Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 105



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Trước đó, hắn đã công khai đến thăm Khang vương, ngay sau đó Thẩm Anh Nhược lại đến, dù có người nghi ngờ
Thẩm Anh Nhược đến th3ăm là vì có mục đích khác thì cũng sẽ không liên tưởng đến Chiêu vương.


Chiêu vương chỉ muốn che giấu bản thân, tránh 1bị người khác nghi ngờ mà không hề suy xét đến thân phận thứ
nữ của Tây Bắc vương của nàng ta, cũng không nghĩ rằng để một ngư9ời cháu gái noi theo người ngoài, lợi dụng
cữu cữu mình ngay khi ông ta chẳng còn sống được bao lâu là một việc tàn nhẫn đến n3hường nào, khiến nàng ta
khó lòng chịu đựng, lại khiến Khang vương đau lòng biết mấy.


Đây chính là người nàng ta từng 8cảm mến, khi mẫu thân bị giam vào trong lao, nàng ta đã van xin hắn giúp mình
được gặp mẫu thân một lần nhưng hắn lại quả quyết từ chối, ngay lúc ấy Thẩm Anh Nhược đã biết hắn coi trọng
quyền thể và thanh danh hơn mình.


“Huyện chủ, chúng ta có nên đến quận chúa phủ nói một tiếng với quận chúa và thế tử không ạ?” Nhũ mẫu hỏi
nhỏ.


Trong suy nghĩ của bà ta, Thẩm Anh Nhược thật sự đáng thương, chỉ trong một đêm đã mất hết tất cả.


“Không cần, a huynh a tỷ đều không thích nhìn thấy ta.” Thẩm Anh Nhược cười chua chát, “Bọn họ không thích ta,
nhưng cũng không hận, sẽ không vì ta đi thăm cữu cữu mà sinh lòng ngăn cách, cũng không vì vậy mà đâm ra
thích ta.”


Trong lòng bọn họ, Thẩm Anh Nhược là một người vốn dĩ không nên tồn tại, sự tồn tại của nàng ta không ngừng
nhắc nhở bọn họ về nguyên nhân khiến bọn họ mất đi mẫu thân. Bọn họ không giận cá chém thớt đã là tốt lắm rồi,
sau này nên hạn chế gặp mặt thì hơn.


Thẩm Anh Nhược đi thăm Khang vương, còn chưa rời khỏi Tông Chính tự thì Thẩm Hi Hòa và Thẩm Vân An đã
hay tin.


Thẩm Vân An bình thản: “Rốt cuộc nàng ta vẫn là cháu gái Khang vương, giờ đến gặp mặt một lần cũng không có
gì đáng trách.”


Thẩm Vân An không hề tức giận trước chuyện này, hắn chưa từng xem Thẩm Anh Nhược như người nhà, nàng ta
thân thiết với nhà ngoại cũng là lẽ thường tình, hắn sẽ không vì vậy mà cho rằng Thẩm Anh Nhược không biết
phân biệt thân sơ.


Thẩm Hi Hòa đăm chiêu, phân phó Mạc Viễn: “Huynh điều tra xem nàng ta hay qua lại với vị điện hạ nào.” “UU
cho rằng nàng ta đi thăm Khang vương không phải vì tình nghĩa thân nhân ư?” Thẩm Vân An cau mày.


Điều này làm hắn hơi phản cảm, tuy rằng Khang vương là kẻ địch của bọn họ, nhưng nếu người thân của ông ta lấy


danh nghĩa tình thân để lợi dụng ông ta trước khi chết chỉ vì lợi ích của kẻ khác, dẫu không
đồng cảm với Khang vương thì hắn cũng thấy người kia quá lạnh lùng.


“Không thể phỏng đoán lung tung được.” Thẩm Hi Hòa không thích, cũng không ghét Thẩm Anh Nhược, chỉ xem
nàng ta như người xa lạ, “Muội không biết nàng ta đi thăm có mục đích gì khác hay không, nhưng muội biết một
điều, thời điểm đi thăm của nàng ta không ổn.”


Khang vương bị giam vào nhà lao đã một đêm, chuyện này không gạt được ai, người người đều biết.


Nếu Thẩm Anh Nhược chỉ muốn tiễn biệt hoặc thăm viếng thì nên đi từ sáng sớm, bởi một khi đã định tội thì sẽ
không vào thăm được nữa, mà đâu ai biết khi nào sẽ bắt đầu định tội chứ?


Bây giờ đã gần hoàng hôn, nàng ta giống như được ai nhờ vả hoặc được người khác nhắc nhở nên mới đi thăm vậy,
nhìn Chiêu vương điện hạ mà xem, ngay đêm qua đã đi thăm rồi. Mạc Viễn đi điều tra một hồi rồi về, có vẻ rất xấu
hổ: “Thuộc hạ vô dụng, không điều tra được Nhị nương tử thường qua lại với hoàng tử nào cả.” Thẩm Anh Nhược
là thư đồng của Trường Lăng công chúa, Trường Lăng công chúa không có huynh đệ ruột thịt, mẫu phi mất sớm,
nghe nói vì nàng ta có mặt mày tương tự với Hoàng hậu nên được Hữu Ninh để đặc biệt yêu chiều.


“Không sao, nếu giấu không kín thì đã không phải là con trai của bệ hạ rồi.” Thẩm Hi Hòa không thất vọng mà còn
cười khẽ, “Cứ ngỡ bọn họ sẽ thi nhau trổ tài, tạo nên một màn kịch hay, không ngờ ai cũng thông minh cá.”


Còn biết nhờ Thẩm Anh Nhược giúp đỡ để đạt được mục đích một cách khéo léo, không để lại dấu vết gì.


“Nếu muội muốn biết thì gọi nàng ta đến đây hỏi là được.” Cách của Thẩm Vân An đơn giản mà thô bạo.


“A huynh, ân oán đời trước nên ngừng ở đời này, chúng ta không thừa nhận cũng được, không thích cũng được,
nhưng dù thế nào nàng ta vẫn có quan hệ máu mủ với chúng ta.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần nàng ta
nước sông không phạm nước giếng, sống yên ổn là được rồi, đừng để phụ thân phải khó xử.”


Nói cho cùng, Thẩm Anh Nhược vẫn là cốt nhục của Thẩm Nhạc Sơn, dù Thẩm Nhạc Sơn không thương yêu nàng
ta thì vẫn phải làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người phụ thân.


Trước kia còn vướng Tiêu thị, có Tiêu thị ở đó, Thẩm Nhạc Sơn có thể mặc kệ không màng, bây giờ lại không thể.


“Biết hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Thẩm Hi Hòa không tò mò, dù người giành được lợi ích từ việc này là
ai thì đối với bọn họ cũng thế cả thôi, “Không bằng yên lặng ngồi xem kịch vui, giờ này người sốt ruột nhất chắc là
bệ hạ rồi.”


Quả thật Hữu Ninh để đang rất nóng nảy, gán tội cho Chiêu vương thì chẳng ra làm sao, cũng khó mà hợp lý hóa,
nhưng những đứa con còn lại thì ngoan ngoãn đến mức ông ta phải đau đầu.


Hữu Ninh để hoàn toàn không ngờ đúng lúc này Định vương Tiêu Trường Thái lại cầu kiến, hắn vừa thầy Hữu
Ninh để liên quỳ phịch xuống, nước mắt ròng ròng: “Nhi thần bất hiếu đã cấu kết với đường bá, xin phụ hoàng cứ
trách phạt.”


Hữu Ninh đế ngẩng phắt lên nhìn Định vượng, mắt hắn ta rưng rưng, vô cùng hối hận: “Nhi thần nhất thời hồ đồ,
nảy sinh dục vọng không nên có, mong phụ hoàng có thể tha mạng cho nhi thần, nhi thần nhất định sẽ hối cái.”


“Con có biết mình đang nói gì không?” Hữu Ninh để nghiêm nghị hỏi.


Định vượng dập đầu: “Hết thảy đều là tội lỗi của nhi thần, nhi thần cam nguyện gánh chịu tất cả, chỉ là về sau nhi
thần không thể báo hiếu phụ hoàng, mong phụ hoàng hãy giữ gìn sức khỏe.”


Hữu Ninh để nghĩ tới nghĩ lui, nhìn Định vượng chằm chằm với vẻ nặng nề, hồi lâu không lên tiếng.


Đại điện im phăng phắc, khỏi hương lượn lờ phiêu đãng, yên tĩnh vô cùng.


“Con đến Đàn Sơn canh giữ lăng mộ đi, hãy ăn năn sám hối trước mặt tổ tông.” Hữu Ninh để nói giọng đều đều.


“Nhi thần tạ ơn.” Định vương nặng nề dập đầu, sắc mặt như thể trút được gánh nặng, khóe môi khẽ nhếch lên
trong thoáng chốc.


Đây là một nước cờ hiểm, hắn đã che giấu tài năng bao lâu nay nhưng lại bị người ta vô tình vạch trần, thành ra phu
thê bất hòa, đánh mất sự sủng ái của Hữu Ninh đế, cảnh ngộ hiện tại khiến hắn ta nhấp nhổm không yên.


Từ đêm qua đến giờ, hắn và phụ tá đã bàn với nhau vô số lần, cuối cùng quyết định thay bệ hạ, phụ hoàng của hắn,
gánh chịu tội danh này, lấy lòng bệ hạ lần nữa, cũng là giấu kín tài năng lần nữa, dù sao bệ hạ cũng đang độ tráng
niên, thời cơ chưa đến.


Vả lại…


Tiêu Trường Thái lảo đảo quay về vương phủ, đi thẳng đến viện tử của Diệp Vãn Đường, sắc mặt trắng bệch: “Vãn
Vãn, lần này ta đã thật sự vứt bỏ tất cả, thẳng thắn khai nhận hết thảy với bệ hạ rồi, sau này ta không còn là thân
vương quý tộc nữa, chỉ còn là một kẻ tù tội bị nhốt ở hoàng lãng, không có lệnh không được rời khỏi hoàng lăng
nửa bước. Nếu… nếu nàng không muốn thì chúng ta hòa ly đi.”


“Đã có chuyện gì?” Diệp Vãn Đường đỡ hắn, hỏi với vẻ lo âu.


Tiêu Trường Thái ngây ngẩn nhìn nàng ta: “Vãn Vãn, ta sẽ trao cho nàng những gì nàng muốn, trao tất cả cho
nàng…”


Khi sử giả đến Định vương phủ tuyên chỉ, quyết định tước phong hào của Tiêu Trường Thái, biến thành thử dân,
phạt đền Đàn Sơn canh lăng, Diệp Vãn Đường mới biết đã có chuyện gì.


Nàng ta kiên định cầm tay Tiêu Trường Thái: “Ta sẽ ở bên chàng, ta là thê tử của chàng mà.” Cả Thẩm Hi Hòa lẫn
Tiêu Hoa Ung đều kinh ngạc trước chiêu tìm đường sống từ cõi chết của Định vượng.


Xem ảnh 1

105.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.