Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 34





Tôi lên Baidu tìm hiểu một chút cách quyến rũ người khác.

Baidu nói rằng, thứ nhất, bạn phải thu hút sự chú ý của người đó.

Tôi nghĩ một chút, cảm thấy bước này không thành vấn đề. Hắn sống ở lầu một, muốn thu hút sự chú ý của hắn chỉ cần đến tận nhà gõ cửa là xong.

Thứ hai, phải chủ động ôm ấp, sà vào lòng người đó.

Bước này với tôi mà nói có chút khó đấy.

Nhớ lần trước vì chuyện tên bạn trai cũ mà đến tìm Lý Đỗi Đỗi, chưa gì hết đã bị con Hắc Cẩu dùng biểu cảm chán ghét châm chọc tôi lợi dụng ôm ấp ông chủ của nó. Nếu tôi thật sự nhào vào lòng ôm ấp các thứ, tôi chắc chắn sẽ bị con mèo đó chê cười đến tự chôn xuống đất luôn.

Tôi cân nhắc một chút rồi kéo xuống bước ba….

Phải làm ra động tác vuốt đầu, giọng nói cần hấp dẫn, có lúc như vô ý vuốt tóc hoặc dùng ngón tay lướt qua cổ…

Hả?

Thứ tư, phải nói những chủ đề nhạy cảm, hoặc mời anh ta đến chỗ ở.

Uhmmmm…..

Người viết mất thứ này thật sự rất có trình độ nha….

Tôi trầm tư hồi lâu, đại khái đã nắm được kế hoạch tác chiến.


Sáng sớm ngày hôm sau, trong thời gian nghỉ ngơi của Hiệp hội, Bồi Bồi dẫn theo Mỹ Mỹ và Vệ Vô Thường rời khỏi nhà, dự tính đột nhập vào đó, giải cứu A Quý. Người sói nhỏ vào lúc chuẩn bị đi thì giở tính nhát gan, không dám đi, nói là sẽ ở lại làm hậu thuẫn cho tôi. Nếu như tôi không thành công, nó sẽ dùng vũ lực ngăn cản Lý Đỗi Đỗi, không cho hắn ta đến Hiệp hội. Nhưng theo tôi nghĩ, người sói nhỏ sợ hắn ta đến độ không dám theo đám Bồi Bồi tới Hiệp hội, nếu sau này thật sự có xảy ra chuyện gì, nó thật sự dám ngăn cản Lý Đỗi Đỗi sao?

Sợ rằng còn đầu hàng sớm hơn cả tôi nữa kìa.

Tôi quyết định kêu nó dẫn theo Vu Thiệu ra phố nhìn mấy chị gái xinh đẹp, như thế vây cánh của Lý Đỗi Đỗi liền bớt được một người. Những người khác ngày thường ít ra ngoài nên nếu việc quyến rũ Lý Đỗi Đỗi có thất bại đi chăng nữa cũng không mất mặt lắm.

Lúc đi Mỹ Mỹ nói với tôi, nếu như bên Hiệp hội có xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ gọi điện cho Lý Đỗi Đỗi trước tiên. Hắn ta trong tình huống khẩn cấp đó sẽ dùng phép để ngay lập tức đến Hiệp hội. Vì thế việc tôi cần làm là vào sáng sớm nay, nhất quyết không để hắn đụng đến điện thoại.

Đợi đến khi Hiệp hội phát hiện ra người đã bị bắt đi, thêm thời gian đi từ đó đến chung cư ít nhất cũng mất 30 phút đến 1 tiếng. Khoảng thời gian đó đã đủ cho đám bọn họ dẫn A Quý cao chạy xa bay rồi.

Nghĩ đến việc chỉ cần câu giờ một buổi sáng, tôi có chút mừng thầm.

Mới sáng tinh mơ, tôi liền ra ngoài mua chút đồ ăn đem về, tự tìm cho mình một lý do để gặp Lý Đỗi Đỗi.

Sau đó tôi ngồi xổm bên ngoài nhà hắn, không dám làm phiền hắn ngủ. Chỉ mong hắn cứ thế ngủ như vậy hết luôn buổi sáng, dù điện thoại reo thế nào cũng không tỉnh. Nhưng Lý Đỗi Đỗi cuối cùng vẫn bị đánh thức, bởi cách âm của chung cư rất tệ. Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi bắt đầu đập cửa điên cuồng với ý đồ lấn át tiếng chuông reo.

Tiếng đập cửa rất lớn, không lâu sau Lý Đỗi Đỗi bước ra mở cửa. Hắn mặc quần áo ngủ, mặt còn mang theo sự mơ màng chưa tỉnh, đầu tóc thì bù xù rối tung. Đây chính là bộ dáng của người bị đánh thức bởi tiếng đập cửa, song giọng nói của hắn lại mang theo sự tự tin và trầm tĩnh khắc vào xương tủy.

“Sao hả?”

Tôi cúi mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay hắn. Điện thoại vẫn còn đang reo, màn hình chớp nháy liên hồi, nhưng… đó lại là giao diện của chuông báo thức…

Chuông báo thức?

Không phải cuộc gọi đến?

Phút chốc tôi cảm thấy vô cùng ân hận vì đã điên cuồng đập cửa. Nếu sớm biết đó là báo thức thì tôi đã không đập cửa làm gì. Bây giờ hắn thức dậy rồi, không biết bên Bồi Bồi hiện tại thế nào nữa, đã đến được Hiệp hội chưa… Lỡ như hành động này của tôi khiến Lý Đỗi Đỗi nghi ngờ… Vậy tôi chẳng phải đã trở thành một đồng đội ngu như heo điển hình sao?

“Tôi…”, ấp úng nửa ngày tôi mới nói được một câu, “Hôm nay tôi muốn mời anh ăn lẩu.”

Từ giây phút nghe xong câu nói của tôi, sự mơ màng, thêm chút lo lắng và chút sự quan tâm tối thiểu của con người khi hắn mở cửa, phút chốc bỗng nguội lạnh và dần dần tan biến mất dạng.

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”

Nếu như trong từ ngữ có tồn tại nhiệt độ thì hiện tại mức nhiệt của hắn đang ở mức -2; -3 độ C.

Tôi nhanh chóng đưa gói đồ ăn về phía trước nhằm làm tấm lá chắn cho cơn gió lạnh này, “Cái đó… cám, cám ơn anh hôm qua đã giúp tôi giải quyết chuyện của tên bạn trai cũ kia.”

Tiếng chuông báo thức vẫn đang reo inh ỏi, Lý Đỗi Đỗi híp mắt nhìn chằm chằm tôi, sau khi đánh giá tôi một lượt, hắn dời mắt nhìn sắc trời một chút rồi lại tiếp tục nhìn tôi. Hắn khoanh tay lại, bày ra bộ dáng sẵn sàng nghênh chiến.

“Ăn lẩu, vào lúc sáng tinh mơ thế này? Để ăn sáng à?”, mấy lời phía sau tôi không nói làm gì nhưng trong ánh mắt hắn như viết rõ, “Chắc cô không phải con ngốc đâu nhỉ?”

Tôi đằng hắng một tiếng, cánh tay giơ ra nãy giờ có chút mỏi, tôi liền thu tay lại nói, “Không phải ma cà rồng các người sống ngược với con người sao, ngày chính là đêm. Buổi sáng của tôi tương đương với buổi tối của anh, tôi là đang mời anh ăn khuya đó.”

“Không ăn, mang về đi.”

Lý Đỗi Đỗi quay đi, khi hắn nắm lấy tay nắm cửa muốn đóng lại, tôi liền đưa bàn chân chặn lại.

Không được đi! Nếu cho hắn chút thời gian suy nghĩ sẽ khiến hắn nghi ngờ những hành vi khả nghi này của tôi. Vì thế tôi nhất định không được để hắn đi!

Tôi nhanh chóng nắm lấy thời cơ, trong đầu thầm nhớ lại bí quyết quyến rũ người khác ------ giọng nói phải hấp dẫn, bày ra bộ dáng vuốt đầu vuốt tóc.


Tôi ngả về phía cửa, người dán lên tường, sau đó sờ sờ cổ nhìn về phía Lý Đỗi Đỗi.

“Đỗi Đỗi à…”

Tôi dùng giọng điệu mà tôi nghĩ là dịu dàng nhất để nói, Lý Đỗi Đỗi xoay người lại nhìn tôi phun ra một câu, “Cô ăn bị mắc nghẹn hả?”

Câu nói này của hắn khiến tôi nhịn không được đứng thẳng người dậy, “Làm gì có…”

“Cổ cô bị con gì cắn à? Da chà đỏ lên hết rồi kìa, rốt cuộc cô chà cái gì vậy?”

Tôi ngượng nghịu bỏ bàn tay đang vuốt cổ của mình xuống, ho khan một tiếng, nghĩ cách giữ lại chút danh dự, “Cái đó… vì cổ hơi ngứa…”

“Nếu cô bị viêm da thì làm ơn đừng đến nhà tôi nữa, dạo này Hắc Cẩu sức đề kháng yếu, đừng khiến nó bị nấm da”, hắn liếc tôi một cái, “Tiền chữa bệnh cho nó còn mắc hơn cả chữa bệnh cho cô đấy.”

Tôi….

Một cục ức do tức giận đang nằm ngay trong cuống họng, nuốt xuống không được mà ói ra cũng chẳng xong. Hiện tại tôi đã có thể trả lời câu hỏi đầu tiên của hắn rồi, đúng vậy, tôi đang bị nghẹn đó, dính phải một tràng của anh, tôi sắp bị nghẹn chết rồi đây này!

Lúc tôi đang điều hòa lại tâm tình thì Hắc Cẩu từ đâu nhảy ra, cái vuốt của nó cào qua cổ chân tôi khiến tôi vô thức rụt chân lại. Sau đó nó nhanh nhẹn nhảy vào phòng, “Đúng thế, dơ bẩn như mi thì không cho vào. Cút đi chỗ khác, đừng có động vào tui.”

Tôi vừa định cãi nhau với con Hắc Cẩu thì… “Cạch”, cánh cửa nhà của Lý Đỗi Đỗi đã đóng lại.

Tôi cầm gói đồ ăn đứng trước cửa, trong lòng thầm cảm thấy có chút may mắn. Cũng may là những người khác đều đi cả rồi, bằng không mặt mũi của tôi sẽ thảm thương đến nhường nào….

Song khi nghĩ lại thì …. Không được! Tôi vẫn phải dụ Lý Đỗi Đỗi ra đây để quyến rũ hắn, nếu không sẽ phá hỏng chuyện của đám Bồi Bồi mất!

Tôi cắn răng, đang định đưa tay gõ cửa thì “két” một tiếng, cửa nhà của Lý Đỗi Đỗi dần dần hé mở.

Lý Đỗi Đỗi chầm chậm mở cửa to hơn, lần này hắn đã đeo kính lên, ung dung nhìn tôi, sau đó còn nâng nâng gọng kính như một giáo viên chủ nhiệm cấp 3 hà khắc, “Khi nãy quên mang kính nên nhìn không rõ. Tô Tiểu Tín, cái biểu cảm như làm chuyện xấu khi nãy, cô hãy diễn lại lần nữa tôi xem.”

Mẹ nó, Lý Đỗi Đỗi khi đeo kính, cấp độ công kích lại tăng lên một bậc. Nhưng dưới tình hình hiện tại tôi đã không còn đường lui nữa rồi.

Tôi chỉ có thể căng thẳng nhìn hắn nói, “Nói đi, mới sáng sớm đến tìm tôi, rốt cuộc vì cái gi?”

“Bởi vì…”, tôi mấp máy môi.

Kệ nó, đành liều luôn vậy! Hôm nay tôi sẽ từ bỏ liêm sỉ và danh dự của mình!

“Bởi vì tôi muốn quyến rũ anh.”

Lúc tôi nói câu này xong, đôi tay đang khoanh trước ngực của Lý Đỗi Đỗi, tượng trưng cho khoảng cách và xa lánh dần dần thả lỏng ra. Gọng kính vàng trên sóng mũi cao vút kia hơi trượt xuống, mà ngón tay thon dài của hắn lại không hề đưa lên sửa lại.

Hắn ta dùng cặp mắt xinh đẹp của mình nhìn tôi. Trong không gian tĩnh mịch, chúng tôi cứ thế nhìn nhau, bên tai tiếng kim đồng hồ tí tách nghe rõ mồn một.

Giờ này phút này, tôi không hề biết hắn đang nghĩ gì. Tôi chỉ hy vọng rằng mỗi giây phút mình cố gắng câu giờ, đều có thể tích thành một khoảng thời gian đủ dài cho đám Bồi Bồi.

Kim giây dường như đã nhích được 10 lần. Thật đáng tiếc, thời gian Bồi Bồi ở Hiệp hội sẽ không vì sự mong đợi của tôi mà kéo dài thêm. Song phản ứng của Lý Đỗi Đỗi lại khác hoàn toàn với những gì tôi tưởng tượng, thậm chí có phần chậm chạp.

“Tô Tiểu Tín.”

Hắn không ngay lập tức cạnh khóe tôi mà chỉ gọi tên tôi rồi hỏi, “Cô muốn… quyến rũ tôi?”

Tôi đành bất chấp!


“Đúng, tôi muốn quyến rũ anh.”

Lý Đỗi Đỗi đột ngột tiến lên một bước, hành động này khiến hắn vượt qua khỏi ngạch cửa. Giữa tôi và hắn bây giờ, bất kể là khoảng cách vật lý hay tâm lý, đều bất ngờ rút ngắn lại. Chiều cao của Lý Đỗi Đỗi bất giác đem đến cho tôi một áp lực vô hình. Tôi vô thức lùi về sau một bước.

“Cô biết mình đang nói gì không”, Lý Đỗi Đỗi càng nói càng nhanh, từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng, khí thế lại rất bức người.

Hắn ta từng bước áp sát tôi.

“Tôi…”, dưới sức ép của hắn, tôi không thể nào thốt nên một câu hoàn chỉnh mà chỉ biết từng bước từng bước lui về sau.

“Cô biết cái gì gọi là quyến rũ không?”

Tôi lùi đến trước cửa nhà Vệ Vô Thường, anh ta hiện đang cùng Bồi Bồi đến Hiệp hội nên không có nhà. Lưng đụng vào chiếc cửa đóng chặt, tôi đã không còn đường lui.

“Cô biết khi một con người dám quyến rũ ma ca rồng, sẽ có kết cục như thế nào không?”

Bất ngờ tay phải của Lý Đỗi Đỗi bắt lấy tay tôi khiến toàn thân tôi run rẩy. Khi ngẩng đầu tôi liền phát hiện ánh mắt thường ngày vốn nham hiểm của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Hiện tại, sau chiếc kính gọng vàng kia dường như chính là cặp mắt của con chim ưng rình mồi mang đầy sự giết chóc.

“Cô biết sự khác biệt giữa chúng ta không…”

Hắn ta đang tức giận.

Hắn tức giận vì tôi bảo mình muốn quyến rũ hắn.

Hắn ta cho rằng… tôi muốn vượt qua giới hạn cuối cùng.

Hắn chậm rãi mở miệng, tôi kinh ngạc khi nhìn thấy hai chiếc răng nanh đang dần dài ra, hơi lộ khỏi môi dưới. Chiếc nào chiếc nấy đều sắc như kim châm, khiến người ta nhìn vào phải khiếp sợ. Bộ dạng này của Lý Đỗi Đỗi thật sự đã dọa tôi chết khiếp…

Hiện tại nhìn hắn y hệt ma cà rồng trong truyền thuyết. Hắn đặt ranh nanh sắt nhọn của mình cạnh cổ tôi, còn tôi thì cố gắng kiềm nén hô hấp, ngay cả thở cũng không dám.

“Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, hửm, con mồi.”

Đây là lần đầu tiên, từ khi sống trong tòa chung cư cũ nát này, tôi mới chân thực cảm nhận được tên phi nhân loại trước mắt thật sự muốn giết tôi.

Chuyện tôi sống hay chết, không do tôi quyết định mà đều phụ thuộc vào hắn ta.

(Tây: em dám quyến rũ tôi thì cũng nên có gan lãnh hậu quả, hehe, ý thế đấy)







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.