Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 131



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


NÀNG HẾT SỨC BẤT MÃN VỚI BỆ HẠ


Nửa canh giờ trước, Thôi Tấn Bách đã đến Dược viên. Việc này không lớn cũng chẳng nhỏ, quản sự của Dược viên
sợ sau này có rắc rối gì nê3n đã báo lên cấp trên.


Chuyện này vốn hết sức bình thường, lẽ ra Hữu Ninh để chỉ xem như gió thoảng qua tai, nhưng lần này lại 1khác.


Điểm khác biệt là không bao lâu sau thì tỳ nữ của Thẩm Hi Hòa vào cung xin lệnh bài để đến Dược viên.


Hữu Ninh để để ý, l9ại biết sáng sớm Thẩm Hi Hòa đã phải người đưa vị y công chẩn bệnh cho Biện Tiên Di vào
ngày hôm qua tới quận chúa phủ.


Hữu Nin3h để bên truyền vị y công này đến dò hỏi vì sao Thẩm Hi Hòa muốn gặp hắn, hắn bèn kể lại chi tiết, nếu
đến đây mà Hữu Ninh để còn không8 đoán được Thẩm Hi Hòa đang nghi ngờ điều gì, đang truy tìm ai thì ông ta
đã chẳng thể yên vị trên ngai vàng đến ngày hôm nay.


Quan trọng hơn là ông ta vừa phải người mang theo lệnh bài cùng tỳ nữ của Thẩm Hi Hòa quay về, ngoài cùng lại
đưa tin Thối Tấn Bách mới đến quận chúa phủ, xem như suy đoán của ông ta đã đúng, thể là ông ta bên phải người
đến Dược viên trước một bước.


Biết người dược viên sư bị Thôi Tấn Bách bắt được tên là A HỈ, Hữu Ninh đế lệnh cho Tú Y sứ đến phòng A Hỉ
điều tra.


Thể là Biện Tiên Di bị Tủ Y sử bí mật đưa đến trước mặt Hữu Ninh để.


Hữu Ninh để ngồi sau ngự án phê duyệt tấu chương: “Vì sao người lại giá chết?”


Tay chân Biện Tiên Di bủn rủn, cổ họng khô rát nhưng nàng ta vẫn quỳ nghiêm chỉnh: “Bẩm bệ hạ, nô tỳ mưu hại
quận chúa, bị quận chúa biết được, lòng hoảng sợ nên mới phạm vào tội giả chết.”


Nàng ta là vũ cơ trong cung, giả chết bỏ trốn chính là tội chết, tương tự như nô bộc bỏ trốn.


Bàn tay cầm bút của Hữu Ninh để vẫn không ngừng, ông ta hỏi tiếp: “Vì sao người lại mưu hại Chiêu Ninh?”


Trước khi rơi vào tay Tủ Y sử, Biện Tiên Di đã nghĩ đến những vấn đề Hữu Ninh để có thể hỏi mình, nàng ta tỏ vẻ
ngượng ngùng: “Nô tỳ đem lòng cảm mến Lục điện hạ, nghe điện hạ khen ngợi Chiêu Ninh quận chúa, nô tỳ sinh
lòng ghen ghét nên mới nhất thời hồ đồ.”


Hữu Ninh để ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Biện Tiên Di, ánh mắt ẩn chứa uy hiếp: “Trẫm cứ nghĩ ngươi là người
hiểu chuyện, có chừng mực.” Biện Tiên Di đã đoán trước bệ hạ sẽ không tin, nàng ta vái lạy, trán dán sát vào mu
bàn tay: “Nô tỳ đã khiến bệ hạ thất vọng, tội đáng muốn chết.”


Ánh mắt Hữu Ninh để hết sức sắc bén, đầy vẻ uy nghiêm,


Biện Tiên Di cúi rạp người trên mặt đất, lưng sởn gai ốc, nhưng lại không thể không gắng sức giữ bình tĩnh, để bản
thân không lộ sơ hở dù chỉ mảy may.


Nàng ta biết Hữu Ninh để không tin vào động cơ khiến mình ra tay với Thẩm Hi Hòa, nhưng nàng ta không thể nói
ra nguyên nhân thật sự, một khi nói ra thì nàng ta chẳng còn giá trị gì nữa, khi ấy chỉ có một Con đường chết.


Mặt khác, nàng ta còn phải nghĩ cho Lục điện hạ, nàng ta có chết cũng chẳng sao, nhưng không thể làm liên lụy đến
hắn.


Hữu Ninh để nhìn Biện Tiên Di một lát mới dời mắt, tiếp tục cúi đầu đọc tấu chương: “Lão Lục hứa hẹn với người
chuyện gì mà khiến người ấp ủ tâm tư không nên có vậy? Ngươi nên biết dù không có Chiêu Ninh, người cũng
không thể trở thành Lục hoàng tử phi được.”


“Xin bệ hạ suy xét, nô tỳ một lòng si mê Lục điện hạ, bởi vì lâu nay Lục điện hạ luôn quan tâm đến nô tỳ, làm nô tỳ
lầm tưởng rằng Lục điện hạ cũng có tình cảm với mình.”


Nói đến đây, Biện Tiên Di hơi nghẹn ngào, giọng điệu thấp dần, lộ vẻ đau đớn và chua chát khó tả: “Trước đó
không lâu nô tỳ mới biết chẳng qua là điện hạ tốt bụng thương hại nô tỳ, nô tỳ chỉ đơn phương cảm mến mà thôi.


Thế là khi tình cờ nghe được điện hạ khen ngợi quận chúa đôi câu, nô tỳ lòng đau như cắt, bị ghen tuông che mờ
mắt, từ đó tạo thành sai lầm lớn, xin bệ hạ cứ trách phạt.”


Hữu Ninh để chẳng nói chẳng rằng, làm như không nghe thấy.


Trong điện im ắng, chỉ có âm thanh lật tẩu chương loạt soạt đặc biệt rõ ràng, trầm thấp mà đều đặn, khiến Biện Tiên
Di cảm thấy giày vò vô cùng, phải cắn răng giữ bình tĩnh,


Nàng ta quỳ một mạch nửa canh giờ, cuối cùng sức cùng lực kiệt, hôn mê bất tỉnh. “Bệ hạ, nàng ta ngất rồi.” Một
nội thị bước tới kiểm tra rồi bẩm bảo. “Truyền Thái Y viện châm cứu.” Hữu Ninh để đặt một cuốn tấu chương vừa
phê vào chồng tấu chương đã phê duyệt, lại mở một cuốn khác ra xem.


Thẩm Hi Hòa đến Dược viên uổng công, nàng biết chắc chắn Biện Tiên Di từng trốn ở đây nhưng đã bị người khác
phỗng tay trên.


Nàng còn biết người đó là ai.


Nàng không nghĩ Kinh thành còn có ai khác có thể đoán được Biện Tiên Di chỉ giả chết, mà đã vậy thì cũng chẳng
có ai đang điều tra cùng lúc với nàng.


Người duy nhất có thể phát hiện chính là bệ hạ, ông ta có thể ngồi vững trên ngai vàng hơn hai mươi năm, từng
bước thâu tóm quyền hành trong tay, lần lượt lật đổ các phe phái, đương nhiên lòng dạ thâm sâu tựa biển.


Nhất là khi Thôi Tấn Bách vừa mới tìm cớ đến Dược viên lục soát, ngay sau đó nàng cũng muốn đến Dược viên,
trùng hợp thế kia thì Hữu Ninh để không muốn chú ý cũng khó. Thẩm Hi Hòa vừa về đến quận chúa phủ thì thấy
Tôn nữ quan và Tiền nữ quan, hai người này vừa thấy Thẩm Hi Hòa bèn vội vàng làm lễ, dáng vẻ phục tùng. Thẩm
Hi Hòa đi ngang qua trước mặt họ thì dừng bước


“Bà, quỳ ở đây cho ta.” Thẩm Hi Hòa chỉ vào Tôn nữ quan,


Nàng biết rõ việc mình và Thối Tấn Bách lần lượt đến Dược viên, lại thêm sáng nay nàng còn triệu kiến Phương y
công, thế nên Hữu Ninh để mới nghi ngờ, đã vậy ông ta còn được Tôn nữ quan mật báo việc Thôi Tấn Bách đến
quận chúa phủ nên càng thêm chắc chắn.


Tuy vậy, Hữu Ninh để không hoài nghi Thôi Tấn Bách, vì chính ông ta đã giao cho hắn điều tra vụ việc Biện Tiên
Di, Thôi Tấn Bách có liên hệ với nạn nhân là nàng đây thì cũng chẳng có gì không ổn.


Nàng muốn trừng trị Tôn nữ quan không phải là để trút giận, chỉ có kẻ vô dụng mới giận cá chém thớt.


Nàng muốn bệ hạ biết rằng nàng đang rất bất mãn với hành vi của ông ta!


“Quận chúa, Tôn nữ quan đã phạm lỗi gì…”


“Bà cũng quỳ luôn đi.” Tiên nữ quan đang định phân trần, Thẩm Hi Hòa đã ngắt lời bà ta.


Tiên nữ quan giật mình: “Quận chúa, thiếp thân là…”


Bà ta chưa kịp nói hết câu, Tôn nữ quan đã quỳ phịch xuống đất.


Tiền nữ quan thấy vậy thì liếc xéo Tôn nữ quan như thể đang nhìn một kẻ phản bội, có điều Tôn nữ quan đã chịu
thua, bà ta cũng không dám chống đối, đành quỳ xuống theo.


“Bà nên học theo người ta đi, dù gì cũng là hạng lão làng trong cung cơ mà. Hay là ở trong cung được trọng vọng
quen rồi nên không biết trời cao đất dày gì nữa?” Thẩm Hi Hòa nhìn hai người họ, ánh mắt hờ hững, “Bà muốn nói
mình được bệ hạ phái tới chứ gì? Bà mà dám nói vậy thì ta sẽ tiến cung ngay bây giờ, hỏi bệ hạ xem hai người đến
đây làm ma ma của ta hay là làm chủ tử. Ta muốn phạt hai người mà còn phải tìm thời cơ với chả lý do nữa cơ à?”


Nói rồi, Thẩm Hi Hòa hừ khẽ, quay gót bước đi. “Quận chúa, có phải vì Tôn nữ quan báo tin cho bệ hạ nên bệ hạ
mới cướp được người không?” Bích Ngọc hiếm khi thấy Thẩm Hi Hòa so đo với kẻ dưới như vậy.


Nàng ta luôn theo hầu bên cạnh Thẩm Hi Hòa, cũng biết lúc Thôi Tần Bách rời phủ đã bị Tôn nữ quan nhìn thấy
nên cũng đoán được phần nào.


“Cho dù bà ta không báo tin thì bệ hạ cũng sẽ bắt được Biện Tiên Di trước ta thôi.” Thẩm Hi Hòa nói.


Chỉ trách thời gian không đợi nàng, A Hỉ giấu Biện Tiên Di tại Dược viên – một nơi không thể tự tiện xông vào, chứ nếu là phủ đệ của vương công đại thần nào đó thì nàng sẽ tìm được cách lẻn vào một phen.


Dược viên là vườn được liệu ngự dụng của hoàng gia, có thị vệ tinh nhuệ trấn giữ, tự tiện xông vào chưa chắc đã đạt được mục đích mà còn khiến sự việc rồi thêm.


Nhưng quang minh chính đại đi cửa chính, có lý do đàng hoàng thì lại chậm hơn bệ hạ một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.