Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 123



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


HẮN QUẢ LÀ MỘT KỲ TÀI


“Biện đại gia là người trong cung.” Thôi Tấn Bách thấp giọng nói.


Biện Tiên Di là vũ cơ cung đình, ở cùng một chỗ với các nữ qua3n trong cung, không phải dân thường, cũng không
phải con nhà quan lại ở ngoài hoàng cung, có thể tùy ý ra ngoài, sao có thể nói
bắt là bắt?


Nếu lẻn vào cấm cúng, ngộ nhỡ sơ sẩy thì bị chụp mũ tội mưu sát Hoàng thượng là còn nhẹ.


“Chẳng qua ta dựa9 vào nguyên quán mà suy đoán thế thôi, không thể xem là thật.” Thẩm Hi Hòa cũng lo Bộ Sơ
Lâm không biết cân nhắc trước sau.


“Vậ3y cũng dễ thôi, chúng ta bắt Phỏ Tân lại, kẻ chủ mưu sau lưng gã ta ắt sẽ hoảng hốt.” Bộ Sơ Lâm nghĩ kể khác,
ánh mắt sáng rỡ, “Cử nhân8 đi thi à, hẳn là da dẻ mịn màng, tay chân mềm mại, dung mạo không tầm thường, ta có
biện pháp chuyên dùng để đối phó với dạng tiểu lang quân này…”


“Choang!” Bộ Sơ Lâm còn chưa dứt lời, chung trà trong tay Thôi Tấn Bách đã nện xuống mặt bàn.


“Bộ thể tử, đây là kinh thành, dù người xem thường lễ nghĩa, ăn chơi đàng điếm thì cũng đừng lỗ mãng trước mặt
quận chúa như thế!” Giọng điệu Thôi Tấn Bách cực kỳ nghiêm khắc.


Bộ Sơ Lâm nhếch môi, nghĩ bụng hắn người này lại cho rằng nàng ta đang ấp ủ mấy chiêu trò phóng đãng nào đó,
có điều đang ở trước mặt Thẩm Hi Hòa nên nàng ta cũng không so đo với hắn làm gì: “Biết rồi, biết rồi, sau này ta
sẽ chú ý lời ăn tiếng nói, nhất định sẽ không làm bẩn tại quận chúa.”


Nói rồi, Bộ Sơ Lâm còn liếc Thôi Tấn Bách, sau đó lại nhảy mắt với Thẩm Hi Hòa.


Thôi Tấn Bách điên tiết nhưng lại không tiện nổi nóng trước mặt Thẩm Hi Hòa, đành dứt khoát đứng dậy: “Quận
chúa, Phó Tân là cử nhân, có công danh, hạ quan đến đây cũng vì muốn nói quận chúa hãy cho hạ quan thêm thời
gian, để hạ quan âm thầm điều tra xem sao.”


Hắn sợ Thẩm Hi Hòa bắt Phó Tân về tra tấn để moi tin.


“Một việc cần gì làm phiền hai chỗ, sức khỏe ta không được tốt, có Thôi Thiếu khanh hỗ trợ, ta rất cảm kích.” Thẩm
Hi Hòa đồng ý.


“Đại Lý tự có vài hồ sơ cũ cần hạ quan xem xét, hạ quan xin cáo từ.” Thôi Tấn Bách chẳng muốn ở lại đây thêm giây
phút nào nữa. Thẩm Hi Hòa đứng dậy tiễn hắn, lần này Thôi Tấn Bách không lôi Bộ Sơ Lâm đi theo, có lẽ là bị nàng
ta chọc giận nên không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.


“Vừa rồi người có ý gì?” Đợi Thôi Tấn Bách đi rồi, Thẩm Hi Hòa mới hỏi Bộ Sơ Lâm. Bộ Sơ Lâm nháy mắt ra hiệu
với nàng không chỉ một lần, dường như muốn ám chỉ, nhưng Thẩm Hi Hòa lại không hiểu nàng ta đang giở trò gì.


Bộ Sơ Lâm cười gian xảo, nhích lại gần Thẩm Hi Hòa, cố nén cười mà nói nhỏ: “UU, cục đá họ Thôi kia… ha ha ha…
thích muội đấy.”


Thẩm Hi Hòa: “…”


Nghe xong, lại nhìn Bộ Sơ Lâm đang cười ngả cười nghiêng, Thẩm Hi Hòa tỏ vẻ cạn lời.


Tuy nàng không để tâm đến tình yêu nam nữ, cũng chưa thấy được bao nhiêu ánh mắt mập mờ, nhưng vẫn có thể
cảm nhận được đối phương có muốn gần gũi minh hay không. Thôi Tấn Bách chỉ kính trọng nàng chứ không thân
mật, dựa vào đâu mà bảo hắn thích nàng?


“Hôm nay người uống rượu à?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


“Không hề.” Bộ Sơ Lâm vẫn còn đang cười.


Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta như nhìn kẻ ngốc: “Nói lung tung trước mặt ta còn được, nhưng trước mặt Thôi Thiếu
khanh thì đừng.”


“Ta biết, ta biết, ta sẽ không xát muối vào vết thương của hắn đâu.” Bộ Sơ Lâm gật đầu lia.


Thẩm Hi Hòa:“…”


“Ngươi đi được rồi đấy.” Nàng không cũng muốn nhìn thấy Bộ Sơ Lâm thêm nữa. Nụ cười của Bộ Sơ Lâm cứng
đờ, nàng ta bĩu môi vẻ tủi thân: “Ta… ta đã nói gì sai à?”


“Giờ này người đứng trước mặt ta đã là sai rồi.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười với nàng ta.


Vẻ băng giá trong nụ cười của nàng làm Bộ Sơ Lâm nhảy dựng, nàng ta hấp tấp bỏ chạy, vừa chạy vừa ngoái đầu
lại: “Hôm… hôm nào ta lại ghé thăm muội.” Đuổi được Bộ Sơ Lâm đi rồi, Thẩm Hi Hòa ra lệnh cho Mạc Viễn để
điều tra về Phó Tân. Nàng đồng ý với Thôi Tấn Bách sẽ không ra tay, nhưng như thế không có nghĩa là nàng sẽ
khoanh tay đứng yên.


Không ngờ lý lịch Phú Tân lại rất sạch sẽ, gã ta thi đỗ cử nhân ba năm trước, nhưng không tham gia kỳ thi mùa
Xuân năm đó mà trau dồi kiến thức thêm ba năm. Gia cảnh nghèo khó, gã ta phải chép sách, bán chữ kiếm tiền ăn
học, không làm bạn với ai, chỉ dốc lòng học hành.


Gã ta và Biện Tiên Di là người quận Hàm Ninh nhưng không cùng huyện, gia thể hai người chênh lệch một trời
một vực, dường như tổ tiên cũng không dính dáng gì đến nhau. Biện Tiên Di sinh ra trong Kinh, trước năm mười
bốn tuổi, nàng ta vẫn luôn là quý nữ nhà quan, cuộc đời hai người không có điểm giao thoa nào.


“Quận chúa, hai người này chẳng liên quan gì đến nhau cả.” Bích Ngọc cảm thấy việc bọn họ có cùng nguyên quán
chỉ là trùng hợp.


“Người này không đơn giản đầu ” Thẩm Hi Hòa phát hiện Thôi Tấn Bách rất để tâm đến Phú Tân tuy hắn biểu
hiện không rõ ràng nhưng không thể thoát được sự nhạy bén của Thẩm Hi Hòa, “Quách Đạo Dịch và Phó Tân có
liên quan gì đến nhau không?”


“Cũng không có ạ.” Mạc Viễn đáp.


Thôi Tần Bách và Quách Đạo Dịch đều là thuộc hạ của người kia, Quách Đạo Dịch cũng là cử nhân đi thi, không
hiểu sao Thẩm Hi Hòa lại có cảm giác bọn họ có dính dáng đến nhau, hắn người kia đang ấp ủ một ván cờ kinh
thiên động địa.


“Nhưng hai ngày nay có một người tiếp cận Phó Tân.” Mạc Viễn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, “Là một tiên sinh
dạy học.”


“Tiên sinh dạy học ư?” Không hiểu sao trong đầu Thẩm Hi Hòa lại hiện ra hình ảnh người mình đã thấy vào ngày
Trung Thu, lúc ấy nàng ở trên lầu, nhìn hắn đứng xa xa, xung quanh là muôn vàn chiếc đèn lồng rực rỡ.


Nàng tình cờ thấy bọn Thôi Tấn Bách gặp chủ nhân của họ, có điều người này lại ngụy trang.


Hôm ấy, Mạc Viễn đứng gác ngoài cửa nên chỉ có nàng và Thẩm Vân An thấy được hắn.


“Mạc Viễn, huynh không cần chú ý chuyện này nữa, cứ giao cho Thôi Thiếu khanh đi, bằng mọi giá huynh phải
điều tra cho ta rốt cuộc mười một năm trước Thái tử điện hạ mắc phải bệnh gì mà buộc phải rời cung điều dưỡng.”


Thẩm Hi Hòa nghiêm mặt dặn dò.


Thấy Thẩm Hi Hòa coi trọng chuyện này như vậy, Mạc Viễn đáp dõng dạc: “Vâng.” Càng ngày nàng càng tin rằng
người kia chính là Tiêu Hoa Ung, cảm giác này rất mãnh liệt, không tài nào xua tan đi được.


Nàng không sợ Tiêu Hoa Ung quá mạnh, chỉ sợ hắn thật ra khỏe như vâm, nếu vậy thì nửa đời còn lại của nàng sẽ
phải gắn liền với hắn, quá mệt mỏi.


Nhưng nếu đó đúng là Tiêu Hoa Ung, nàng không làm đồng minh của hắn tức là đối địch với hắn, muốn đổi phó
cũng không phải dễ.


Thôi, để xem rốt cuộc vì sao hắn cần dùng Thoát Cốt Đan rồi hẵng kết luận.


Lựa chọn này liên quan đến Tây Bắc, nàng cần thận trọng, trường hợp tệ nhất thì phải suy nghĩ kỹ càng nên làm
đồng minh với hắn như thế nào.


Kế hoạch ban đầu đã đổ vỡ, Thẩm Hi Hòa cười khổ, vuốt ve Đoản Mệnh vừa nhảy đến chỗ mình, khẽ than: “Ta đã
trêu phải một kẻ khó nhằn rồi.”


Ban đầu, nàng chủ động đưa chứng cứ cho Tiêu Hoa Ung vốn chỉ vì muốn thăm dò Thái tử điện hạ, đồng thời kéo
Thái tử đang ở ngoài cuộc xuống nước, để tình thế thêm phần hỗn loạn.


Nàng từng đoán hẳn Thái tử là người lòng dạ thâm sâu, che giấu tài năng, nhưng không ngờ lòng dạ hắn lại thâm sâu đến thế, đáng sợ đến thế, càng không ngờ hắn thân cô thế cô mà lại có thể giăng ra một tấm lưới rộng lớn và kín kẽ nhường ấy.


Người như hắn trăm năm mới có một.


Thẩm Hi Hòa lần đầu biết được bậc kỳ tài chân chính là như thế nào.


Nhất là vụ Vương Chính, hắn làm rất kín đáo, dễ dàng khiến Vương Thị trung, một trong ba tể tướng bị đình chỉ chức vụ, ở nhà kiểm điểm, lại chẳng bị ai nghi ngờ, nghĩ mới thấy đáng sợ biết bao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.