã gặp được chàng bạch mã hoàng tử trong tiểu thuyết… Lại là gay!

Là gay đó!

Tôi rất bình tĩnh song bạn trai cũ của tôi lại rất bối rối. Người bạn cùng phòng nhìn thấy tôi, ánh mắt liền dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi. Anh ta cực kỳ phẫn nộ, mà bên trong đó còn ẩn chứa một sự khó xử.

Không khí vô cùng trầm mặc, cuối cùng chính tôi đã phá vỡ bầu không khí đó.

“Chúc hai người hạnh phúc”, nói xong tôi liền mở nắp ly Coca ra và hất thẳng vào người tên bạn trai cũ.

Có thể nói đây là chuyện bất phàm nhất tôi từng làm trong suốt hai mươi mấy năm sống trên đời.

Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân, để gương mặt mình không quá vặn vẹo và gớm ghiếc. Tim tôi đập như điên, cả người cứ như một con robot, những ngón tay thậm chí còn tê rần.

Nhưng tôi có thể khống chế bản thân, giúp bản thân bình tĩnh. Tôi không khó chịu, không nổi giận đùng đùng mà nhét cái ly rỗng vào tay tên bạn trai cũ nói, “Phiền anh giúp tôi bỏ rác lần cuối, cảm ơn!”

Tôi quay người bước đi. Lúc đó tôi suy nghĩ rất đơn giản, hai người đàn ông bọn họ đã léng phéng sau lưng tôi, song một người tôi còn đánh không lại huống hồ hai người. Chính vì thế tôi quyết định buông bỏ để tránh việc tinh thần lẫn thể xác đều tổn thương.

Tôi cứ thế chia tay.

Từ đó những thứ thuộc về anh ta đã bị xóa sạch, vứt sạch khỏi cuộc sống của tôi. Nếu có thứ gì quá gắn bó với sự tồn tại của anh ta, ví dụ như weibo… tôi cũng không dùng nữa.

Nếu có người hỏi lý do vì sao chúng tôi chia tay thật sự tôi cũng không biết giải thích thế nào. Cho nên nếu có hỏi hay nhắc đến chuyện này, tôi chỉ đơn giản nói anh ta chết rồi với biểu cảm cực kì chân thành, thần thái vô cùng đau khổ cùng tinh thần uể oải. Chỉ có như thế tôi mới có thể nhanh chóng kết thúc chủ đề khó xử đó.

Sau khi chia tay không lâu thì tôi tốt nghiệp. Vào sống trong chung cư này rồi tôi không còn thời gian mà nghĩ đến chuyện xưa nữa. Tính đến giờ cũng đã một năm trôi qua, tôi dường như đã quên hết đoạn quá khứ đó. Nhưng không ngờ được ngày hôm nay câu chuyện cũ rích ấy lại được đào bới lên.

Lần nữa nhớ lại tôi vẫn như cũ không khỏi muốn ôm đầu thở dài.

Ngày ấy tôi rất ngây thơ, cùng anh ta hẹn hò nửa năm, đến cả một cái hôn môi còn chưa có. Thế mà tôi một chút vẫn không cảm thấy kì quái, còn tự nhủ thầm người này đối xử với mình thật tốt, thật ân cần, so với mấy tên xấu xa ngoài đường, lúc nào cũng chỉ muốn đè con gái nhà người ta lên giường khác xa một trời một vực.

Cuối cùng mới phát hiện, quả là khác xa….

Tôi cật lực lắc mạnh đầu như muốn giũ sạch mấy chuyện xưa.

Hôm nay, Đại Boss mà tôi vẫn luôn tôn thờ yêu mến lại đề cử truyện của tôi, đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ mà ngay cả nghĩ tôi còn không dám. Chỉ cần tôi quay lại weibo, nói không chừng có thể cùng Đại Boss móc nối quan hệ, từ đó tiến gần hơn tới ước mơ của mình...

Tôi ngồi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là mở trang weibo lên. Sau một năm, tôi lần nữa đăng nhập vào tài khoản của mình.


Một năm trước, so với hiện tại tôi chỉ là một họa sĩ quèn. Tôi follow hơn bốn năm trăm người trên Weibo, nhưng số người follow tôi chỉ có 200, mà trong đó có 150 là nick ảo, cùng nick của hơn ba mươi mấy bạn học và tài khoản phụ của họ. Cho nên nếu nói lượng fan follow tôi lúc đó, chắc chỉ chừng mười người đổ lại. Hiện tại, sau một năm không onl, lượng fan chỉ còn 190 người, dường như mấy người lúc trước là fan cũng đã bỏ follow.

Thông báo sau một năm là ba dấu “@”, 5 bình luận, còn có…

Hả?

Tôi bị làm cho kinh hãi hồi lâu, hàng trăm tin nhắn riêng tư từ một người tôi không theo dõi là trò gì đây?

Tôi nhấn vào xem liền nhìn thấy avatar quen thuộc. Đó là bạn trai cũ của tôi. Năm đó khi chia tay, công tác xử lý của tôi rất nhanh gọn. Ngay ngày thứ hai, thông tin của anh ta biến mất hoàn toàn khỏi tất cả các địa chỉ liên lạc. Trong trường tôi đi đường vòng để tránh mặt, nếu anh ta đứng trước cửa phòng ngủ đợi, tôi sẽ không về. Bất cứ người nào nói giúp anh ta tôi đều sẽ tránh hết. Cuối cùng khi tốt nghiệp rồi, mấy trò này cũng không tiếp diễn nữa.

Không nghĩ đến, anh ta lại gửi cho tôi những thứ này trên Weibo.

Tôi mở trang web ra thì phát hiện tin nhắn mới nhất là vào ngày hôm qua. Khi tôi đọc nó, bất giác cảm thấy cả sóng lưng lạnh toát.

“Lại bắt gặp em rồi, khi em đang trên đường về nhà. Bạn của em bây giờ dường như không đơn thuần như xưa nữa, sao lúc nào họ cũng thích uống rượu thế? Rất không an toàn nhé. Nếu em quay về bên anh, nhất định anh sẽ không để em kết giao với những dạng người như vậy, cũng không cho phép em làm giống như họ.”

Toàn thân tôi bỗng lạnh cóng, lòng bàn tay cũng túa ra một tầng mồ hôi lạnh khiến tôi không thể nào cầm chắc được con chuột.

Để con chuột sang một bên, tôi lấy ngay một tờ khăn giấy lau mồ hôi, sau đó ngồi ngẩn ngơ nhìn câu nói đó cả nửa ngày không thể hồi thần.

Rất lâu sau đó, tôi mới chầm chậm áp chế sự lạnh lẽo trong lòng. Nhìn thanh kéo trang trên màn hình không ngừng chuyển động vì những tin nhắn, tôi biết chắc Jiji-chan đang tìm tôi nhưng tôi không mở, cũng chẳng còn tâm tư mà nhìn những thứ khác.

Tôi một lần nữa nắm chặt con chuột, kéo xuống dưới xem lại những tin nhắn trước đây.

“Hôm nay anh rất nhớ em, vì thế không kiềm được mà đi nhìn em một chút. Nơi em đang ở thật kì quái, đã mấy lần anh muốn vào nhưng vừa bước lên cầu thang liền cảm thấy khó chịu. Chắc do ông trời không muốn anh một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của em chăng?”

Trước tin nhắn đó còn có một câu thế này,

“Người đàn ông đưa dù cho em là ai vậy?Anh ta thích em sao? Hai người lúc đó đang nói gì mà vui thế? Anh thật lòng rất ghen tỵ.”

Trước đó nữa là…

“Em sống trong một khu dân cư thật kì quái, nó cũ nát như vậy tại sao em vẫn chọn sống ở đó? Lại chọn ở phòng áp mái, xung quanh lại chẳng có tòa cao ốc nào. Như thế thì sau này anh làm thế nào có thể quan sát em, bảo vệ em đây?”

Trước đó nữa…

“Vẽ truyện tranh không dễ dàng nhỉ? Mỗi ngày đều phải thức khuya, áp lực lại lớn. Quay về bên anh không phải tốt hơn sao? Em không chịu nghe anh giải thích, vì sao em không dám tin tưởng vào tình yêu anh dành cho em chứ?”


“Vì sao em không dám tin tưởng vào tình yêu anh dành cho em chứ?”

Tình yêu…. không dám tin ư?

Tôi không biết hiện tại bản thân có cảm giác như thế nào, chỉ là trong phút chốc dường như tầng tầng lớp lớp những bức tường bảo vệ tôi đã vỡ vụn. Hiện tại bản thân đang đứng trên một sàn đấu vật, xung quanh tuy là một mảng im lặng chết chóc, nhưng từ đầu đến cuối luôn có một ánh mắt một mực quan sát tôi, nhìn thẳng vào những nơi mà tôi không muốn người khác thấy được.

Giờ này phút này, tuy chưa có chuyện gì xảy ra với tôi nhưng tôi lại cảm thấy sợ hãi. Tôi không kiềm được mà bắt đầu nghĩ, những nơi tôi từng đi qua, những việc tôi từng trải nghiệm, luôn được anh ta quan sát tường tận…

Nhưng chuyện đáng sợ hơn đó là…

Trong lúc tôi vô tình load lại trang web, bên cạnh những dòng tin nhắn tôi đã đọc đã xuất hiện hai chữ…

“Đã đọc.”

Rất nhanh, giao diện trò chuyện liền xuất hiện một tin nhắn mới.

Trái tim tôi run lên khi nhìn thấy dòng tin mới được gửi đến.

“Em rốt cuộc quay lại rồi.”

Tôi có thể cảm nhận trái tim mình lúc này vì sợ hãi mà nảy lên dữ dội. Tôi nhanh chóng gập laptop, tự dưng sợ rằng từ màn hình sẽ có một bàn tay đột ngột xuất hiện mà bắt lấy tôi.

Tôi ngồi đó rất lâu không dám nhúc nhích, bởi vì dường như mỗi cử động, nét mặt của tôi, anh ta đều có thể nhìn thấu được. Tôi giống như một con mồi luôn nằm trong tầm ngắm của các loài đi săn.

Tận đến giờ phút này tôi mới phát hiện, thì ra cuộc sống bình thường lúc trước lại ẩn chứa nhiều thứ kinh tâm động phách thế này.

Tình yêu cũ của tôi, và cả tên bạn trai tôi đã từng hẹn hò, tất cả đều không bình thường chút nào…







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.