Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 121



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CHẲNG ĐÁNG MẶT NAM NHI


Bầu không khí hết sức ngột ngạt, Thẩm Hi Hòa bảo Bích Ngọc dầu mình đứng dậy, đến trước mặt Thối Tấn Bách
rồi cúi người là3m lễ: “Việc này là do ta suy nghĩ không chu đáo, mong Thôi Thiếu khanh rộng lượng bỏ qua cho.”


Thẩm Hi Hòa làm th1ế này không phải vì muốn cầu cạnh Thôi Tấn Bách gì cả, mà bởi nàng biết con cháu thế gia có
lòng tự trọng rất cao, trước 9kia Bộ Sơ Lâm có bắt cóc Thối Tấn Bách thế nào cũng là chuyện riêng giữa hai người
họ, nhưng lần này Bộ Sơ Lâm vì nàng mà3 bắt cóc Thôi Tấn Bách đến đây, hành vi mang tính xúc phạm nặng nề.


Thôi Tần Bách là tâm phúc của Thái tử, sao có8 thể không biết về tình cảm Thái tử dành cho Chiêu Ninh quận chúa
được?


Vốn dĩ hắn không giận Thẩm Hi Hòa, mà là giận…


Sắc mặt Thẩm Hi Hòa trắng bệch, xem ra là bệnh nặng chưa lành, Thôi Tấn Bách tự nhận mình là bậc chính nhân
quân tử, thấy Thẩm Hi Hòa chân thành xin lỗi, hắn bền chắp tay đáp lễ: “Quận chúa đừng tự trách, vừa rồi hạ quan
ăn nói không được thỏa đáng.”


“Muội mau ngồi xuống đi, khách khí với hắn làm gì?” Bộ Sơ Lâm đau lòng, định đỡ Thẩm Hi Hòa dậy nhưng Bích
Ngọc đã mau mắn cản lại.


Bộ Sơ Lâm cười ngượng, nàng ta quên mất mình đang là nam nhi trong mắt người khác.


Thôi Tần Bách lạnh lùng lườm nàng ta, nghĩ bụng mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát quay sang nói với
Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa có gì muốn phân phó?”


Trước khi rời Kinh, Thái tử đã dặn bọn họ hễ Thẩm Hi Hòa có việc gì cần, bọn họ nhất định phải dốc sức hỗ trợ.


“Có một kẻ, ta ngờ rằng gã ta là tử tù được trao đổi từ nhà lao nào đó trong Kinh thành ra ngoài, muốn nhờ Thôi
Thiếu khanh điều tra xem sao.” Thẩm Hi Hòa đưa một bức vẽ cho Thôi Tấn Bách, “Thi thể của gã sau khi bị mổ
khám nghiệm thì đã thối rữa, ta bảo kẻ dưới xử lý rồi.”


Thẩm Hi Hòa thích sạch sẽ, nàng không thể để một xác chết nằm trong trạch viên của mình quá lâu.


Bức chân dung do Tạ Uẩn Hoài vẽ. Thôi Tấn Bách không vạch trần thân phận của Tạ Uẩn Hoài, song vẫn nhận ra
lối vẽ của cổ nhân, hắn nhìn thoáng qua bức tranh rồi liếc Tạ Uẩn Hoài đầy ý nhị, sau đó lại hỏi: “Quận chúa, nếu
việc trao đổi để đưa tử tù ra khỏi nhà lao xảy ra trong Kinh thì đó chính là trách nhiệm của hạ quan. Hạ quan cần
biết vì sao gà ta lại rơi vào tay quận chúa, rồi vì sao quận chúa muốn điều tra về gã.”


Đã gọi Thôi Tấn Bách đến đây, đương nhiên Thẩm Hi Hòa không định giấu giếm hắn, có điều sức khỏe nàng đang
rất yếu, Tạ Uẩn Hoài bèn chủ động kể lại đầu đuôi, bao gồm cả việc hắn điều tra được manh
mối về Kiếm Nam Xuân, chỉ giản lược đi chuyện A Ngốc.


“Quận chúa có sao không?” Nghe xong, sắc mặt Thôi Tấn Bách nghiêm trọng, giọng điệu đầy lo lắng. Về cuống
quýt của hắn khiến Thẩm Hi Hòa, Bộ Sơ Lâm và Tạ Uẩn Hoài đồng loạt nhìn hắn đăm đăm.


Thôi Tấn Bách cũng nhận ra mình đã thất thế, nhưng là người lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, hắn nhanh
chóng lấy lại bình tĩnh, tuy vẫn lo lắng song không giải thích mình đang che giấu điều gì: “Quận chúa có sao
không? Có cần mời thái y đến khám không?”


“Có Tề đại phu ở đây, ta không có gì đáng ngại.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười với vẻ mệt mỏi, “Cảm ơn Thôi Thiếu
khanh đã lo lắng, ta có chuyện khác cần được Thôi Thiếu khanh quan tâm đây.”


Thôi Tấn Bách nói: “Xin quận chúa cứ nói.”


Thẩm Hi Hòa vẫy tay với A Ngốc, đợi thằng bé đến gần mới nói với Thôi Tần Bách: “Thằng bé này rất thông minh,
trường học dành cho người trong tộc của Thôi gia danh tiếng lẫy lừng, là đất lành để học tập. Thôi Thiếu khanh hãy
đưa nó đến đó, ngày sau Thôi gia sẽ không uống công dạy dỗ nó đâu.”


Nàng đã sớm suy xét nơi thích hợp cho A Ngốc, chỉ đợi thời cơ mà thôi.


“Quận chúa, A Ngốc phạm lỗi gì sao? Người không cần A Ngốc nữa ư?” A Ngốc tưởng Thẩm Hi Hòa muốn đuổi
nó đi nơi khác nên rất hoang mang.


“Em có thiên phú trời ban, nếu không biết tận dụng sẽ bị trời phạt đấy.” Thẩm Hi Hòa vuốt ve gương mặt gầy gò
đã được rửa ráy sạch sẽ của nó, “Nếu em muốn làm việc cho ta thì hãy đi theo Thôi Thiếu khanh đến Thổi gia để
học tập, sau này có tên trên bảng vàng, khi ấy mới có thể giúp ta làm việc lớn được.”


Cặp mắt to tròn nổi bật giữa gương mặt gầy gò vụt sáng, long lanh chói mắt: “Nếu việc học của A Ngốc đạt được
thành tựu thì có thể giúp quận chúa làm việc lớn ư?”


“Ừ, nếu em không theo Thôi Thiếu khanh, bây giờ em còn có thể gác cổng giúp ta, sau này em lớn lên rồi, ta không
cần người gác cổng nữa, em sẽ thành kẻ vô dụng.” Thẩm Hi Hòa hiền hòa nói.


“Em sẽ đi, em sẽ đi với Thôi Thiếu khanh, nhất định em sẽ học thật giỏi, sẽ có tên trên bảng vàng!” A Ngốc gật đầu
lia lịa.


Thôi Thiếu khanh nhìn A Ngốc, lòng hơi ngạc nhiên, hắn đây là lần đầu tiên một đứa bé có thân phận như nó được
nghe qua mấy chữ “có tên trên bảng vàng”, vậy mà nó vẫn có thể đoán được mấy chữ này nghĩa là gì, quả là thông
minh.


“Quận chúa yên tâm, chắc chắn họ quan sẽ trông nom thằng bé.” Thôi Tấn Bách hứa hẹn.


“Chuyện hung thủ xin phiên Thôi Thiếu khanh vậy nhé.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.


“Quận chúa cứ nghỉ ngơi cho tốt, lần sau có việc gì cần dặn dò thì cứ cho người gửi lời đến hạ quan là được.” Thôi
Tấn Bách lại nói. “Ta nhớ rồi.” Thẩm Hi Hòa đáp, khẽ mỉm cười.


“Quận chúa bệnh nặng chưa khỏi, chúng ta không quấy rầy nữa.” Thôi Tấn Bách các từ, nói xong bèn tóm lấy tay
Bộ Sơ Lâm, kéo nàng ta ra ngoài.


“Này, này, này, cục đá họ Thôi kia, huynh muốn đi chứ ta không muốn, huynh buông tay ra…” Nàng ta không
vùng ra thật mà chỉ ỡm ờ nói suông, cuối cùng vẫn đi theo Thôi Tấn Bách. Không phải vì Bộ Sơ Lâm cắn rứt lương
tâm, cảm thấy mình đã quá đáng, mà là vì thấy Thẩm Hi Hòa còn yếu nên
không muốn quấy nhiễu nàng, để nàng có thời gian nghỉ ngơi.


Rời khỏi quận chúa phủ, Bộ Sơ Lâm bèn giật phắt tay về: “Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì.”


Thôi Tấn Bách: “…”


Nàng ta mà cũng có mặt mũi nói câu này?


Thôi Tấn Bách hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ta biết người thích quận chúa, nhưng người nên biết rằng mình không
thể lấy nàng ấy làm vợ, người nên cách quận chúa xa một chút.”


Bộ Sơ Lâm nghe Thôi Tấn Bách nói vậy thì trố mắt nhìn hắn, đi quanh người hắn một vòng như thể đang có điều
suy nghĩ.


“Ngươi nhìn kiểu gì đấy?” Thôi Tấn Bách bị nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên.


“Sao ta phải cách xa nàng ấy?” Mắt Bộ Sơ Lâm đảo tròn, “Ta biết mà, trước kia đâu phải ta chưa từng bắt cóc
huynh, vậy mà không thấy huynh trái tính trái nết giống hôm nay, ra là huynh ghen.”


Gân xanh trên trán Thôi Tấn Bách giần giật, hắn quát lớn: “Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?”


“Ta nói hươu nói vượn hồi nào?” Bộ Sơ Lâm tỏ vẻ “ta hiểu rõ ngươi quá mà”: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.


Dù ta thích quận chúa nhưng nếu có người khác thích nàng ấy cũng không sao. Huynh nói đúng, ta không thể lấy
nàng ấy làm vợ, nhưng huynh cũng không có cửa đâu.”


“Câm mồm!” Thôi Tấn Bách phẫn nộ gào lên. “Chậc, chậc, thẹn quá hóa giận đây mà.” Bộ Sơ Lâm chép miệng: “Bị ta nói trúng tim đen chứ gì? Được, được, xem như hôm nay là ta sai. Ta hiểu, đàn ông mà, ai cũng muốn giữ dáng vẻ đường hoàng, phong độ ngời ngời trước mặt nữ lang mình thích. Hôm nay ta không nên ném huynh tới trước mặt quận chúa, làm huynh chật vật đến thế kia, ta xin lỗi, ta xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”


Thôi Tấn Bách tức đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ hận không thể xé rách miệng cái kẻ nói năng với vẩn, ăn không nói có trước mặt mình.


Bản lĩnh phản công của Bộ Sơ Lâm đúng là không ai sánh bằng! Thôi Tấn Bách hậm hực phất tay áo, đi về hướng khác. “Chỉ là bị nói trúng tim đen thôi mà? Có cần tức giận đến thế không hả?” Bộ Sơ Lâm không kìm được mà tặc lưỡi: “Thật chẳng đáng mặt nam nhi.”


Nam nhi là phải như nàng ta đây này, đám yêu dám nhận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.