Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 102



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Được muội muội quan tâm, Thẩm Vân An cảm thấy ấm lòng, bèn đồng ý với nàng: “Ừ, a huynh sẽ cho người theo
dõi.”


“Á hu3ynh mau đi nghỉ đi.” Thẩm Hi Hòa giục.


“Chẳng phải muội bảo muốn giới thiệu một người với huynh à?” Thẩm Vân An hỏi.1


“Á huynh cứ nghỉ đi, ta sẽ giữ người ta lại, đợi a huynh ngủ dậy.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, “Khi nào a huynh ngủ
dậy, 9ta sẽ làm bánh xốp đường cho a huynh.”


“Thật không?” Mắt Thẩm Vân An sáng rỡ.


Thẩm Hi Hòa bật cười thành tiế3ng: “Coi như thật đi, nhưng nếu a huynh không nghỉ ngơi đàng hoàng, muội mà
thấy mắt a huynh đỏ ngầu thì sẽ tặng bánh cho ng8ười khác đấy.” Thẩm Vân An đường đường là đàn ông lưng
hùm vai gấu, sức lực dũng mãnh, nhưng chỉ có Thẩm Hi Hòa biết hắn thích ăn đồ ngọt.


Bánh xốp đường do Thẩm Hi Hòa làm có lớp vỏ giòn rụm thơm phức, bên trong là nhân đường, bên ngoài rắc
vừng, giòn tan, ngọt lịm mà không ngán, Thẩm Vân An có thể ăn một mạch mười mấy chiếc.


Không biết có phải vì thiên vị muội muội hay không mà hắn thấy ai làm bánh xốp đường cũng không vừa ý mình
bằng muội muội.


“Huynh đi ngay đây!” Thẩm Vân An sợ bánh xốp đường bị tặng cho người khác, vội vàng có chân chạy biển. Trước
mặt nàng, huynh trưởng luôn trẻ con như thế, Thẩm Hi Hòa không khỏi cười bất đắc dĩ, sai Hồng Ngọc đi chuẩn
bị.


Thẩm Hi Hòa trang điểm xong xuôi, đang định dùng bữa sáng thì nghe Mặc Ngọc bẩm bảo: “Quận chúa, Tiết gia
Thất Nương lại trèo tường vào…”


Đây không phải lần đầu Tiết Cẩn Kiều trèo tường lẻn vào quận chúa phủ, từ ngày biết gõ cửa sẽ bị từ chối, nàng ta
thường xuyên trèo tường.


Nếu là trước kia, người hầu sẽ đưa Tiết Cẩn Kiều về Tiết gia, nhưng đêm qua thể tử đã nói trước mặt Mặc Ngọc
rồng Tiết Cẩn Kiều đã giúp đỡ mình, thế nên bọn họ đành đến hỏi ý Thẩm Hi Hòa.


Thẩm Hi Hòa hỏi: “Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?”


“Lần bốn mươi ba a…” Mặc Ngọc nhớ rất rõ, lần nào nàng ta cũng là người đưa tiết gia nương tử về.


Tính ra, từ tiệc ngắm hoa cúc đến nay, không ngày nào Tiết Cẩn Kiều không đến quận chúa phủ treo tường.


Thẩm Hi Hòa đỡ trán: “Mời nàng ta vào đây.”


Tính năng không thích qua lại với người khác, trừ người nhà ra, không ai có thể tiếp cận nàng.


Sự cố chấp của Tiết Cần Kiều cũng không thể lay động được nàng, có điều hình như a huynh đối đãi nàng ta tương
đối đặc biệt, vậy nên Thẩm Hi Hòa cũng mềm mỏng với nàng ta hơn.


Tiết Cẩn Kiều đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đưa về phủ lần nữa, không ngờ tự dưng lại được mời vào quận chúa phủ,
mặt mày nàng ta tươi rói, nhất là khi thấy Thẩm Hi Hòa lại càng cười tít mắt,


Thẩm Hi Hòa hỏi: “Muội ăn sáng chưa?”


“Ăn…” Còn chưa nói cho tròn vành rõ chữ, Tiết Cẩn Kiều đã sửa lại, “Chưa ạ.”


Thẩm Hi Hòa làm như không biết ý đồ của nàng ta: “Hồng Ngọc, dọn thêm bát đũa.”


“Hi Hòa tỷ tỷ, ta có chuẩn bị bữa sáng cho tỷ nè!” Tiết Cẩn Kiều vội nói, “Ở ngoài ấy, Thảo Thảo đang cầm.” Thẩm
Hi Hòa hơi ngẩn người: “Lâu nay muội vẫn luôn mang theo à?” Nói rồi, Thẩm Hi Hòa nhìn Mặc Ngọc, Mặc Ngọc
khẽ gãi cằm. Thẩm Hi Hòa cảm thấy khó hiểu: “Sao muội phải chuẩn bị bữa sáng cho ta làm gì?” Ngày nào cũng
làm, cho dù nàng không hề hay biết, cũng không hề hỏi đến, lần nào cũng thất bại mà Tiết Cần Kiều vẫn kiên trì
như vậy, chẳng mảy may oán trách một câu.


“Chuyện người khác có thể làm cho tỷ, Kiều Kiều cũng làm được cho tỷ!” Tiết Cẩn Kiều nhấn mạnh.


Vậy ra Tiết Cẩn Kiều tưởng nàng thân thiết với Thái tử điện hạ là vì hẳn lấy được lòng nàng nhờ tặng đồ ăn? Thẩm
Hi Hòa dở khóc dở cười, tất nhiên sẽ không giải thích nguyên nhân cho nàng ta rõ, chỉ bảo Mặc Ngọc để nha hoàn
của Tiết Cẩn Kiều vào.


“Vì sao… Vì sao muội lại thích ta như thế?” Thẩm Hi Hòa quả thật không hiểu nổi.


“Ta thích Hi Hòa tỷ tỷ ngay từ lần đầu gặp mặt.” Cặp mắt to tròn của Tiết Cần Kiều đầy vẻ chân thành, “Hi Hòa tỷ
tỷ là người đầu tiên chịu ra mặt vì ta.”


Câu trả lời của Tiết Cẩn Kiều rất đơn giản nhưng lại khiến Thẩm Hi Hòa hơi xúc động.


Bởi có dung mạo hơn người, thuở bé Thẩm Hi Hòa thường được người ta yêu thích ngay từ lần gặp đầu tiên,
nhưng chẳng mấy ai có thể nhẫn nhịn được tính tình của nàng trừ khi có mục đích khác, thoạt trông tưởng như
nàng được vạn người nịnh nọt, thực chất chẳng có nổi một bằng hữu chân thành lúc còn ở Tây Bắc, không phải
người ta không muốn mà là nàng coi thường bọn họ.


Bởi vậy, sau khi quen bạn tâm thư Cổ Tắc Hương, nàng mới viết thư qua lại trong một thời gian dài với nàng ta.


Ban đầu, chẳng qua Tiết Cần Kiều thích nàng là vì ngoại hình, dù gì thì thích cái đẹp cũng là bản tính con người.


Nhưng Tiết Cẩn Kiều có thể dốc hết ruột gan là vì Thẩm Hi Hòa đã ra mặt giúp đỡ nàng ta khi nàng ta bị Hồ Oanh


Nhiễu đẩy xuống ao.


Tiết Cần Kiều là đích nữ Tiết gia, thúc tổ phụ là Thượng thư lệnh, phụ thân là Lại bộ Thượng thư, Tiết gia đang trên
đỉnh vinh quang, Vì sao người có thân phận cao quý như nàng ta lại dễ dàng thích một người chỉ vì đó là người đầu
tiên ra mặt vì mình?


Thẩm Hi Hòa không khỏi liên tưởng đến những gì Tiết Cần Kiều từng gặp phải lúc bé, không kiếm được mà mềm
mỏng hơn: “Kiều Kiều, muội còn phụ mẫu và huynh đệ nữa mà.” “Không, bọn họ đều vứt bỏ ta.” Tiết Cần Kiều lắc
đầu, “Phụ mẫu vì lấy lòng tổ mẫu mà để ta ở nhà, dẫn theo a huynh, a đệ đi nhậm chức ở địa phương. Người nhà
đưa ta cho hoạn quan, hắn lấy roi quất ta, lấy nến đốt ta, lại đổ nước rửa bát vào miệng ta…”


Càng nói, mắt Tiết Cần Kiều càng trợn tròn, sát khí tản ra, Thẩm Hi Hòa nắm chặt tay nàng ta: “Kiều Kiều, đã qua
cả rồi…”


Bàn tay ấm áp của nàng khiến tim Tiết Cần Kiều rung động, nàng ta nắm lấy tay Thẩm Hi Hòa, siết thật chặt, nở nụ
cười tươi tắn: “Ta không dễ bị ăn hiếp đầu, ta cắn đứt một bên tại của hắn! Có điều sức hắn khỏe hơn, lại có đồng
lõa, thể là ta bị đánh ngất đi rồi bị nhốt trong quan tài!”


Sắc mặt Tiết Cẩn Kiều ảm đạm trở lại, Thẩm Hi Hòa lại siết chặt tay nàng ta.


“Bọn họ… đều vứt bỏ ta!”


Rõ ràng nàng ta chưa từng làm gì nên tội, rõ ràng đường huynh mới là kẻ giết người, vậy mà bọn họ lại bắt nàng ta
chịu tội thay đường huynh, lúc bị tra tấn, nàng ta đã hi vọng biết mấy sẽ có người đến cứu! Lúc tỉnh lại giữa quan
tài, nàng ta vừa ngạt thở vừa đau đớn, điên cuồng cào nắp quan đến bất cả móng tay, chỉ mong có người đến cứu!


Lúc lết tấm thân đầy vết thương về nhà, đợi mãi phụ mẫu mới quay về, nàng ta xiết bao hi vọng phụ mẫu có thể
trừng trị kẻ ác vì mình, nhưng bọn họ không làm thế Bọn họ chỉ ôm nàng ta, nói nàng ta là Tiết gia nữ lang, phải
biết nghĩ cho đại cục, phải hiểu chuyện, phải suy nghĩ cho a huynh a đệ..


Từ thời khắc ấy trở đi, nàng ta biết mình là kẻ cô độc giữa cõi đời này, không có ai che chở, không có ai làm chỗ
dựa!


Vậy thì nàng ta phải học cách trở nên mạnh mẽ!


Để không ai có thể khi dễ được mình!


Ai dám khi dễ nàng ta, nàng ta sẽ khiến kẻ đó muốn sống không được, muốn chết không xong!


“Kiều Kiều, dùng bữa đi.” Thẩm Hi Hòa cảm nhận được nỗi căm hận sâu sắc trong lòng Tiết Cần Kiều, bèn lên
tiếng gọi nàng ta, để nàng ta thôi suy nghĩ lan man.


“Vâng.” Tiết Cẩn Kiều mất một lúc mới đáp lời.


Xem ảnh 1

102.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.