Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 155



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


GIẾT NGƯỜI THỨ BẢY


Tùy A HỈ không tự tin cho lắm: “Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức.”


Chính vì thông thạo về dược nên Tùy A Hỉ mới biết lo3ại thuốc độc mà Thẩm Hi Hòa yêu cầu rất khó điều chế
thành công, nhưng đây là nhiệm vụ đầu tiên Thẩm Hi Hòa giao cho hắn,1 Tùy A Hỉ vẫn muốn nỗ lực một phen, có
điều kết quả không được như ý, hắn không thể làm ra loại thuốc độc mà Thẩm Hi Hòa 9muốn.


“Bẩm quận chúa, loại thuốc độc này bôi lên người thì không sao, nhưng một khi dính lên vết thương hở thì độ3c tố
sẽ xâm nhập vào cơ thể, ba ngày sau, người trúng độc sẽ bị sốt, mệt mỏi trong người giống như bị cảm, nếu dùng
Tử Tu8yết Đan để hạ sốt sẽ kích thích độc tổ bùng phát.”


Trong cung có rất nhiều loại thuốc có tác dụng hạ sốt, người trúng độc có dùng Tử Tuyết Đan hay không là một
nhân tố không xác định được. “Hoàng y thừa của Thái y viện quen dùng Tử Tuyết Đan để hạ sốt, Tử Tuyết Đan rất
phù hợp với người bị sốt do cảm mạo.”


Tuy trước kia hắn chỉ ở trong Dược viên nhưng cũng thường xuyên tiếp xúc với Thái y viện nên hiểu rất rõ thói
quen chữa bệnh của các thải y.


Thẩm Hi Hòa nhướng mày nhìn dáng vẻ cung kính của Tùy A Hỉ: “Ngươi rất thông minh.”


Từ đầu chí cuối, nàng chưa từng nói cho Tùy A Hỉ biết mình muốn dùng loại thuốc độc này với ai, nhưng Tùy A Hỉ
là người đem quả cầu huân hương về cho nàng, trong lúc điều tra về quả cầu này, nàng cũng không giấu giếm hắn,
nhờ vậy Tùy A Hỉ đoán được nàng muốn đổi phó ai.


Thẩm Hi Hòa nghĩ lúc trước Tùy A Hỉ có thể giấu Biện Tiên Di trong Dược viên thì bây giờ đoán được chuyện này
cũng là bình thường.


“Đa tạ quận chúa đã khen ngợi.” Tùy A HỈ hớn hở.


“Quận chúa, thuộc hạ đi lo liệu việc này nhé?” Mạc Viễn cảm thấy có nguy cơ bị cướp mất vị trí. Thẩm Hi Hòa trầm
ngâm: “Không, dùng người của chúng ta thì mạo hiểm quá.”


Dù gì thì một cái chết do trúng độc cũng rất khó giấu, một khi bà ta chết đi do chất độc phát tác ắt sẽ có điều tra,
Thẩm Hi Hòa đứng dậy đi xuống bếp, sơ chế một ầu nhân hoành thánh thật to, còn tự tay gói hơn trăm cái, đặt
trong hầm bằng cho động lại rồi hôm sau đem đến cho Tiêu Hoa Ung.


Tiêu Hoa Ung thấy Thẩm Hi Hòa bưng một bát hoành thánh nóng hổi đến trước mặt mình thì hơi ngạc nhiên:


“Quận chúa…”


“Đây là thù lao ”


Tiêu Hoa Ung: “…” Vì sao nàng không thể dỗ ngọt hẳn chứ, hắn rất dễ dụ mà!


Dù nàng nói dối thì hắn cũng có thể tin là thật!


Tiêu Hoa Ung dở khóc dở cười, ăn vài miếng: “Chẳng hay Ung có tài cán gì có thể giúp được quận chúa?”


Thấy hắn ăn được hai cái, Thẩm Hi Hòa mới hỏi: “Điện hạ không sợ Chiều Ninh làm khó điện hạ ư?”


“Ung lại hi vọng quận chúa có thể làm khó mình một phen.” Tiêu Hoa Ung nói, ăn thêm một cái hoành thánh thơm
lừng, cảm thấy thật thỏa mãn, sau đó mới nói, “Quận chúa là người đoan chính, không bao giờ tùy tiện nhờ vả ai,
dù có nhờ thì cũng không bắt họ phải làm chuyện gì khó xử.”


Tiêu Hoa Ung ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Cho dù có khó xử thật đi chăng nữa, dẫu ta có từ chối thì quận chúa
cũng sẽ không ép ta chỉ vì ta đã ăn hoành thánh.”


Thẩm Hi Hòa cười, nàng phát hiện Tiêu Hoa Ung không giống Tạ Uẩn Hoài nhưng ở bên hắn cũng rất thoải mái.


“Có một chuyện.” Thẩm Hi Hòa không quanh co nữa, “Ba ngày sau, Lương chiêu dung mà truyền y công thì mong
điện hạ hãy để Hoàng y thừa khám cho bà ta.”


Nghe xong, Tiêu Hoa Ung thấy đây chỉ là một việc cỏn con: “Chỉ cần để người đi là Hoàng y thừa là xong, không
cần làm gì khác sao?” “Không cần.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.


Thói quen khó đổi, nếu Tử Tuyết Đan là loại thuốc phù hợp nhất, trừ khi hết thuốc, bằng không sẽ không có biển số
gì.


Cho dù Lương chiêu dụng thật sự may mắn gặp được biển số đi nữa, Thẩm Hi Hòa cũng có thể tìm cách khác.


“Quận chúa yên tâm, việc này cứ giao cho ta, đảm bảo không có sơ suất gì.” Tiêu Hoa Ung đồng ý. “Điện hạ, ta
muốn lấy mạng Lương chiêu dung.” Thẩm Hi Hòa không muốn Tiêu Hoa Ung chủ quan, tránh để thuộc hạ của
hắn bị điều tra được sau khi bà ta chết vì chất độc phát tác. Nàng không bận tâm đến việc bị Tiêu Hoa Ung biết
được mình là người thế nào, sau này sớm muộn gì cũng phải bên nhau sớm chiều, không nên ảo tưởng hão huyền
về nhau thì hơn. Tiêu Hoa Ung vui lắm, hắn thích nàng thẳng thắn với mình, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Ta biết rồi.”


Ta biết rồi.


Vỏn vẹn ba chữ, không hỏi nàng nguyên nhân vì sao muốn giết Lương chiêu dung, cũng không cảm thấy nàng quá
tàn nhẫn, thiếu sự dịu dàng hiền lành của người phụ nữ.


Nàng nói muốn giết người, hắn lại dễ dàng đón nhận.


Thẩm Hi Hòa vui vẻ nán lại Đông cung, trò chuyện cùng Tiêu Hoa Ung thật lâu, thỉnh thoảng Tiêu Hoa Ung lại
nhìn nàng chăm chủ, tựa hồ đang tập trung lắng nghe, lại giống như đang say sưa ngắm nhìn nàng.


“Hình như khí sắc của quận chúa khá hơn trước?” Thẩm Hi Hòa đi rồi, Tiêu Hoa Ung mới hỏi.


Bây giờ hắn không phân biệt được màu sắc nên chỉ có thể phán đoán tình trạng sức khỏe của Thẩm Hi Hòa thông
qua tinh thần của nàng, dù gì nàng cũng đã dùng thuốc được một thời gian.


“Quận chúa đúng là thoát thai hoán cốt, hai má hồng hào, ánh mắt sáng quắc.” Thiên Viên cũng ngạc nhiên trước
sự thay đổi của Thẩm Hi Hòa.


Nghe vậy, khóe môi Tiêu Hoa Ung cong cong, ngón út sờ lên nốt ruồi nơi đuôi mắt theo thói quen: “Thế cũng
đáng…”


Cuộc sống trong hậu cung rất buồn tẻ, Hữu Ninh để vốn chẳng còn lưu luyến gì với hậu cung, mấy năm nay không
nạp thêm người mới, cũng hiếm khi đến hậu cung, bởi vậy sinh hoạt của các phi tần khá đơn điệu, dần dần thành
thói quen.


Chẳng hạn như Lương chiêu dụng hàng ngày có thời gian biểu cố định, có thể tìm hiểu được giờ nào bà ta sẽ làm
gì, thế nên lần trước Thẩm Hi Hòa mới vừa khéo tình cờ gặp bà ta. Bà ta còn có một thói quen, mỗi ngày phải tự
mình cho mèo cưng ăn tối, sau đó chơi đùa với nó một lát.


Hôm nay, bà ta đến chỗ con mèo như thường lệ, đặt bữa tối trước mặt nó rồi giơ tay xoa đầu nó, không ngờ con mèo thình lình giơ vuốt cào lên mu bàn tay bà ta. Bà ta không kịp né tránh, mu bàn tay bị cào ba
vet.


Lương chiêu dung đau đớn đến mức rúm ró mặt mày, lập tức sai người xem xét vì sao con mèo đột nhiên nổi điên,
cuối cùng mới biết nguyên nhân là do mùi hương của loại kem dưỡng tay mới của bà ta làm nó bị kích thích.


Vết thương không sâu lắm, Lương chiêu dụng cũng không để bụng. Ba ngày sau, bà ta bỗng dưng bị sốt, cứ ngỡ là
cảm lạnh, bèn truyền Thái y viện, mời Hoàng y thừa đến bắt mạch. Hoàng y thừa bắt mạch xong, thấy là bệnh cảm
bèn kề Tuyết Tử Đan như thường lệ.


Đêm đó, Lương chiêu dụng uống Tuyết Tử Đan rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, cung nữ đi vào phòng gọi bà ta dậy, vừa
vén màn thì thấy mặt mũi bà ta tím xanh, cung nữ hãi hùng thét lớn, làm toàn bộ hậu cung hoảng hồn. Tin Lương
chiêu dụng trúng độc mà chết trong giấc ngủ khiến cả hoàng cung đều lo lắng không yên.


Hữu Ninh để nổi trận lôi đình, phi tần của ông ta bị hạ độc mà chết ngay trong tẩm cung, chẳng phải một ngày nào
đó ông ta cũng có thể bị như vậy hay sao? Nhưng kết quả điều tra lại khiến ông ta thất vọng vì chẳng điều tra được
kẻ khả nghi nào.


Phúc bất trùng lại, họa vô đơn chí, nguyên nhân cái chết của Lương chiêu dụng còn chưa điều tra được, lại có tin tức
từ Thiên Sơn truyền đến, bảo rằng Lục điện hạ Tiêu Trường Du đã chết vì ngã xuống núi, không tìm được hài cốt.


Nhất thời tin dữ liên tục ập đến, Hữu Ninh để quyết định đến chùa Tướng Quốc cầu phúc trước hội săn mùa Thu.


“Có điều gì đó không ổn.” Thẩm Hi Hòa chau mày.


“Chuyện gì ạ?” Bích Ngọc căng thẳng.


“Phản ứng của Đại vương phủ có vấn đề.” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa tối tăm: “Người hầu cận của Lương chiêu dụng không thể nào không nghi ngờ ta, Đại vương hẳn phải có động tĩnh gì đó mới đúng.”


Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng lại chẳng cần dùng đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.