Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 117



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mấy năm nay, Tạ Uẩn Hoài rời xa Kinh thành là vì không muốn nhìn thấy Tạ Kích, sợ mình không kìm lòng được
mà nảy sinh ý định giết phụ thân. 3


Hắn chưa một ngày quên đi mối thù của mình, vẫn luôn duy trì mạng lưới quan hệ trong Kinh. Hắn dành nhiều
năm tìm gặp các bậc danh y1, chịu muôn vàn cực khổ để học y, trau dồi y thuật ngày một tiến bộ cũng là để xây
dựng quan hệ, bồi đắp ân tình.


Hắn muốn điều tra 9việc gì cũng chẳng khó khăn, dẫu việc đó có dính dáng đến hoàng cung đi nữa.


Tầm hai canh giờ sau, Tạ Uẩn Hoài quay lại quận chúa ph3ủ, đi thẳng đến khuê phòng Thẩm Hi Hòa, Bích Ngọc và
Hồng Ngọc đang canh chừng trong đó.


“Quận chúa có dấu hiệu tỉnh lại không?” Tạ 8Uẩn Hoài vòng qua bình phong, lên tiếng hỏi thăm,


Mắt Bích Ngọc đỏ ngầu, mày nhíu chặt, nàng ta chậm rãi lắc đầu: “Không có.”


Trước khi đi, Tạ Uẩn Hoài đã nói đầu là dấu hiệu thức tỉnh, bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm quận chúa mà chẳng
thấy một dấu hiệu nào, chỉ một canh giờ nữa là đến lúc trời sảng.


Tạ Uẩn Hoài ngồi ghé vào mép giường, bắt mạch cho Thẩm Hi Hòa lần nữa, thấy mạch của nàng không hề thay
đổi, ánh mắt lại nặng nề. Phản ứng của hắn làm đám Bích Ngọc thấp thỏm.


Tạ Uẩn Hoài lặng thinh trong chốc lát rồi nói: “Đợi thêm một lát đi.”


Bây giờ, ngoài việc ngồi chờ, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, đám Bích Ngọc thầm hối hận vì đã không học
y, bằng không giờ này đã không phải lo lắng suông trong hoang mang mờ mịt. “Tề đại phu, thổ lỗi cho nô tỳ mạo
phạm” Nghĩ đi nghĩ lại, Bích Ngọc vẫn không nhịn được mà nói ra, “Hay là chúng ta báo cho người trong cung,
mời y sư đến đây. Không phải là nô tỳ không tin Tề đại phu, nhưng mà một cây làm chẳng nên non.” Biết đâu
nhiều người cũng nghĩ sẽ tìm được cách thì sao?


Tạ Uẩn Hoài không trách móc hay giận dữ gì mà vẫn kiên nhẫn đáp lại: “Ta biết các ngươi nóng lòng cứu chủ, cũng
không phải ta khinh thường các y quan trong Thái y viện hay gì cả mà vì Thái tử điện hạ đang hôn mê, các ngày
đều đang tụ tập trong Đông cung, các ngươi có đi mời cũng không mời được Thái y lệnh và Thái y thừa. Mặt khác,
kể cả các ngươi có mời được Thải y lệnh và Thái y thừa đi chăng nữa, bọn họ mà bắt mạch ắt sẽ hỏi vì sao quận
chúa lại ra nông nỗi này. Các ngươi muốn nói chi tiết về Thoát Cốt Đan cho bọn họ biết hay sao?”


Một khi tin tức về Thoát Cốt Đan lộ ra, chỉ e Thẩm Hi Hòa sẽ chẳng được yên tĩnh nữa, ai mà chẳng muốn có được
thứ thuốc tiên như thế? Nhất là có Thẩm Hi Hòa làm ví dụ, nàng ngày một khỏe mạnh chính là bằng chứng sống.


“Cuối cùng, kẻ mưu hại quận chúa có liên quan đến hoàng cung, quận chúa phủ được canh phòng nghiêm ngặt,
đến giờ vẫn chưa bị rò rỉ tin tức, lúc nãy ta đi điều tra cũng không để bọn họ phát hiện. Nhưng một khi mời thải y
trong Thái y viện đến đây, biển số sẽ gia tăng.”


Bọn họ không có tai mắt trong Thái y viện, rất khó che giấu tin tức. Tệ hơn, vị thải y này có thể do kẻ chủ mưu sắp
đặt nhằm đem đến cho Thẩm Hi Hòa một đòn trí mạng.


Bích Ngọc toát mồ hôi lạnh, khuyu gối làm lễ: “Nô tỳ lỗ mãng, mong Tề đại phu bỏ qua cho.”


Tạ Uẩn Hoài rất hài lòng với các tỳ nữ của Thẩm Hi Hòa: “Dù sốt ruột nhưng trong lúc ta ra ngoài, các ngươi vẫn
không vào cung tìm thái y, vậy đã là tốt lắm rồi.”


Bọn họ làm vậy chứng tỏ cực kỳ tin tưởng và tôn trọng hơn.


Thấy Tạ Uẩn Hoài hòa nhã như vậy, Bích Ngọc cả gan hỏi: “Tề đại phu, quận chúa có thể tỉnh lại không?”


Tạ Uẩn Hoài ngước mắt nhìn bọn họ, ai nấy căng thẳng vô cùng, sau đó cất lời khẳng định: “Có thể.”


Nàng vẫn có thể tỉnh lại, cũng may hơn một tháng nay Thẩm Hi Hòa điều dưỡng không tồi, sức khỏe có chút khởi
sắc, vả lại hắn cũng nghiên cứu về Thoát Cốt Đan, thậm chí còn tưởng tượng đủ loại tình huống có thể nảy sinh
cùng với biện pháp ứng phó, nhờ vậy mới kịp thời cứu chữa.


Có điều bao công sức suốt hơn một tháng qua xem như uổng phí, không biết sau khi tỉnh lại, sức khỏe Thẩm Hi
Hòa sẽ suy nhược thế nào, có thể tiếp tục dùng nước tuyệt để uống Thoát Cốt Đan hay không.


Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Uẩn Hoài thoáng tàn khốc.


Chưa cần nói đến quan hệ giữa hắn và Thẩm Hi Hòa, đối với thầy thuốc, người bệnh chính là đối tượng cần được
trân trọng, nhất là khi khó khăn lắm tình hình điều trị mới có chuyển biến tốt đẹp, nháy mắt đã bị người ta phá
hủy, sao hắn không giận cho được,


Tảng sáng, ánh bình minh ló dạng, những tia nắng đầu ngày xuyên thấu màn mây.


Nắng ấm tràn vào trong phòng, Thẩm Hi Hòa vẫn chưa tỉnh lại, thậm chí sắc mặt còn xám ngoét.


“Dùng các loại dược liệu này đun lên làm nước tắm cho quận chúa ngâm mình, lại lấy một phần Thoát Cốt Đan,
liều lượng…” Tạ Uẩn Hoài đưa danh mục dược liệu cần dùng cho Hồng Ngọc, lại cân nhắc một lát rồi mới nói với
Bích Ngọc, “Liều lượng bằng một nửa liều lượng quận chúa vẫn dùng lúc trước.”


Hiện tại, Tạ Uẩn Hoài chính là đầu não của cả bọn.


Thẩm Hi Hòa nằm trong bồn tắm, Tạ Uẩn Hoài dùng nước tuyệt hòa tan Thoát Cốt Đan, để bọn Bích Ngọc tìm cách
cho Thẩm Hi Hòa uống. Sau vài lần như thế, sắc mặt Thẩm Hi Hòa dần đỏ bừng lên, phần da thịt lộ ra ở cổ và vai
cũng đỏ như lửa, nhìn mà giật mình.


Tạ Uẩn Hoài lập tức châm cứu cho Thẩm Hi Hòa, sau mười mấy kim, sắc đỏ trên người Thẩm Hi Hòa nhạt đi rồi
chuyển sang trắng bệch Bích Ngọc vô tình chạm vào đầu ngón tay nàng cảm giác lạnh như băng làm nàng ta mất


hồn mất vía.


Trán Tạ Uẩn Hoài túa mồ hôi, nhưng hắn vẫn không ngừng tay: “Thêm nước.”


Từng thùng nước nóng bỏng được đổ vào bồn tắm, nước trong bồn tràn ra, lại tiếp tục đổ đầy, cứ thể lặp đi lặp lại
đến tận đêm, cơ thể Thẩm Hi Hòa mới dần ấm lại. Thấy mí mắt Thẩm Hi Hòa giật giật, ai nấy đều nín thở, chờ đợi
không biết bao lâu, có lẽ là một lúc thật lâu, cũng có thể chỉ là chớp mắt, cuối cùng Thẩm Hi Hòa cũng lẩm bẩm một
tiếng: “Lạnh…”


“Đổi bồn tắm khác.” Tạ Uẩn Hoài phân phỏ, sau đó tránh ra bên ngoài.


Bên cạnh đã chuẩn bị sẵn bồn tắm kể tiếp, nước tắm trong đó được pha một loại thuốc khác, Mặc Ngọc bể Thẩm Hi
Hòa vào bồn, sau đó Tạ Uẩn Hoài mới đi vào, châm cứu cho nàng lần nữa, lần này chỉ châm năm cây kim.


Tạ Uẩn Hoài vẫn luôn bắt mạch cho Thẩm Hi Hòa, cứ qua lại như thế chừng nửa canh giờ, nước tắm dần nguội
lạnh, cuối cùng sắc mặt hắn cũng nhẹ nhàng hơn, Tạ Uẩn Hoài mệt mỏi lùi lại một bước, tựa lưng vào cột: “Tốt rồi,
quận chúa ngủ đủ giấc thì sẽ thức dậy.”


Sau một ngày một đêm ròng rã nơm nớp lo sợ, ai nấy mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng cũng cứu được tính mạng
của Thẩm Hi Hòa.


Dù Tạ Uẩn Hoài dám chắc Thẩm Hi Hòa sẽ tỉnh lại, nhưng chính hắn cũng không dám lơ là, vẫn luôn trông chừng
nàng, lại một đêm nữa trôi qua, khi tia nắng đầu tiên ló dạng đằng chân trời, Thẩm Hi Hòa mới tỉnh lại.


“Quận chúa ăn ít chảo đã.” Hồng Ngọc đưa đến một bát cháo có độ ẩm vừa vặn, quận chúa đã một ngày hai đêm
chưa ăn gì.


Để Thẩm Hi Hòa có thể ăn được một bát cháo vừa đủ nóng, nàng ta đã nấu một mạch mười mấy nồi, dù Thẩm Hi Hòa có tỉnh dậy lúc nào cũng có cháo để ăn.


Toàn thân Thẩm Hi Hòa chẳng còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố tránh đi, Bích Ngọc vội vàng bưng nước súc miệng vào, sau khi súc miệng rửa mặt xong xuôi, Thẩm Hi Hòa mới dùng cháo. Ăn xong, đầu óc nàng tỉnh táo hơn đôi chút nhưng cơ thể vẫn kiệt quệ.


“Quận chúa đừng vội, lần này quận chúa bị tổn thương nguyên khí, ít gì cũng phải nằm trên giường nghỉ ngơi dăm ba ngày.” Tạ Uẩn Hoài bắt mạch cho Thẩm Hi Hòa lần nữa. Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa vẫn bình tĩnh, chỉ yếu ớt thốt ra mấy chữ “Thoát Cốt Đan…”


Tạ Uẩn Hoài hiểu ý nàng, khẽ than: “Tạm thời quận chúa không thể dùng Thoát Cốt Đạn được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.