Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 156



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CHUNG TRÀ THỨ BA


Bọn họ có tai mắt trong cung của Lương chiều dung, Thẩm Vân An đã nói cho Thẩm Hi Hòa biết về người này.


Tiên để lúc còn tại vị đã nạp r3ất nhiều phi tần, cung nữ càng khỏi phải nói, có hơn vạn người, các phe phái nhân
đó cài cắm rất nhiều tai mắt vào cung.


Dù rằn1g sau khi lên ngôi Hữu Ninh để đã nhiều lần thanh trùng diện rộng nhưng cuối cùng vẫn còn sót lại một số
thám tử ẩn nấp kín đáo.


Nàng đặc biệt điều chế kem dưỡng da tay có mùi hương Lương chiêu dung thích, sau đó tuồn vào các vật dụng
hàng ngày được cung cấp cho3 cung của bà ta, chỉ cần bà ta thấy được hộp kem này chắc chắn sẽ thích mê, còn về
phần làm thế nào để bà ta thấy thì chẳng qua chỉ cần8 đút lót chút bạc là xong.


Trong kem dưỡng có một số thành phần gây kích động cho mèo, nàng còn tóm Đoản Mệnh thí nghiệm không ít lần,
trên móng vuốt của con mèo trong cung Lương chiêu dung được bôi loại thuốc độc mà Tùy A Hỉ mới điều chế, loại
thuốc độc này sẽ tiềm ẩn ba ngày sau khi xâm nhập vào cơ thể, sau đó mới có triệu chứng sốt.


Lúc này nếu biết là trúng độc thì vẫn còn cứu được, nhưng một khi đã uống Tử Tuyết Đan thì rất khó xoay chuyển
càn không


Chắc chắn tâm phúc của Lương chiêu dụng phải biết những việc bà ta đã làm, bà ta không thể tự mình treo quả cầu
huân hương lên đầu giường Biện Tiên Di được. Vả lại, bọn họ cũng biết hôm ấy Thẩm Hi Hòa đã mang theo quả
cầu đến chất vấn Lương chiêu dung.


Dù thế nào đi nữa thì tâm phúc của Lương chiêu dung hẳn phải hoài nghi Thẩm Hi Hòa mới đúng.


“Hay là có người giúp đỡ quận chúa?” Hồng Ngọc nghĩ đến Thái tử điện hạ.


Thẩm Hi Hòa đâm kim thêu lên, đường chỉ thêu màu đỏ lộ ra: “Không đâu.”


Nàng đã nói với Tiêu Hoa Ung rằng khi nào Y Lan cung truyền thải y thì để Hoàng y thừa đi, Tiêu Hoa Ung sẽ
không vẽ rắn thêm chân.


“Quận chúa, hôm qua Đại vương điện hạ và Thập nhị hoàng tử có xích mích.” Mạc Viễn nói. “O?” Thẩm Hi Hòa
hơi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ rồi bật cười, “Thì ra là thế.” “Thì ra Thập nhị hoàng tử đã giúp quận chúa.” Hồng Ngọc
giật mình. Thẩm Hi Hòa ngừng thu, cười nhạt một tiếng nhưng không nói gì.


Nàng thầm nghĩ các hoàng tử của Hữu Ninh để thật thú vị, chẳng có ai là giá áo túi cơm, đây cũng là một tài năng.


Nàng từng gặp rất nhiều đại gia tộc, hiểm có nhà nào có nhân tài xuất hiện lớp lớp trong cùng thế hệ, giữa các chi
khác nhau thế nào cũng có một số con cháu tư chất bình thường, nhưng các hoàng tử của Hữu Ninh để mà nàng đã
gặp thì chẳng có ai đơn giản cả.


“Điện hạ, ngài không nói cho quận chúa biết chuyện ngài đã giúp đỡ nàng ấy sao?” Trong Y Lan cung, Đới Nhất –
nội thị tâm phúc của Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh nhỏ giọng hỏi. “Ta không giúp quận chúa.” Tiêu Trường
Canh luyện chữ xong bèn gác bút, ngắm nghía chữ viết của mình, cảm thấy chưa được vừa ý, “Là quận chúa giúp
ta mới đúng.” Hắn trải một tờ giấy mới, chấm bút vào nghiên mực, viết liền một mạch, một chữ “nhẫn” hiện lên
trên tờ giấy, nét chữ cứng cáp.


Hắn đã mười bốn tuổi, không còn là tiểu hoàng tử cần cung phi nuôi dưỡng nữa. Hắn đến Y Lan cung năm lên sáu,
đến nay đã được tám năm.


Dù Lương chiêu dụng chưa từng đối xử cay nghiệt với hắn, nhưng bà ta và toàn bộ người hầu kẻ hạ trong cung
điện này đều coi thường hắn. Bao năm nay, hắn phải cẩn thận từng li từng tí, không có ngày nào là không khao
khát được tự do. Hắn nhỏ hơn Đại vương tám tuổi, Lương chiêu dung sợ nếu hắn tỏ ra thông mình thì người ta sẽ
khinh thường Đại vương.


Thuở nhỏ, hắn ngây thơ chưa hiểu chuyện, cứ nghĩ mình chỉ cần nỗ lực học hành ở Bí thư tỉnh* là sẽ được bệ hạ
khen ngợi, nhưng về sau, VÌ suy nghĩ này mà hắn gặp nạn, suýt nữa mất mạng, từ đó hắn mới biết một hoàng tử
không có mẫu thân thì không có tư cách tỏa sáng.


(*) Cơ quan chưởng quán thư viện quốc gia. Một chú chim non chưa đủ lông đủ cánh thì không nên xòe rộng cánh
bay, để người khác biết mình có khả năng bay cao tận chín tầng trời. Hoàng tử nào lên mười tuổi cũng được ban
vương phủ, có hệ thống quan viên riêng phục vụ trong vương phủ, nhưng Lương chiêu dụng chưa từng nhắc Hữu
Ninh đế, Hữu Ninh để vốn cũng không để ý đến hắn, thành thử đến giờ hắn vẫn chỉ là một hoàng tử trắng tay.


Hắn thấy có người giở trò với mèo của Lương chiêu dụng, sau khi âm thầm tra xét mới đoán ra Thẩm Hi Hòa muốn
đối phó với bà ta, tuy không biết vì sao nàng lại ra tay, cũng không biết nàng ra tay nặng hay nhẹ, nhưng hắn vẫn
giúp nàng.


Hắn khao khát được rời cung, được chuyển đến Thập lục vương trạch, được tự quyết, không muốn bị người khác
quản chế nữa.


Còn biện pháp nào thích đáng hơn việc Lương chiều dung qua đời?


Bằng không, hắn còn phải chịu đựng thêm hai năm, khi ấy mới có thể lấy lý do đã trưởng thành, có thể tìm hiểu
chuyện nam nữ để rời khỏi Y Lan cung. Thế là hắn xô tỳ nữ tâm phúc của Lương chiêu dung xuống giếng, còn yểm
hộ cho người của Thẩm Hi Hòa đi trảo kem dưỡng tay, biến cái chết của Lương chiêu dụng thành một vụ án không
có hồi kết.


“Nhưng bây giờ… trong cung ai cũng nói là ngài.” Đới Nhất không đành lòng.


Bởi chưa điều tra được nguyên nhân cái chết của Lương chiều dụng nên trong cung đang đồn ầm lên rằng Thập nhị
hoàng tử mới được tham chính đã trở mặt, ra tay tàn độc với Lương chiêu dung.


Nói thế nào thì người ngoài cũng rất khó lẻn vào cung, người có thể đầu độc Lương chiều dung sau khi hậu cung
đã khóa cổng mà thần không biết, quỷ không hay chỉ có thể là Tiêu Trường Canh.


“Cứ để bọn họ điều tra đi, cây ngay không sợ chết đứng, bọn họ đồn đại càng ầm ĩ càng tốt.” Tiêu Trường Canh
khẽ nhếch môi.


Bọn họ càng nói xấu hắn thì khi chứng minh được mình vô tội, hắn sẽ được đền bù càng nhiều.


Thậm chí lời đồn đang giúp hắn là đằng khác.


Viết xong chữ “nhẫn,“ Tiêu Trường Canh viết tiếp chữ “nhị”: “Nàng đã giúp ta hai lần.”


Lần đầu tiên, nàng khiến Hữu Ninh để không thể không nhìn hắn, nhờ đó mà hắn có quyền tham chính; lần thứ
hai, nàng lấy mạng Lương chiêu dụng, giúp hắn có quyền khai phủ.


Sự xuất hiện của nàng đã thay đổi vận mệnh hắn.


“Thiên Viên này.” Trong Đông cung, Tiêu Hoa Ung đang xem văn thư đột nhiên lên tiếng, giọng biếng nhác, “Lòng
cô hơi khó chịu.”


Thiên Viên thấp thỏm: “Điện hạ..”


“Tiểu Thập Nhị thông minh ra phết, không bám riết UU lấy lòng.Tiêu Hoa Ung khép văn thư lại, “Nhưng nhờ nó
có ý đồ gì đó với UU thì sao?”


Thiên Viên: “…”


Thiền Viện không biết nên đáp thế nào, muốn nói Thập nhị điện hạ và quận chúa gặp nhau chẳng được mấy lần,
lần nào ra tay cũng vì mưu lợi cho bản thân, chỉ có vậy mà bảo người ta có ý với quận chúa sao?


Hắn bỗng nhận ra điện hạ đã mắc phải một căn bệnh, đó là bệnh đa nghi, chỉ bộc phát khi gặp phải chuyện gì liên
quan đến quận chúa, hễ có lang quân nào gặp mặt quận chúa là điện hạ lại nghi ngờ người ta tơ tưởng người của
mình.


“Nó muốn xuất cung, ngươi nói xem cô có nên đưa nó đến Đông cung không?” Tiêu Hoa Ung chợt cười gian. “Điện
hạ, Thập nhị điện hạ thông minh thế kia, nếu đến Đông cung thì…” Thiên Viên thấy đây là một nước cờ hiểm.


“Thông minh càng tốt, như lão Lục ấy, bớt việc.” Tiêu Hoa Ung cười tươi rói.


Để hắn đến Đông cũng chính là vì muốn hắn thấy rõ Thất ca của hắn là người thế nào, từ đó nhìn lại bản thân, khi ấy hắn sẽ biết thế nào là biết khó mà lui, biết thế nào là thức thời.


Thiên Viên biết mình đã hết đường ngăn cản. Tiêu Hoa Ung lại mời thái y, Hữu Ninh để nghe tin bèn đích thân đến thăm.


Tiêu Hoa Ung thừa cơ nói khéo: “Khụ khụ khụ…Lần này là tâm bệnh, mấy ngày trước…nhi thần thấy các huynh đệ đang cười nói vui vẻ bên chuồng ngựa, khụ khụ khụ… Nhi thần sức khỏe không tốt, chỉ biết hâm mộ các huynh đệ có thể thường cuyên gặp nhau, được làm láng giềng của nhau. Hồi bé nhi thần thường nghĩ, nếu mẫu hậu còn sống, nhi thần sẽ có huynh đệ hoặc tỷ muội cùng một mẹ, giữa huynh muội với nhau…sẽ không vì thân phận Thái tử mà thành ra xa cách…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.