Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 132



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


KHIẾN HOÀNG THƯỢNG MẤT HẾT THỂ DIỆN


“Bệ hạ đã bắt được Biện đại gia thật rồi sao?” Bích Ngọc vẫn giữ tâm lý cầu may, giờ này không khỏi ủ rũ, bọn họ
không thể 3giành lại Biện Tiên Di từ tay bệ hạ được.


“Quận chúa, nàng ta là vũ cơ trong cung mà lại giả chết bỏ trốn, liệu bệ1 hạ có trừng phạt nàng ta không?” Hồng
Ngọc nghĩ chỉ cần Biện Tiên Di chết đi thì cũng xem như xua tan được mối hận trong 9lòng bọn họ.


“Nàng ta hại ta chứ không phải hại một vị công chúa của bệ hạ, bệ hạ cũng chẳng buồn bận tâm liệu ta 3có đoán
được chính ông ta đã bắt điện Tiên Di đi hay không.” Thẩm Hi Hòa điềm đạm nói, “Biện Tiên Di là người thông
minh, 8lại đã chết, vừa hay có thể phụng sự bệ hạ còn gì?”


Nếu bệ hạ muốn trừng trị Biện Tiên Di thì đã không sai người bí mật bắt nàng ta đi, giờ này tin tức Biện Tiên Di cải
tử hoàn sinh hắn đã lan truyền khắp trong cung lẫn ngoài cung, ai ai cũng biết.


“Quận chúa, chúng ta vào cung tìm bệ hạ đời người ngay đi!” Tử Ngọc tức tối, quận chúa nhà mình đã bao giờ phải
ấm ức thế này đâu?


Thẩm Hi Hòa vốn hơi bực bội nhưng thấy Tử Ngọc hậm hực thế kia, chẳng hiểu sao nàng lại thấy vui vui, bèn cười
mỉm chi: “Không cần, ta sẽ bắt Biện Tiên Di phải tự mình tìm đến đây.”


Đám nha hoàn nhìn Thẩm Hi Hòa đầy sùng bái, trong mắt bọn họ, quận chúa không có gì là không làm được!


“Mạc Viễn, huynh tìm một xác chết cải trang thành A HỈ, Biện Tiên Di biến mình thành người chết, đã vậy ta cũng
biển người trợ giúp nàng ta thành người chết luôn, một khi nàng ta biết được A Hỉ đang trong tay ta thì sẽ phải tự
chui đầu vào rọ mà thôi.”


A Hỉ phải chết thì mới không bị bảo án, mới có thể nắm giữ hắn ta trong tay, mới không liên lụy đến Thôi Tần Bách.


“Quận chúa, liệu nàng ta có đến không?” Bích Ngọc cực kỳ coi thường Biện Tiên Di, hạng người đê tiện đó làm gì
có lương tâm chứ?


“Sẽ đến.” Thẩm Hi Hòa chắc chắn.


Biện Tiên Di là mẫu người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Nàng ta không mảy may thương xót người vô
tội, cũng chẳng có lương tâm, nhưng lại hết sức coi trọng ân tình.


A Hỉ vì nàng ta nên mới rơi vào tay Thẩm Hi Hòa, một khi hay tin, nhất định nàng ta sẽ tìm cách cứu viện.


Quận chúa nói có thì ắt sẽ có!


Cả bọn sắp đặt mọi chuyện theo lời Thẩm Hi Hòa, còn nàng thì dùng bữa tối qua loa rồi ngủ sớm, sau một ngày
bôn ba chạy tới chạy lui khắp Dược viên nàng cảm thấy mỏi mệt tột độ


Sáng hôm sau, đợi nàng ngủ dậy, Bích Ngọc mới nhẹ giọng nhắc nhở: “Quận chúa, hai vị nữ quan vẫn còn quỳ.”


Tối qua Thẩm Hi Hòa đi ngủ sớm, bọn họ cũng quên béng chuyện này, đến khi nhớ ra thì lại không dám quấy rầy
giấc ngủ của Thẩm Hi Hòa, mà cũng không dám ra quyết định thay nàng, đành để hai vị nữ quan quỷ suốt cả đêm.


“Ừ.” Thẩm Hi Hòa hời hợt đáp, tiếp tục thay y phục, dùng bữa sáng rồi mới quay lại khuê phòng vấn tóc, trang
điểm, “Em gọi hai người đó vào đây.”


“Vâng ạ.”


“Hồng Ngọc, em đi lấy thanh ngọc như ý kia đến đây.” Thẩm Hi Hòa lại phân phỏ.


Chẳng mấy chốc, hai nha hoàn hạ đẳng dìu hai người Tôn, Tiền đi vào. Hai người họ đã lớn tuổi lại phải quỳ cả
đêm nên sắc mặt xám ngoét.


“Thỉnh an quận chúa.” Vốn là những nữ quan có lễ nghi chuẩn mực trong cung, giờ này bọn họ chỉ có thể làm lễ
một cách xiêu vẹo. Thẩm Hi Hòa không để ý mà nhẹ nhàng phất tay ra hiệu miễn lễ, sau đó làm ngơ hai người, để
Hồng Ngọc tiếp tục trang điểm cho mình.


Đợi nàng trang điểm xong xuôi, Tiên nữ quan không chịu đựng nổi nữa, ngã nhào ra đất, Tôn nữ quan dù sắc mặt
trắng bệch nhưng vẫn gắng gượng đứng vững.


Thẩm Hi Hòa vịn tay Bích Ngọc đứng dậy, báo Tử Ngọc lấy thanh ngọc như ý trong tay Hồng Ngọc trình lên rồi
hỏi Tôn nữ quan: “Tôn nữ quan, bà có biết vật này không?”


Thẩm Hi Hòa cố ý xoay ngược thanh ngọc như ý trong tay, để dấu ấn ngự tử trên đó lướt qua trước mặt Tôn nữ
quan. Bà ta cố nén mệt mỏi mà đáp: “Đây là đồ ngự tử.” “Tôn nữ quan thật tinh mắt.” Thẩm Hi Hòa khen, giơ
thanh ngọc như ý lên cao, nở nụ cười đáng sợ, “Tôn nữ quan có biết làm hỏng đồ ngự tử sẽ bị tội gì không?”


Con người của Tôn nữ quan co lại, hoảng hốt nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm, Thẩm Hi Hòa chậm rãi buông lỏng
ngón tay trong ánh mắt kinh hoàng của bà ta.


Choang một tiếng, thanh ngọc nhưý tinh xảo gãy thành nhiều đoạn.


Thẩm Hi Hòa nhoẻn cười: “Ta nói là do bà làm vỡ, bà nghỉ bệ hạ sẽ tin ta hay tin bà?”


Tay chân Tôn nữ quan lạnh buốt, Thẩm Hi Hòa cười khẽ: “Bích Ngọc, trói bà ta lại, theo ta vào cung để nhận tội với
bệ hạ.”


Thẩm Hi Hòa vừa dứt lời, mới đi được hai bước, thừa dịp Bích Ngọc chưa kịp tiến lại, Tôn nữ quan bèn cắn răng
đâm đầu vào cây cột bên cạnh. Bà ta đâm không mạnh không nhẹ, ngoái đầu nhìn Thẩm Hi Hòa rồi hôn mê bất
tỉnh. Thẩm Hi Hòa cúi đầu nhìn thoáng qua bà ta: “Mời Tề đại phu đến xử lý vết thương cho bà ta, các em thu dọn
chỗ này, Hồng Ngọc và Mặc Ngọc theo ta vào cung.”


Thẩm Hi Hòa vào cung xin gặp Hữu Ninh đế, làm lễ rồi nói: “Bệ hạ, hôm nay Chiêu Ninh vào cung là để nhận tội
với bệ hạ.” “Ồ? Hiểm có đây, Chiêu Ninh có tội gì?” Hữu Ninh để cười hỏi.


“Hôm qua nữ quan mà bệ hạ ban cho Chiêu Ninh có nói vài lời khiển Chiêu Ninh tức giận Chiêu Ninh vốn người
nóng tính, bèn phạt bọn họ quỳ, sau đó Chiêu Ninh mệt mỏi đi ngủ sớm nên quên mất.


Vì dạo này sức khỏe Chiêu Ninh không được tốt, khó có thể ngủ ngon nên thị nữ không dám quấy nhiễu, bèn để
hai vị nữ quan quỳ cả đêm. Nào ngờ Tôn nữ quan thắng thừng nói rằng Chiêu Ninh muốn làm nhục mình, không
thể chịu được nhục nhã bèn đâm đầu vào cột, việc này là do Chiêu Ninh thất trách, xin bệ hạ hãy trị tội.”
Thẩm Hi Hòa nói năng vô cùng thành khẩn, vừa ảo não vừa tự trách.


Trong điện còn có vài vị đại thần đến để bàn bạc chính sự với Hữu Ninh để, bọn họ đến sau Thẩm Hi Hòa nên vẫn
chưa bắt đầu vào việc, Hữu Ninh để bàn quyết định gặp Thẩm Hi Hòa trước để tránh cho nàng phải đợi lâu.


Nghe Thẩm Hi Hòa nói xong, bọn họ vô thức nhíu mày, theo lời Thẩm Hi Hòa thì vị nữ quan này chẳng biết trời
cao đất dày gì cả, chẳng qua là bị phạt mà thôi, dù hình phạt có hơi nặng đi nữa cũng không thể đâm đầu vào cột
để uy hiếp chủ nhân như thế được!


Nếu kẻ nô bộc nào cũng làm vậy thì chẳng phải là rối loạn phép tắc hay sao? “Người đầu, đến quận chúa chủ bắt
hai người Tôn, Tiền đến đây!” Hữu Ninh để sa sầm mặt ra lệnh.


Hai người Tôn, Tiên được ông ta ban cho Thẩm Hi Hòa, bọn họ làm vậy thật khiến ông ta mất hết thể diện!


Đương nhiên Thẩm Hi Hòa biết Hữu Ninh để không tin mình, muốn đổi chất đây mà.


Hai người nhanh chóng bị lay tỉnh, đưa đến đại điện, cả hai đều có vẻ tiều tụy.


Hữu Ninh đế nổi giận: “Các ngươi thật to gan lớn mật, dám khinh thường chủ nhân? Quận chúa trách phạt dù
nặng hay nhẹ đều là bạn thưởng cả, mới phạt quỳ một đêm đã đâm đầu vào cột, phép tắc này học từ đầu ra vậy hả?


Trẫm phải các ngươi đi hầu hạ quận chúa, vậy mà các ngươi nghĩ mình còn cao quý hơn cả chủ nhân đẩy à?”


Tôn nữ quan nghe vậy mới biết Thẩm Hi Hòa vừa ăn cướp vừa la làng, vội vàng thanh minh: “Bẩm bệ hạ, nô tỳ
tuyệt đối không làm gì bất kính với quận chúa cả. Nô tỳ đâm đầu vào cột là vì quận chúa làm hỏng đồ ngự tử lại
bảo là nô tỳ làm, nô tỳ đành lấy cái chết để bày tỏ sự trong sạch của mình.”


Nghe vậy, Hữu Ninh đế và các đại thần cùng nhìn Thẩm Hi Hòa.


Thẩm Hi Hòa giận tái mặt: “Bệ hạ, sao một kẻ vụ và người khác lại có thể thành nữ quan trong cung vậy? Bệ hạ muốn để hạng người phẩm hạnh thấp kém, ăn nói quàng xiên, vô phép vô tắc như vậy hầu hạ Chiêu Ninh ư? Lẽ nào trong mắt bệ hạ, Chiêu Ninh chỉ xứng làm bạn với ngữ ấy? Hay là bệ hạ muốn dùng bọn họ làm nhục Chiêu Ninh?”


Nàng công khai chỉ trích Hữu Ninh đế trước mặt mọi người.


Nhất là khi nàng phái người đem đến thanh ngọc như ý còn nguyên vẹn đến, sắc mặt Tôn nữ quan xám ngoét như tro, còn Hữu Ninh đế thì mất hết thể diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.