Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 145



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


TA ĐANG GIÚP HẮN


“Vương gia đình đi tiên phong làm gương cho người khác à” Thẩm Hi Hòa hỏi.


Bộ Sơ Lâm lẳng lặng gật đầu.


Quả thật chẳng a3i dám chịu trách nhiệm làm kẻ đi đầu, bởi vì quân nhu bị cắt xén cũng không quá nhiều, thành ra
ai nấy đều định nhẫn nhịn cho qua, song1 Thục Nam vương vốn người nóng tính, không thể nuốt trôi cục tức này,
một khi có lần đầu, ai biết được sẽ có lần sau hay không?


“Ta sẽ mách cho ngươi một kế.” Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi.


Ánh mắt Bộ Sơ Lâm sáng lên, chồm tới gần nàng.


Thẩm Hi Hòa t3ươi cười rạng rỡ: “Ngươi định cảm ơn ta thế nào?”


Bộ Sơ Lâm: “…”


“Chúng ta nào phải ai xa lạ, muội làm vậy sẽ sứt mẻ 8tình cảm đấy biết không?” Bộ Sơ Lâm đau lòng lên án.


Thẩm Hi Hòa vuốt ve Đoản Mệnh: “Ta và người nào có tình cảm gì đáng nói?”


Bộ Sơ Lâm ôm ngực: “UU, muội làm vậy khiến ta bị tổn thương sâu sắc, muội coi trọng lang quân nhà nào rồi ư?”


Thẩm Hi Hòa nhàn nhã lên tiếng: “Cách ta mách cho người chẳng những có thể giúp phụ thân ngươi không đắc tội
với người khác mà còn không bị bệ hạ thù dai, còn có thể truy thu số quân nhu bị mất nữa.”


“Thật sao?” Bộ Sơ Lâm bấu chặt lấy mặt bàn.


“Ngươi hớn hở thế kia làm gì?” Thẩm Hi Hòa dò hỏi, “Nên nhớ là biện pháp càng hay thì càng tốn kém đấy.” Bộ Sơ
Lâm đi tới đi lui trước mặt Thẩm Hi Hòa mấy vòng rồi mới hỏi: “Muội nói trước đi, rốt cuộc muội muốn gì?”


“Mấy ngày nữa là hội săn mùa Thu, đến lúc đó người hãy giúp ta một việc.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng mỉm cười.


Mỹ nhân xinh đẹp rạng ngời là thế, nụ cười say đắm lòng người là thế, nhưng chẳng hiểu sao Bộ Sơ Lâm chợt lùi lại
một bước.


“Ngươi yên tâm, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không bắt ngươi lê tấm thân mong manh yếu đuối đi
săn hổ bắt gấu gì đầu.” Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta với vẻ xem thường.


Bộ Sơ Lâm cảm thấy bị khinh bỉ: “Đợi đến hội săn mùa Thu, ta sẽ sắn hổ cho muội xem!”


“Được, ta chờ.”


Bộ Sơ Lâm: “…”


Nàng ta khẽ ho hung hăng: “Vừa rồi gió lớn quá, ta chưa nói gì hết…” Bọn Bích Ngọc không nhịn được, che miệng
cười. Thẩm Hi Hòa không trêu nàng ta nữa, chỉ hỏi: “Ngươi có chịu không?” “Chịu, chịu, chịu!” Bộ Sơ Lâm gật đầu,
tin rằng Thẩm Hi Hòa sẽ không để mình phải mạo hiểm, về phần có bị mất mặt hay không thì không quan trọng,
nàng ta lấy mất mặt làm vui.


Chỉ cần nàng ta không thấy xấu hổ thì có thể xem như ai nấy đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt ghen tị và ca ngợi!


“Ngươi bảo phụ thân người bắt tay với người khác cùng vạch trần chuyện tham ô quân nhu, nhưng phải rò rỉ cho
Hộ bộ Thượng thư biết các ngươi định vạch trần chuyện này.” Thẩm Hi Hòa nói.


Bộ Sơ Lâm nghe mà thắc mắc khôn tả: “…”


“Tiết lộ thì làm sao vạch trần được nữa?” Bộ Sơ Lâm nghĩ Thẩm Hi Hòa đang trên mình.


“Ta cảm thấy việc quân nhu lần này của quân đội các nơi bị cắt xén không phải do Hộ bộ gây ra.” Thẩm Hi Hòa cụp
mắt, nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng Đoản Mệnh, “Hình như có người muốn vụ vạ cho Hộ bộ, ngươi nghĩ mà
xem, mấy địa phương không bị cắt xén có phải là có quan hệ thân thích với Hộ bộ không?”


“Rõ là thiên vị còn gì?” Bộ Sơ Lâm vẫn luôn cho là vậy.


“Không, kẻ chủ mưu làm vậy để đề phòng bị tiết lộ.” Thẩm Hi Hòa nói chắc nịch, “Lương thực vụ thu bị trộm ngay
lúc này là chiều dương Đông kích Tây, khiển Hộ bộ không rảnh bận tâm, đã vậy các ngươi lại không dám vạch
trần, có khi đến giờ Hộ bộ còn chưa hay biết gì về việc này.


Một khi Đổng Tất Quyền biết chuyện ắt sẽ điều tra rõ ràng, sau đó trăm phương nghìn kể bù đắp chỗ thiếu hụt cho
các ngươi.” “Đơn giản thế cơ à?” Bộ Sơ Lâm có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng lại không
nghĩ ra có chỗ nào không ổn. Nàng ta nghĩ Thẩm Hi Hòa sẽ không lừa gạt hay gài bẫy mình trong những chuyện
quan trọng như thế này.


“Đơn giản vậy thôi.” Thẩm Hi Hòa cười tươi rói.


Bộ Sơ Lâm không tin cho lắm, nhưng cũng biết Thẩm Hi Hòa sẽ không giải thích gì thêm.


“Quận chúa muốn quấy rối Thái tử điện hạ sao?” Đợi Bộ Sơ Lâm đi rồi, Bích Ngọc khẽ hỏi.


“Không, ta đang giúp hắn.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Để hắn thêu dệt thêm tội danh cho người ta, bày ra bằng
chứng vững vàng như núi.”


Trời thu se lạnh, không hiểu sao Bích Ngọc cảm thấy kẻ bị Thái tử điện hạ và quận chúa nhằm vào thật đáng
thương…


Sau khi trở về, Bộ Sơ Lâm nghĩ tới nghĩ lại mà chẳng được cách nào khác, bèn báo tin cho Thục Nam vương về biện
pháp của Thẩm Hi Hòa. Phải lựa chọn thế nào thì cứ để phụ thân nàng ta quyết định, kẻo có gì lại oán trách mình.


Nhận được tin tức con gái gửi về, Bộ Thác Hải sa sầm mặt nói với tùy tùng: “Ngươi xem, cùng là khuê nữ, sao khuê
nữ của Thẩm Nhạc Sơn có thể hồ mây gọi gió giữa Kinh đô, còn khuê nữ của Bộ Thác Hải ta chỉ có thể bị người ta
dắt mũi chứ!”


Càng nói càng tức, Bộ Thác Hải chống nạnh quát to: “Bà nội nó, chẳng lẽ biển cả như ông đây không thể nhấn chìm
ngọn núi của lão ta?”


Tùy tùng nhủ thầm: Ngài có đánh thắng nổi Tây Bắc vương hay không, ngài tự biết rõ còn gì? “Vương gia bớt giận,
việc bây giờ cần xem xét là chúng ta có nên làm theo lời thế tử không?”


Bộ Thác Hải chống nạnh đi tới đi lui, Thẩm Hi Hòa mà thấy được cảnh này hẳn sẽ cảm thấy ông ta cực kỳ giống Bộ
Sơ Lâm.


Việc này không nhỏ tí nào, đã cùng nhau dâng sớ vạch trần mà lại tiết lộ tin tức cho Hộ bộ, việc này chẳng khác nào
mật báo, một khi có rủi ro gì, ông ta sẽ thành kẻ hãm hại đồng nghiệp, không giữ chữ tín, tiểu nhân bội bạc,


Bọn họ sẽ quy cho ông ta là đồng đảng của triều đình, ắt sẽ bị quân đội các nơi xa lánh, sau này Thục Nam mà xảy
ra chiến sự, chỉ e sẽ rơi vào cảnh tứ cố vô thân.


Nhưng nếu không tin, thứ nhất sẽ làm sứt mẻ quan hệ giữa Thục Nam và Tây Bắc, thứ hai là gặp phải nguy cơ
không thể lường trước.


“Chúng ta không có người trong Kinh, A Lâm tuy hời hợt nhưng vẫn biết nghĩ, nó đã tin Chiêu Ninh quận chúa thì
chúng ta cũng tạm thời tin vào biện pháp của nàng ta xem sao.” Ông ta hiểu rõ con gái của mình, tưởng chừng tùy
tiện thật đấy, kì thực đã có tính toán trong lòng.


Thông qua bức thư con gái gửi về, cùng với việc cắt xén quân nhu khác thường này, ông ta có cảm giác Kinh đô sắp
xảy ra một chuyện cơ mật hết sức nghiêm trọng.


Lúc này chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ thịt nát xương tan, biến thành quân cờ trong tay kẻ khác, nên quyết định tin
Thẩm Hi Hòa một lần.


Khi tin tức quân nhu của quân đội các nơi bị cắt xén truyền đến tại Đồng Tất Quyền, ông ta giận dữ đập vỡ chiếc
cốc lưu ly mình thích nhất đang cầm trong tay, vung cước đạp tâm phúc của mình: “Các ngươi muốn tạo phản à?


Đến quân nhu cũng dám rớ vào!”


“Đổng công, số lương thảo bệ hạ cần bị cướp mất, chúng ta cũng chẳng còn cách nào, không dám để lộ chuyện này,
lại phải đắp vào chỗ thiểu…” Những gì bệ hạ cần đều được điều động trong âm thầm, có bị cướp cũng không dám
hô hoán, bọn họ lại không dám công khai cưỡng đoạt tài sản phi pháp.


“Dù vậy đi nữa, khi xảy ra chuyện các ngươi không báo lên trên mà lại tự tung tự tác, tham ô quân nhu, các ngươi
ăn gan hùm mật gấu hả!” Đổng Tất Quyền giận dữ, trán nổi gân xanh.


Tấm phúc quỳ xuống đất, im thin thít.


Quản gia của Đổng Tất Quyền khom lưng nói: “Lão gia, việc quan trọng bây giờ là giải quyết nguy cơ trước mắt
như thế nào.”


“Lương thực vụ thu bị cướp, bệ hạ đang nóng lòng như lửa đốt, giờ lại báo cáo quân nhu bị tham ô, tất cả chúng ta
sẽ bị chém đầu cho hả giận.”


Lúc này bọn họ nào dám để bệ hạ biết mình phạm phải sư suất nghiêm trọng như thế chứ!


Đổng Tất Quyền cuống cả lên, quản gia bỗng nói: “Lão gia, hay là ta tìm cách bổ sung quân khu của quân đội các nơi?”


“Bổ sung à? Lấy lương thực đầu ra mà bổ sung?” Đổng Tất Quyên nghiêm nghị hỏi lại.


“Cũng không nhất thiết phải bổ sung toàn bộ ngay lập tức, chúng ta có thể thu mua lương thực giá thấp bên ngoài, trước tiên cứ bổ sung một ít đã, quân đội các nơi mà biết triều đình sẽ bổ sung hẳn sẽ không làm lớn chuyện, đợi qua được cửa ải trước mắt rồi lại tính tiếp?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.