Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 164



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CÔ KHÔNG THỂ CHẾT YỂU


Cần biết rằng đến cả thần y Lệnh Hồ Chửng cũng phải bó tay, một dược viên sư tép riu từng làm việc trong Thái y
viện như Tùy A Hỉ 3lại có cách!


“Nhờ có quận chúa nhắc nhở nên tiểu nhân mới nghĩ được cách chữa trị phần kinh mạch bị tổn thương.” Tùy A
Hỉ1 cười.


“Ta ư?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.


“Hôm kia quận chúa nói Bộ thể tử tham gia hội săn mùa Thu nhớ tìm cho quận c9húa ít mật ong rừng.” Tùy A Hỉ
nói, “Châm pháp Tùy thị có một liệu pháp châm cứu bằng ngòi nợc.”


Châm cứu bằng ngòi nọc l3à dùng ngòi nọc sau đuôi ong mật để đâm vào huyệt vị. Trước đó Thẩm Hi Hòa từng
nói muốn Bộ Sơ Lâm làm giúp mình một chuyện nhân 8dịp hội săn mùa Thu, việc này chính là đi lấy mật ong, nàng
cần một ít mật ong rừng thượng hạng để điều chế hương, trên thị trường không mua được.


Sở dĩ không nói trước cho Bộ Sơ Lâm biết không phải vì sợ làm nàng ta chùn bước, mà là vì nàng không chắc bãi
săn có tổ ong hay không.


Bây giờ xem ra Thẩm Hi Hòa chẳng những cần mật mà còn cần cả ong, không biết Bộ Sơ Lâm có lấy được không.


“Nàng cần mật ong rừng thì cứ để ta cho người đi lấy là được.” Tiêu Hoa Ung nói với Thẩm Hi Hòa, “Đằng nào ta
cũng cần ong rừng.”


“Điện hạ muốn thử ư?” Tùy A Hỉ hơi kinh ngạc.


“Ngươi là người quận chúa dẫn đến, cô tin quận chúa.” Tiêu Hoa Ung cười với Thẩm Hi Hòa, sau đó nghiêm mặt,
lạnh nhạt nhìn Tùy A HỈ, “Chỉ cần ngươi dám chữa, cô dám thử.”


“Tiểu nhân sẽ cẩn thận.” Tùy A Hỉ cung kính đáp, sau đó nói thêm, “Điện hạ, ngòi nọc của ong còn sống sẽ hiệu
quả hơn.”


“Cô sẽ phải người tìm một thợ nuôi ong.” Tiêu Hoa Ung đáp.


Thẩm Hi Hòa nghe xong mới nói: “Điện hạ không cần nhọc lòng, mật ong rừng điện hạ muốn thể nào cũng được,
điện hạ tặng thì Chiêu Ninh xin cảm ơn trước, cũng không từ chối làm gì. Có điều Chiêu Ninh cũng sẽ đi tìm, mỗi
loài ong khác nhau cho ra mật ong khác nhau, Chiêu Ninh cần rất nhiều loại.”


Mật ong rừng dùng để ăn cũng rất có ích, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.


Chỉ cần Thẩm Hi Hòa không từ chối là Tiêu Hoa Ung đã vừa lòng, bọn họ chỉ nói chuyện phiếm một lát, vì Thẩm
Hi Hòa dẫn theo người vào cung nên không tiện nán lại lâu


Hi Hòa dẫn theo người vào cung nên không tiện nán lại lâu.


Về đến quận chúa phủ, Thẩm Hi Hòa mới dò hỏi Tùy A Hỉ tỉ mỉ về chuyện Tiêu Hoa Ung trúng độc.


“Độc tố trong người Thái tử điện hạ rất kỳ lạ, chắc chắn là A Hỉ chưa từng nghe qua.” Tùy A Hỉ cẩn thận đáp, “Vả
lại điện hạ bị độc tổ giày vò đã lâu, tạng phủ suy yếu, mạch tượng này không thể nào là giả.”


Vậy là Tiêu Hoa Ung thật sự trúng độc, sức khỏe không tốt.


“Có ảnh hưởng đến tuổi thọ không?” Thẩm Hi Hòa hỏi. “Ngũ tạng không thể bị tổn hại trong thời gian dài, điện hạ
đã trúng độc quá lâu, nếu dăm ba năm tới mà không tìm được cách giải độc chỉ e không thể sống lâu.” Tùy A Hỉ trả
lời chi tiết. “Thế có ảnh hưởng đến đường con cái không?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi.


Tùy A Hỉ không ngờ Thẩm Hi Hòa lại hỏi thẳng như vậy, đỏ mặt ấp úng, “Không ảnh hưởng đến đường con cái.”


“Ta nghe nói có một số loại độc sẽ truyền sang con cái.” Thẩm Hi Hòa vẫn lo lắng.


“Đa số trường hợp, mẫu thân trúng độc sẽ truyền sang con cái.” Tùy A Hỉ giải thích, còn nói uyển chuyển, “Độc tố
trong người Thái tử điện hạ không thể hòa tan vào huyết mạch…”


Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa hài lòng, sự xuất hiện của Tiêu Phủ Hành khiến Thẩm Hi Hòa cho rằng những suy đoán
trước đó của mình đã sai lầm, Tiêu Hoa Ung không phải người mình nghi ngờ, nhưng nàng lại không thể chắc chắn
hắn không phải người đó, đoán tới đoản lui quá nhọc lòng, nàng dứt khoát không thèm đoán nữa mà dẫn theo Tùy
A Hỉ vào cung để thăm dò rõ ràng tình trạng sức khỏe của Tiêu Hoa Ung. Không cần biết lòng dạ hắn thâm sâu đến
đâu, tâm cơ và thế lực của hắn đáng sợ cỡ nào, chỉ cần hắn đoản mệnh là được.


Cùng lắm thì nàng sẽ tránh né sóng gió trong mấy năm tới, dốc sức hỗ trợ hắn trong lúc hắn còn sống.


Thẩm Hi Hòa đi rồi, Tiêu Hoa Ung cứ trằn trọc mãi không ngủ được, bèn gọi Thiên Viên dậy: “Thiên Viên, ngươi
nói xem, bây giờ quận chúa đã biết nếu ta không thể giải độc trong vòng dăm ba năm nữa thì sẽ không thể sống lâu,
liệu nàng có ghét bỏ ta không?”


Thiên Viên đang mơ màng lập tức tỉnh như sáo, hắn biết trả lời thế nào đây?


Thiền Viện ngẫm nghĩ một lúc rồi dè dặt đáp: “Điện hạ, quận chúa không phải một nữ lang tầm thường, những mối
quan tâm của quận chúa cũng khác với các nữ lang khác. Vả lại quận chúa vừa mạnh mẽ lại thông minh, thuộc hạ
nghĩ quận chúa sẽ không vì vấn đề tuổi thọ mà xa lánh điện hạ. Hơn nữa, nhất định chúng ta sẽ tìm được cách giải
độc trong mấy năm tới.”


Lời đáp của Thiền Viện không thể giúp Tiêu Hoa Ung bình tĩnh lại, hắn nằm trên giường, thất thần nhìn nóc màn,
thật lâu sau, khi Thiên Viên sắp thiếp đi, hắn mới khẽ than: “Phải chăng cô không nên dây dưa với nàng?”


Trước kia hắn chưa từng nghĩ mình thật sự chỉ còn sống được vài năm.


Không, đúng hơn là hắn chưa từng quan tâm đến chuyện đó, dăm ba năm cũng đã đủ để hắn làm xong những gì
mình muốn.


Bây giờ hắn lại vì chuyện này mà lo lắng, hắn không thể chết yểu, bằng không dăm ba năm sau, nàng còn chưa đến
hai mươi, đương độ tuổi xuân mơn mởn mà phải thủ tiết cả đời thì tàn nhẫn biết nhường nào?


Huống hồ…


Thời nay đề xướng quả phụ tái giá, nếu mình mất sớm, nàng lại bị kẻ khác quyến rũ…


Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, mắt hắn lại đỏ ngầu, chỉ hận không thể giết sạch đàn ông trên đời.


Thiên Viên thình lình cảm nhận được sát khí, lập tức rúm người, vốn định an ủi Thái tử điện hạ vài câu lại thôi.


“Ngươi nói đúng, nhất định cô có thể giải độc.” Vẻ tàn bạo trong mắt Tiêu Hoa Ung dần phai nhạt, chỉ còn lại kiên
định.


Hai ngày sau, Hữu Ninh để tổ chức đi săn ở thung lũng trên núi, triều đại này thượng võ, hàng năm cứ đến mùa
Thu, thú rừng béo tốt là Hữu Ninh để lại dẫn theo lương công đại thần đến đây đi săn.


Nơi này còn có một doanh trại huấn luyện quân sĩ, có một lượng lớn binh lính đồn trú, năm nào đi săn về Hữu
Ninh để cũng lấy con mồi săn được để khao quân, trước khi lên núi đi săn cũng chọn một số tướng sĩ đi cùng.


Lần này Thẩm Hi Hòa cũng đi theo cho biết hội săn trong Kinh là như thế nào.


Tây Bắc mùa này, Thẩm Nhạc Sơn cũng sẽ dẫn theo tướng sĩ chia thành đội đi săn, rất hoành tráng, hôm nay cũng
vậy.


“Tỷ tỷ, chúng ta ngồi chung nhé.” Vừa xuất phát, Tiết Cẩn Kiều bèn đến tìm Thẩm Hi Hòa, còn dẫn theo Điểm
Điểm. Điểm Điểm vốn là báo săn, giới quý tộc thuần dưỡng báo săn là để nó hỗ trợ mình khi đi săn.


Chuyển này Thẩm Hi Hòa cũng dẫn theo Đoản Mệnh, nó thấy Điểm Điểm to lớn là thế mà không mảy may e sợ,
còn nhe nanh giương vuốt, tư thế sẵn sàng công kích, Điểm Điểm lườm nó một cái.


Ngay khi nó toan chồm tới vồ Điểm Điểm, Thẩm Hi Hòa đè cổ nó lại: “Không biết trời cao đất dày gì cả.”


“Tỷ tỷ yên tâm, Điểm Điểm ngoan lắm, sẽ không bắt nạt Đoản Mệnh đầu.” Tiết Cẩn Kiều từng dẫn Điểm Điểm đến
quận chúa phủ làm khách, lần đầu Điểm Điểm và Đoản Mệnh gặp nhau chẳng vui vẻ gì, sau này cũng dần quen,


Đoản Mệnh còn chạy qua Tiết phủ tìm Điểm Điểm.


“Meo!” Bị đè cổ, Đoản Mệnh bất mãn kêu lên.


“Kiu liu…” Trên trời chợt có tiếng chim cắt kêu.


Thẩm Hi Hòa và Tiết Cần Kiều cùng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Tiết Cần Kiều sáng lên: “Tỷ tỷ, là chim cắt Bắc Cực, một con chim cắt thật oai vệ!” Thẩm Hi Hòa còn đang nhìn thì Đoản Mệnh thình lình bỏ chạy, hội săn mùa Thu lần này có nhiều nhà dẫn theo mãnh thú cỡ lớn hỗ trợ, chẳng hạn như Tiết Cần Kiều có Điểm Điểm. Thẩm Hi Hòa cuống quýt quát lớn: “Đoản Mệnh!”


Tiếng kêu của nàng vừa lúc vọng đến xa giá của Thái Tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.