Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 160



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


GHEN VỚI CHÍNH MÌNH


“Ui ui ui, muội không được nghe.” Bộ Sơ Lâm xoay người bịt tại Thẩm Hi Hòa lại.


Giờ thì không riêng gì Thôi Tấn Bách mà cả Tiêu 3Hoa Ung cũng sa sầm mặt.


Thẩm Hi Hòa né tránh, nhíu mày lườm nàng ta,


“Ta sai rồi, ta sai rồi, ta quên rửa tay, ta rửa 1ngay đấy.” Bộ Sơ Lâm biết Thẩm Hi Hòa thích sạch sẽ, còn nàng ta thì
vẫn luôn nằm cương ngựa trong tay, hẳn là Thẩm Hi Hòa chê bẩn, bèn9 chạy đến bên con ngựa của mình, lấy tủi
nước ra rửa tay.


Thôi Tấn Bách cũng đi theo, chỉ còn Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung đứng 3lại chỗ cũ. Tiêu Hoa Ung không có tùy
tùng, Thẩm Hi Hòa thì có Mặc Ngọc và Mạc Viễn.


Tiêu Hoa Ung khẽ gật đầu với Thẩm Hi Hòa: 8“Quận chúa.”


Thẩm Hi Hòa hờ hững đáp lễ, sau đó lẳng lặng đi lướt qua hắn, nơi đây gió thu lồng lộng, Thẩm Hi Hòa dễ dàng
ngửi được hương kỳ nam sực nức trên người hắn, nhưng nàng vờ như không nhận ra.


Tiêu Hoa Ung ngoài đầu nhìn bóng dáng thướt tha của Thẩm Hi Hòa đang xa dần, cảm thấy hơi ngạc nhiên, trước
kia Thẩm Hi Hòa rất tinh ý, lần nào hẳn cái trang cũng bị nàng nhận ra, thậm chí khi hắn đóng giả Tân Tự Hiệt, dù
không có sơ hở gì mà vẫn bị nàng nghi ngờ.


Thế nhưng lần này phản ứng của nàng rất bình thường, dường như không nhận ra hắn, làm Tiêu Hoa Ung không
khỏi nhìn lại cách ăn mặc của mình, ngẫm lại trình tự cải trang hôm nay xem có gì khác biệt với trước kia, sao tự
dưng lại gật được ánh mắt sắc bén của nàng.


Tiêu Hoa Ung nghĩ cả buổi cũng không ra manh mối gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.


bên kia, Bộ Sơ Lâm đang cầm túi nước đổ nước ra rửa tay, Thôi Tấn Bách thấy nàng ta lóng nga lóng ngóng bèn
cầm lấy túi nước: “Để ta giúp ngươi.” Bộ Sơ Lâm còn đang giận hắn, nếu hắn không trên mình thì mình đã không
làm U U bực.


“Không cần.” Bộ Sơ Lâm không chịu buông tay.


Thôi Tấn Bách xưa nay điềm đạm chín chắn cũng phải bực mình, thậm chí còn có ý đùa dai, muốn phá hoại hình
tượng tốt đẹp mà Bộ Sơ Lâm dày công xây dựng trước mặt Chiêu Ninh quận chúa, bèn giật mạnh một cái: “Để ta
giúp ngươi.”


“Ta đã bảo không cần!”


“Để ta giúp ngươi!”


“Không cần!”


Hai người tranh giành qua lại, túi nước chợt nghiêng, Bộ Sơ Lâm buông tay ra trước, Thôi Tấn Bách lại giật mạnh,
thể là nước trong túi đổ ào lên người Bộ Sơ Lâm, làm vạt áo trước ngực ướt sũng.


Thôi Tấn Bách hơi luống cuống. Bộ Sơ Lâm giật lấy tủi nước, tạt nốt phần còn lại lên mặt Thôi Tấn Bách, sau đó dắt
ngựa đuổi theo Thẩm Hi Hòa, vừa đi vừa thở hồng hộc.


Thẩm Hi Hòa đã lên ngựa, chuẩn bị đi về, nhưng thấy Bộ Sơ Lâm ướt sũng như vậy, cuối Thu thời tiết đã trở lạnh,
nàng sợ Bộ Sơ Lâm cứ vậy đi về sẽ bị cảm lạnh.


“Ngươi… muốn sưởi ấm không?” Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng về phía xa, thấy có vài lang quân bắt đầu nhóm lửa.


Bọn họ ra ngoài cưỡi ngựa dạo chơi, không mang theo y phục dự phòng.


“Cũng được. Nhưng mà không cần đâu, ta sức khỏe tốt, mùa Đông ngâm mình dưới hồ nước lạnh cũng không sao,
muội đừng lo.” Bộ Sơ Lâm cũng lên ngựa.


“Vẫn nên ở lại thì hơn, hong y phục cho khô, ta cũng muốn ăn thịt rừng.” Thẩm Hi Hòa đổi ý.


Thật ra có lý do chính đáng để ở lại thăm dò Tiêu Phủ Hành càng đúng ý Thẩm Hi Hòa, nàng vẫn luôn tỏ ra hờ
hững để tránh làm Tiêu Phủ Hành biết được mình đã nhìn thấu hẳn.


Sau này, dù hắn là Tiêu Phủ Hành thật hay giả thì cũng sẽ thường xuyên gặp mặt nàng bằng thân phận này, mà có
như vậy thì nàng mới dễ bắt thóp.


“Vậy thì ở lại thôi.” Bộ Sơ Lâm cảm động vô cùng, cứ ngỡ Thẩm Hi Hòa vì mình mà chấp nhận chịu đựng đám đàn
ông thổi kia.


Người có tính tình như Thẩm Hi Hòa mà có thể làm đến thế vì mình, Bộ Sơ Lâm cảm động suýt rơi nước mắt.


Thấy Bộ Sơ Lâm nhìn mình đầy tha thiết, Thẩm Hi Hòa hơi rùng mình, định giải thích mình làm vậy không phải vì
nàng ta thì Thôi Tần Bách và Tiêu Hoa Ung đã lại gần, đành thôi không lên tiếng.


“Hừ!” Bộ Sơ Lâm hậm hực hừ lạnh.


Vừa rồi, có thể thấy UU còn định an ủi nàng ta mấy câu, chỉ vì hai gã này chường mặt tới mà UU ngại ngùng,
không muốn nói ra những lời dịu dàng, làm nàng ta bỏ lỡ cơ hội được mỹ nhân quan tâm!


Bộ Sơ Lâm xòe tay ra: “Ta rửa tay sạch sẽ rồi nhé!”


Thẩm Hi Hòa vẫn đưa tay cho Mặc Ngọc, để Mặc Ngọc đỡ mình xuống ngựa.


Bộ Sơ Lâm đã quên mất mình đang là đàn ông, cứ tưởng là do tay mình có mùi, còn đưa tay lên ngửi.


Dáng vẻ nịnh nọt, cưng chiều của nàng ta trước mặt Thẩm Hi Hòa làm Thôi Tần Bách suýt nghiền nát răng. Bộ Sơ
Lâm nói với bọn họ rằng mình và Thẩm Hi Hòa đã đổi ý, Tiêu Hoa Ung bèn đưa hai người đến bên đống lửa, mặt
trời sắp lặn, mấy vị công tử đều thắng lợi quay về, săn được nào thỏ hoang, nào gà rừng,
còn có một con lợn rừng nhỏ.


Bộ Sơ Lâm hăm hở sấn tới, tự nhiên cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong, Thẩm Hi Hòa liếc bộ ngực phẳng lì của nàng ta
rồi quay mặt đi, giúp nàng ta phơi áo lên giá cho nhanh khô.


Thôi Tấn Bách cũng cởi áo ngoài ra hong, phơi cùng một chỗ với Bộ Sơ Lâm. Bộ Sơ Lâm không để ý, nhích lại gần
Thẩm Hi Hòa, Thối Tấn Bách níu lấy nàng ta: “Đàn ông con trai ăn mặc không chỉnh tề còn lại gần quận chúa thì ra
thể thống gì?”


Bộ Sơ Lâm nhận ra mình lại sơ ý, mỗi lần ở bên Thẩm Hi Hòa, nàng ta lại quên xem mình là đàn ông.


Nàng ta né sang bên: “Hai người đàn ông ăn mặc không chỉnh tề sáp vào nhau còn ra thể thống gì!”


Thôi Tấn Bách: “…”


Mấy vị công tử hào hứng bàn với nhau nên chế biến thể nào, Thẩm Hi Hòa nghe mà nhíu mày, bọn họ chỉ biết
nướng theo cách đơn giản nhất.


Tiêu Hoa Ung nhận thấy vẻ mặt nàng hơi khác, bèn nói: “Quận chúa có ý tưởng gì không?”


Thẩm Hi Hòa nhìn hắn, lạnh nhạt đáp: “Không.”


“U… Quận chúa.” Bộ Sơ Lâm suýt nữa đã gọi Thẩm Hi Hòa bằng nhũ danh, may mà kịp thời sửa miệng, “Muội chỉ
cho họ vài chiêu đi.”


Nàng ta cũng muốn được ăn ngon hơn chút, nhờ thường đến quận chúa phủ ăn chực nên nàng ta biết Thẩm Hi Hòa
rất tâm đắc về tay nghề nấu nướng của mình.


Ai nấy nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chăm đầy trông đợi, Thẩm Hi Hòa ăn ké cũng ngại, bèn nói: “Mùa này trong rừng
sẽ có rau thơm, các huynh hái về ướp thịt hoặc nhồi bên trong đều được, hương vị sẽ ngon hơn.”


“Rau thơm gì, quận chúa mau nói đi!” Bộ Sơ Lâm giục.


Thẩm Hi Hòa bèn liệt kê một vài loại rau thơm có thể dùng để nướng thịt, Tiêu Hoa Ung nhìn Bộ Sơ Lâm và Thôi
Tấn Bách, quyết định dẫn cả bọn đi tìm, để hai người họ ở lại đây hơ áo. Đến khi bọn họ quay về, Bộ Sơ Lâm và
Thôi Tấn Bách đã hơ áo xong, ăn mặc chỉnh tề.


“Các ngươi có đem thuốc trị thương theo không?” Vừa về đến nơi đã có người hỏi, “Đại Lang bị thương ở tay,
chúng ta lại không đem theo thuốc trị thương.”


Tổ chức tiệc nướng tại chỗ là ý tưởng nhất thời, bọn họ vốn không định đi săn nên không chuẩn bị sẵn thuốc trị thương. “Ta có.” Thẩm Hi Hòa sợ lần đầu cưỡi ngựa có sự cố gì nên có mang theo.


“Phiền quận chúa bôi thuốc giúp Đại Lang, chúng ta đi làm thịt.” Người này vừa dứt lời, cả đám đã kéo nhau bắt tay vào việc.


Thẩm Hi hòa có dẫn theo nha hoàn và tùy tùng, nhưng khi Mặc Ngọc đưa thuốc đến, nàng lại cầm lấy, định tự mình bôi thuốc cho Tiêu Hoa Ung.


Thoạt đầu, Tiêu Hoa Ung rất phấn khởi, nhưng sau đó lại nghĩ, nàng không nhận ra mình mà lại đối tốt với mình như vậy khác nào đối tốt với người ngoài, lập tức xụ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.