Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 138



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


KHÔNG THỂ ĐOÁN ĐƯỢC


Đêm hôm ấy, Thiên Sơn tuyết liên đã được đưa đến tay Thẩm Hi Hòa bởi một người xa lạ có ngoại hình tầm
thường những ánh mắt lại 3rất sắc bén, thân hình rắn rỏi giống người tập võ.


Sau khi chiếc rương bằng bạch ngọc được mở ra, một mùi hương thanh m1át tràn ngập, khiến người ta cảm thấy
tinh thần như được gột rửa.


“Oa, cây tuyết liên này lớn quá!” Tử Ngọc trổ mắt.


Đóa tuyết liên to như cái chậu rửa mặt, lá cây xanh biếc như ngọc bích, cánh hoa màu trắng nhẹ nhàng xòe ra như
lông ngỗn3g phất phơ, đường vân trên cánh hoa mịn màng mà sắc nét, rực rỡ vô vàn.


Thẩm Hi Hòa cho con dấu của mình vào trong hộp 8rồi đưa cho người nọ: “Đem cái này về giao cho quý chủ
nhân.”


Thẩm Hi Hòa đã đề cập về quyền giao thượng tại Tây Bắc với Thẩm Vân An, bây giờ Thẩm Vân An đã bình an về
đến nơi, hắn cũng đã thương lượng thỏa đáng với phụ thân, đợi khi nào Hoa Phú Hải cầm con dấu đến Tây Bắc,
bọn họ sẽ tự thương lượng chuyện ăn chia lợi nhuận.


“Quận chúa, chỉ cần ngửi mùi hương của đóa tuyết liên này, nô tỳ đã thấy đầu óc thật thư thải.” Sau khi người nọ
đi rồi, Tử Ngọc bèn làm nũng với Thẩm Hi Hòa, Quận chúa, chúng ta để lại một cánh được không?”


“Thiên Sơn cách đây vạn dặm đường, cây tuyết liên này lại được bảo quản hoàn chỉnh như thế, đến rễ cây cũng
không mảy may hư hại.” Thẩm Hi Hòa nhìn qua, trong rương chứa nguyên một khối băng, cây tuyết liên ẩn hiện
giữa lớp băng tựa như sinh trưởng trong đó.


Qua lớp băng trong suốt, có thể thấy rõ từng nhánh rễ của cây: “Không biết điện hạ cần bao nhiêu, cũng không biết
khi nào hắn mới cần dùng, không thể để cây bị hư hao.”


“Nô tỳ biết ạ.” Tử Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.


“Sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ vào cung.” Thẩm Hi Hòa phân phó rồi rửa mặt đi ngủ. Xưa nay, một khi đã lên
giường, nàng chưa từng nghĩ ngợi gì, đầu óc luôn trống không, hầu như chỉ chốc lát ngắn ngủ là có thể đi vào giấc
ngủ. Vậy mà hôm nay lại mải suy nghĩ vẩn vơ, rốt cuộc Thái tử điện hạ có phải người đó hay không.


Nếu hắn cần cây tuyết liên này nhưng sau khi lấy được lại đem đến chỗ nàng, rồi nàng lại đưa vào Đông cung thì
ngược đời quá?


Nhưng nếu không phải thì kẻ đứng sau mấy người Thôi Tấn Bách là ai? Thật sự là Cảnh vương điện hạ đang ở cách
đây nghìn dặm ư?


Hiếm có việc gì khiến nàng mãi không nhìn thấu như thế, Tiêu Hoa Ung chỉ thừa nhận hắn chẳng hề mắc phải căn
bệnh kỳ lạ gì khiến cơ thể suy nhược, mà là trúng một loại kịch độc, đến nay vẫn chưa giải được.


Thoát Cốt Đan không phải thuốc giải độc mà chủ yếu là bồi bổ, Bạch Đầu Ông cũng nói chưa từng kiểm nghiệm tác
dụng của nó, không biết có thể giải được bách độc hay không, nên cũng có thể người đóng giả Hoa Phú Hải tại
hanh lâm viên khi ấy không phải Tiêu Hoa Ung.


Tiêu Hoa Ung rời Kinh ngay lúc này là vì sao?


Vụ án lương thực nộp thuế vụ thu bị mất có liên quan đến hắn không?


Có quá nhiều bí ẩn mà nàng nghĩ không ra, cho dù trực giác mách bảo rằng Tiêu Hoa Ung chính là người đó, nàng
tin trực giác của mình nhưng cũng không hoàn toàn ỷ lại, xưa nay luôn suy luận chặt chẽ mới đưa ra quyết định.


Thẩm Hi Hòa suy nghĩ gần nửa canh giờ mới ngủ. Thôi, đến đâu hay đến đó, khi đến lúc ắt sẽ thấy được chân
tướng.


Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hi Hòa dùng bữa sáng xong liên tiến cùng, nàng không biết Tiêu Hoa Ung đã hồi Kinh
chưa, nhưng Thái Y viện từng nói Thiên Sơn tuyết liên rất hiệu quả với Thái tử.


Nếu để bệ hạ biết được nàng đưa tuyết liên đến mà Tiêu Hoa Ung không thể tỉnh lại vì vẫn chưa về đến Kinh
thành, chỉ e sẽ khiến Tiêu Hoa Ung bị lộ, thế nên Thẩm Hi Hòa chỉ lặng lẽ gặp Thiên Viên, đưa Thiên Sơn tuyết liên
cho hắn.


“Thuộc hạ thay điện hạ cảm ơn quận chúa.” Thiên Viên ra sức đóng kịch, tỏ vẻ xúc động và vui sướng vô ngần.


Hắn biết rõ điện hạ không cần Thiên Sơn tuyết liên, mà cây tuyết liên này là do điện hạ đưa về. Không hiểu sao
điện hạ lại không muốn để quận chúa biết, còn phải vòng vèo như thế, càng không hiểu sao bây giờ điện hạ vẫn
chưa về, Thiên Viên thầm lo lắng.


“Điện hạ dùng Thiên Sơn tuyết liên để giải độc à?” Thẩm Hi Hòa khẽ hỏi.


Chính Thiên Viên đã sắp xếp cho Cổ Tắc Hương nói cho Thẩm Hi Hòa biết chuyện Thái tử điện hạ trúng độc nên
nghe Thẩm Hi Hòa hỏi vậy hắn cũng chẳng ngạc nhiên: “Bẩm quận chúa, không phải để giải độc mà chỉ là để bồi
bổ thôi.”


Thiên Viên rất khó xử, điện hạ từng dặn sau này có thể giấu giếm quận chúa song không được lừa gạt, bằng không
quận chúa mà tính sổ thì hắn phải tự chịu, làm hắn vắt óc nghĩ cách làm thế nào để không phải gánh vác quá nhiều
tội danh mà không cần khai hết toàn bộ.


“Điện hạ về chưa?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi.


Thiên Viên khom người cung kính đáp: “Chưa ạ.”


“Điện hạ rời Kinh có chuyện gì?” Thẩm Hi Hòa hỏi tiếp,


“Vì chuyện lương thực vụ thu ” Trước khi đi điện hạ đã dặn dò chuyện này rồi


Quả nhiên, Thẩm Hi Hòa đã sớm đoán được chuyện này có liên quan đến hắn.


“Điện hạ rời Kinh để..” Thẩm Hi Hòa hỏi nốt câu cuối, “Truy tìm hay che giấu?”


“Trước là tìm, sau là giấu.” Thiên Viên cười đáp.


Nói cách khác, việc lương thực vụ thu bị mất cắp không phải do Tiêu Hoa Ung bày mưu đặt kế, hắn muốn tìm
được lương thực rồi lại giấu đi, qua đó thu lợi về mình.


Chuyện muốn biết đã biết được, Thẩm Hi Hòa không nhiều lời nữa, nàng đang định đi thì Thiên Viên bỗng tiến lên
nửa bước: “Quận chúa, điện hạ đang để mắt đến Hộ bộ.” Thẩm Hi Hòa chợt ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn
Thiên Viên chằm chằm, có phần kinh ngạc. Cho dù lương thực nộp thuế có liên quan đến Hộ bộ nhưng cũng chưa
hẳn là nhắm vào Hộ bộ, kẻ lấy cắp lương thực là ai? Và lấy cắp vì mục đích gì?


Thẩm Hi Hòa gật đầu, quay gót rời đi.


Thiên Viên nhìn theo bóng lưng Thẩm Hi Hòa, nghĩ đến lời dặn dò của Tiêu Hoa Ung trước lúc rời Kinh: “Nếu
nàng có hỏi vì sao ta lại rời Kinh, ngươi cứ nói vì chuyện lương thực vụ thu.”


“Nếu quận chúa gặng hỏi thì thuộc hạ biết đáp thế nào?” Thiên Viên thật sự không muốn đấu trí với quận chúa,
hắn nào phải đối thủ của nàng, điện hạ mà không chỉ dạy, hắn sợ mình sẽ sơ ý sập bẫy của quận chúa, để lộ thông
tin nào đó của điện hạ.


“Ngươi có thể nói hết những gì liên quan đến chuyện lương thực.” Tiêu Hoa Ung cười, mân mê quân cờ đen trong
lòng bàn tay, “Sau khi được Thẩm Vân An cho biết về chuyện trại chăn nuôi ngựa, hẳn nàng sẽ muốn ra tay với Hộ
bộ, ngươi hãy nói với nàng rằng ta đang để mắt đến Hộ bộ, để nàng biết ta và nàng có thần giao cách cảm.”


Thiên Viên: “…”


Kể từ khi điện hạ gặp được quận chúa, Thiên Viên không thể đoán được tâm tư điện hạ nhà mình được nữa. Bởi lẽ,
hắn không đoán được tâm tư quận chúa, còn điện hạ thì có. Điện hạ chẳng những đoán được mà còn luôn chiều
theo ý nàng, khiến Thiên Viên không khỏi băn khoăn liệu có nên thường xuyên qua lại với các tỳ nữ thân cận của
quận chúa để thăm dò ít nhiều về tâm tư của nàng không.


Có vậy hắn mới có thể giữ được vị trí tâm phúc số một của điện hạ nhỉ?


Sở dĩ Thẩm Hi Hòa thiên về khả năng bọn Thôi Tẩn Bách là người của Tiêu Hoa Ung là vì sau khi nàng nhắc nhở
hắn về sự tồn tại của người nọ, Tiêu Hoa Ung vẫn chẳng có động tĩnh gì. Lần này hẳn rời Kinh, Thẩm Hi Hòa đoán
có thể là đi dò xét Cảnh vương.


Nếu quả thật là vậy, vậy thì có thể xác nhận người nọ chính là Cảnh Vương.


Hắn không có động tĩnh gì tức là chỉ có hai khả năng: thứ nhất, hắn chính là người nọ, thứ hai, hắn đã sớm biết về sự tồn tại của người nọ. Thẩm Hi Hòa vừa thong thả bước đi vừa miên man suy nghĩ, những viên ngọc trai đính trên hài khẽ rung rinh, Hồng Ngọc và Bích Ngọc đi sau lưng nàng.


“A a a, mau tránh ra.”


Trên không thình lình vang lên tiếng thét, một bóng đen rơi xuống, Hồng Ngọc nhanh nhẹn kéo Thẩm Hi Hòa sang bên, Bích Ngọc thì giơ hai tay đón lấy người này, lực rơi làm nàng ta loạng choạng lùi về sau, va vào Hồng Ngọc, làm Hồng Ngọc và Thẩm Hi Hòa cũng ngã xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.