Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 108



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Đã sang tháng Chín, sắp đến Tết Trùng Dương, Thẩm Vân An dần rầu rĩ vì không thể không về Tây Bắc sau Tết,
huynh muội hai3 người sẽ phải xa nhau.


“A huynh, muội sẽ thường xuyên viết thư cho huynh.” Thẩm Hi Hòa cười an ủi. Nàng cũng kh1ông nỡ, nhưng
không nên đặt nặng sự biệt ly trong cõi đời này.


“UU.”


Thẩm Vân An nhìn muội muội đang đứn9g trước mặt mình, muội muội xinh đẹp biết bao, gương mặt trước kia vốn
trắng bệch nay đã hồng hào, đôi môi tái nhợt ngày3 nào giờ dần thắm sắc dù không son phấn, nàng đang ngày một
khỏe mạnh hơn, hắn nên vui mừng mới phải.


“U U, a hu8ynh nghĩ vẫn nên phải người điều tra các trại chăn nuôi ngựa, chắc chắn sổ ngựa thiếu hụt không bị bán
trộm mà là bị tham ô vì mục đích khác.” Thẩm Vân An không yên tâm để Thẩm Hi Hòa ở lại trong Kinh một mình
nên muốn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.


Kẻ chủ mưu có thể thao túng nhiều địa phương như vậy, nói không chừng chỉ cần điều tra dọc theo đường dây này
là sẽ tìm được nơi đội quân bí mật của bệ hạ đang trú đóng, tiện thể thăm dò quy mô của đội quân này để sớm có
phương án phòng bị.


“Á huynh, dĩ nhiên bệ hạ sẽ cực kỳ thận trọng trong việc này, dạo trước việc bí mật chế tạo vũ khí bị vỡ lở dính
dáng đến chúng ta, hẳn bệ hạ đang nghi ngờ, nếu lại để ông ta biết chúng ta còn dây vào những việc khác, chỉ e ông
ta sẽ làm khó dễ.”


Thẩm Hi Hòa khuyên: “Chúng ta vẫn chưa biết trong tay bệ hạ có bao nhiêu quân, vả lại việc này đã có Thái tử điện
hạ lo rồi, chúng ta cứ thử tin hẳn một lần đi.”


Thái tử điện hạ sắp làm lễ đội mũ, nàng cũng gần cập kê, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn Hữu Ninh để sẽ
quyết định hôn sự của hắn sau lễ đội mũ, và nàng cũng vậy.


Thẩm Hi Hòa suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết tâm cho Tiêu Hoa Ung một cơ hội, qua việc lần này nàng sẽ quyết
định xem có nên kết thành phu thê với hắn hay không.


“UU, muội nên biết rằng hắn mà giải quyết việc này thành công thì người ta sẽ kiêng dè mưu mô của hắn, sự bạc
tình bạc nghĩa đối với phụ hoàng của hắn.” Thẩm Vân An chau mày, “Còn nếu thất bại, một là hắn thông đồng với
bệ hạ, hai là không biết tự lượng sức mình.”


Đây đúng là thành không được, bại không xong mà.


“A huynh, muội đã quan sát một thời gian rồi, Thái tử điện hạ không giống người tàn nhẫn vô tình, khúc mắc giữa
hắn và bệ hạ hắn không phải nhỏ, còn mưu mô ấy à, thà vậy còn hơn là ngốc nghếch.” Thẩm Hi Hòa nói, “Chúng ta
biết tìm đâu ra một người hoàn toàn vừa ý mình đây?”


Thẩm Hi Hòa đã quan sát các hoàng tử được một thời gian, trừ những người đã có chính thể hoặc có người trong
lòng thì chỉ còn vỏn vẹn chừng ấy, Thái tử điện hạ đã là lựa chọn tốt nhất rồi.


“UU, muội không suy xét đến Liệt vương thật à?” Thẩm Vân An thấp giọng hỏi.


Hôm qua, hắn đã gặp Tín vương Tiêu Trường Khanh, Tín vương đến tìm hắn để thay Liệt vương cầu hôn. “Thế tử,
tuy Tiểu Cửu hơi nóng nảy và kiêu ngạo, nhưng lại là người kiên định. Nó có tình cảm với quận chúa nên tiểu
vương mới mặt dày tìm thể tử cầu hôn, Tiểu Cửu là đệ đệ ruột thịt duy nhất của tiểu vương, về phần Tây Bắc, thể
tử và vương gia muốn thể nào, tiểu vương đều có thể dốc sức chu toàn.”


Tiêu Trường Khanh hết sức chân thành: “Nếu thế tử và vương gia đồng ý gả, tiểu vương chắc chắn sẽ trông chừng
Tiểu Cửu, đảm bảo không có thiếp thất. Sau này dù có chuyện gì, người làm ca ca như tiểu vương dĩ nhiên sẽ đứng
ra đối phó, nếu đại sự thành công, vinh hoa phú quý không thể thiếu phần Tiểu Cửu.”


Thẩm Vân An động lòng, ngay từ đầu cha con hai người họ đã xem trọng Liệt vương. Tín vương và Liệt vương anh
em như thể tay chân, nếu Tín vương đăng cơ, Liệt vương sẽ được tự do tự tại, đợi đến khi hết thảy mọi chuyện kết
thúc, Thẩm gia yên tâm bàn giao lại Tây Bắc, Tân để sẽ không còn kiêng kỵ bọn họ.


Bọn họ có thể buông bỏ gánh nặng, cả nhà sống yên vui bên nhau, nhất là Tiêu Trường Doanh đã hứa không nạp
thiếp, muội muội nhà mình càng thêm nhẹ nhàng.


Thẩm Vân An thuật lại lời Tiêu Trường Khanh cho Thẩm Hi Hòa nghe.


Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên, Tiêu Trường Khanh cũng từng nói với Cố Thanh Chi rằng sẽ không nạp thiếp. Cố
Thanh Chi không trách hắn thất hứa, vì thật ra chính Cổ Thanh Chi đã ép hắn đi đến bước này, nàng chưa từng dịu
dàng với Tiêu Trường Khanh dù chỉ một chút.


Sở dĩ Tiêu Trường Khanh nạp An thị – biểu muội của Cố Thanh Chi làm thiếp là vì có lần Cố Thanh Chi về nhà
ngoại đúng lúc bắt gặp An thị đang cố quyến rũ Tiêu Trường Khanh.


Tiêu Trường Khanh định cự tuyệt nhưng sau khi thấy nàng, hắn không né tránh nữa, mặc cho An thị sáp lại gần,
hắn muốn thấy Cố Thanh Chi ghen vì mình. Song Cổ Thanh Chi chỉ lẳng lặng bỏ đi, làm như không thấy, Tiêu
Trường Khanh tức giận tìm nàng, đơn phương to tiếng một hồi.


Đúng vậy, là đơn phương to tiếng, kể từ ngày thành hôn, lần nào hục hặc với nhau cũng là nàng yên lặng ngồi đó
nhìn hắn nổi nóng, rồi chán nản, và cuối cùng là mệt mỏi quay đi.


Sau này, di Cố Thanh Chi tìm nàng, nói An thị đội tuyệt thực, van xin nàng hãy cho An thị được nạp làm thiếp.


Đàn ông năm thê bảy thiếp vốn là chuyện bình thường, Cố Thanh Chi nói chuyện này với Tiêu Trường Khanh, nào
ngờ hắn lại giận dữ lật bàn, không ngừng chất vấn, Cổ Thanh Chi thấy hắn quá ngang ngược, nàng chỉ là người
chuyển lời, còn hắn có muốn nạp thiếp hay không là chuyện của hắn cơ mà.


Có lẽ sự hờ hững của Cố Thanh Chi đã phá vỡ tôn nghiêm cuối cùng của một người cao ngạo như hắn, thế là trong
lúc giận dữ, hắn đã đồng ý. Cố Thanh Chi bèn báo lại cho di mình, chuyện này cứ thể kết thúc. Một ngày trước
ngày nạp thiếp, hắn hung dữ siết chặt tay nàng: “Thanh Thanh, hãy cầu xin ta đi, chỉ cần nàng năn nỉ ta một câu, ta
sẽ hối hồn ngay lập tức.” An thị cũng là danh gia vọng tộc, đích nữ như biểu muội lại đi làm thiếp đã là nhún
nhường lắm rồi, vậy mà hắn còn muốn hỏi hôn, Cố Thanh Chi đáp một câu: “Điện hạ say rượu nên hồ đồ rồi.”


Tiêu Trường Khanh ngây người nhìn Cổ Thanh Chi rồi cười ha hả, cười như phát điện phát cuồng nhưng lại ẩn
chứa sự đau khổ trong đó, cuối cùng đa cả nước mắt nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc: “Thanh Thanh, ta van nàng
đấy, nàng chỉ cần nói một câu không cho ta nạp thiếp, nàng nói một câu được không?”


“Điện hạ thân là nam nhi, há có thể nói lời chẳng giữ lấy lời? Nếu bây giờ ngài hổi hôn, bệ hạ sẽ trách phạt ra sao
đây? Nếu An thị bồng bột, cảm thấy nhục nhã mà tìm đến cái chết, sau này điện hạ làm gì còn chỗ đứng?” Cố
Thanh Chi là người vô tình, những gì nàng suy xét đều nằm ngoài phạm vi tình yêu nam nữ.


Ảnh mắt Tiêu Trường Khanh dường như đau thấu tâm can, không kém gì cái ngày Cổ Thanh Chi chết trong lòng
hắn.


Thẩm Hi Hòa thôi suy nghĩ vẩn vơ, nhìn Thẩm Vân An đầy khó hiểu: “A huynh, muội không bận tâm phu quân có
nạp thiếp hay không.”


Nàng không hiểu được vì sao phải ghen tuông khi phu quân nạp thiếp, vì sao phải bận lòng đối với việc phu quân
có nạp thiếp hay không. Thẩm Vân An giật mình: “UU à!”


“Chỉ hướng của muội không nằm ở nơi hậu trạch, dù hắn có bao nhiêu phụ nữ muội cũng có thể quản lý đầu vào
đấy, vả lại nếu có nhiều phụ nữ thì hắn sẽ ít làm phiền muội hơn.” Thẩm Hi Hòa thẳng thừng.


Thẩm Vân An: “…”


Hằn… hằn… hằn bị choáng!


Xem ảnh 1

108.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.