Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 165



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


ĐẶT TÊN LÀ ĐOẢN MỆNH


Sự xuất hiện của con chim cắt thu hút ánh mắt của rất nhiều người, đến cả Hữu Ninh đế cũng sai người đuổi bắt
nó.


Giữa cơn ồn ào nhốn nhá3o của đám đông, Tiêu Hoa Ung nghe được tiếng Thẩm Hi Hòa kêu to, vì khoảng cách
khá xa, lại quá ồn nên hắn chỉ có thể ngờ ngợ, bèn quay sang hỏi1 Thiên Viên đang cưỡi ngựa đi bên cạnh xe:


“Quận chúa đang gọi ai thế?”


Thiên Viên mải chú ý đến chim cắt nên cũng không nghe rõ, chỉ bi9ết có người hô hoán gì đó nhưng hắn thậm chí
còn không biết người đó là ai, cũng không hơi đầu để ý, chỉ nhắc nhở Tiêu Hoa Ung với vẻ lo âu “Điệ3n hạ, là chim
cắt của chúng ta!”


Con chim cắt này được Tiêu Hoa Ung đích thân thuần phục, năm xưa vì truy bắt nó mà hắn mất trọn ba thán8g ở
quận Bột Hải, sau đó lại mất thêm mấy tháng để thuần phục từ đó về sau, nó chỉ biết có Tiêu Hoa
Ung.


Nó không được nuôi dưỡng trong Kinh, chỉ khi nào có chuyện khẩn cấp thì thuộc hạ mới để nó đến tìm Tiêu Hoa
Ung.


“Nó đến góp vui đấy.” Tiêu Hoa Ung hờ hững đáp.


Thiên Viên thở phào, sau đó sực nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Tiêu Hoa Ung, “Để thuộc hạ đi hỏi thăm xem sao.”


“Meo!”


Hắn còn chưa dứt lời, Đoản Mệnh đã nhảy nhóc lên xe ngựa của Tiêu Hoa Ung, Tiêu Hoa Ung rất ghét những con
thú nhỏ lông xù xù thế này, sắc mặt sa sầm, đang định tung chưởng đánh chết cho rồi thì Thiên Viên chợt giật mình
kêu to: “Mèo của quận chúa!”


Thiên Viên đã đến quận chúa phủ nhiều lần, có lần thấy được con mèo này, tuy chỉ là thoáng chốc nhưng lại nhớ
mãi không quên vì ngoại hình đặc biệt xấu của nó.


Vừa nghe Thiên Viên nói đến hai chữ “quận chúa” Tiêu Hoa Ung lập tức vung tay chệch đi, đập chưởng vào trục
xe, làm chiếc xe chao đảo dữ dội, nếu Thiên Viên không giơ tay chống đỡ chỉ e sẽ lật xe.


Đoản Mệnh hoàn toàn không biết nó suýt gây họa, từ cửa sổ nhảy nhóc lên nóc xe, nhìn chằm chằm chim cắt đang
chao liệng trên không, không ngừng kêu gào khiêu khích: “Meo… meo…”


Cuối cùng Mặc Ngọc cũng đuổi kịp nó, lạnh lùng nhìn nó đầy ghét bỏ. Con mèo này lúc nào cũng thế, không biết
tự lượng sức mình, gặp cường địch là nhào lên thách thức, như thể nó nghĩ mình là hổ chứ không phải mèo vậy!


Nàng ta tung người nhảy lên, tóm cổ Đoản Mệnh kiêu căng phách lối xuống đất, sau đó xin lỗi Tiêu Hoa Ung: “Nô
tỳ mạo phạm, mong điện hạ tha tội.”


“Không sao.” Tiêu Hoa Ung nhìn chằm chằm Đoản Mệnh, tuy bị Mặc Ngọc xách cổ nhưng nó vẫn nhe nanh múa
vuốt, “Nó can đảm đấy.“.


Lần đầu hắn thấy một con mèo dám khiêu chiến với chim cắt Bắc Cực, bởi chim cắt là chúa tể bầu trời, có thể đánh
bại cả báo săn lẫn gấu đen.


Thiên Viên nhìn lên trời: “…”


Trong mắt điện hạ, dù là người hay vật, chỉ cần có liên quan đến quận chúa đều tất cả, nếu đổi lại là mèo của người
khác mà dám khiêu khích chim cắt nhà mình như thế, điện hạ ắt sẽ lệnh cho chim cắt đập nó một trận te tua.


“Nô tỳ xin phép đưa nó về bẩm báo với quận chúa.” Mặc Ngọc làm lễ với Tiêu Hoa Ung.


Tiêu Hoa Ung không muốn để Thẩm Hi Hòa lo lắng bèn khoát tay áo ra hiệu cho nàng ta lui ra.


Sau khi Mặc Ngọc bắt Đoản Mệnh về, Thẩm Hi Hòa bèn tống cổ nó vào lồng, Đoản Mệnh meo meo ầm ĩ, còn dùng
móng vuốt cào chấn song, nhưng nó có cào thế nào đi nữa, Thẩm Hi Hòa cũng làm ngơ.


Nàng thích yên tĩnh, nhưng không nhất thiết đòi hỏi người khác cũng phải thể, cho dù đang ở giữa biển người thì
nàng vẫn có thể tĩnh tâm, không hề bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào huyên náo bên ngoài.


Thẩm Hi Hòa có thể làm được điều đó nhưng người khác thì không, Hồng Ngọc và Bích Ngọc kiên trì chịu đựng
tiếng cho vuốt rợn người của Đoản Mệnh, Tiết Cần Kiều lại càng nghe càng khó chịu, chỉ muốn đập phá gì đó cho
hả giận.


Nàng ta có cảm giác mình sắp phát bệnh, vội nói: “Tỷ tỷ, ta về đây.” Tiết Cần Kiều dẫn Điểm Điểm xuống xe, quay
về xe ngựa của Tiết phủ.


Chẳng mấy chốc đã đến hành cung, có người hầu dẫn Thẩm Hi Hòa đến chỗ ở dành cho nàng, Thẩm Hi Hòa đặt
Đoản Mệnh sang một góc, nó đã mài móng chán chê, giờ chỉ biết tủi thân nằm bẹp trong lồng, mỗi khi Thẩm Hi
Hòa lại gần, nó liền khẽ kêu meo meo nài nỉ.


Thẩm Hi Hòa báo Bích Ngọc sắp xếp đồ đạc, đúng lúc này, Thiên Viên mang cá tới đây: “Quận chúa, điện hạ mới
biết quận chúa có nuôi mèo bèn sai thuộc hạ đưa cho nó thức ăn.”


“Khiển điện hạ nhọc lòng rồi.” Thẩm Hi Hòa ra hiệu cho Hồng Ngọc nhận lấy.


“Điện hạ nói hành cùng nhiều muỗi, không biết quận chúa có túi thơm trừ muỗi hay không, nếu được mong quận
chúa chia cho một phần, điện hạ khỏi phải nhờ Thái Y viện. Hôm nay vừa đến hành cung, chỗ nào cũng rối ren, ngộ
nhỡ cầm phải thứ gì không sạch sẽ e là khó truy vết.”


Thiên Viên tươi cười, nhưng trong lòng lại thấy cạn lời với hành vi của chủ tử mình, rõ ràng có đem theo túi thơm
trừ muỗi mà vẫn hỏi xin quận chúa, còn lấy cớ sợ bị người ta hãm hại để quận chúa không tiện từ chối.


Tiêu Hoa Ung đã nói đến nước này, vả lại chỉ là một cái túi thơm, chẳng có gì phải tiếc, Thẩm Hi Hòa chẳng những
lẩy tới một cái túi thơm trừ muỗi còn cầm theo một cái túi thơm đuổi rắn đều do nàng tự tay phối chế: “Ngươi treo
hai cái túi thơm này trong phòng điện hạ, rắn, chuột, côn trùng, kiến… sẽ không tới gần.”


Thật ra khi biết Hoàng thượng sắp tới đây đi săn, người phụ trách hành cũng đã cho người dùng lá ngải cứu xông
từng phòng, riêng các phòng được phân cho hoàng thân quốc thích, danh môn thế gia còn được xông hương.


Nhưng chỉ có thể thì không thể phòng rắn, chuột, côn trùng, kiến.


“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!” Tiết Cần Kiều vừa vào cửa, nghe được Thẩm Hi Hòa và Thiên Viên nói chuyện liền
sà vào.


Thẩm Hi Hòa nhìn lướt ra sau lưng nàng ta, thấy hai tỳ nữ Hoa Hoa và Thảo Thảo làm lễ với mình, bèn hỏi: “Điểm
Điểm của muội đâu?”


Nhắc tới nó, Tiết Cần Kiều liền phòng má: “Điểm Điểm không chịu vào.”


Vừa đến bên ngoài nó liền dừng bước, nàng ta lôi kéo thế nào cũng không được.


Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi: “Không chỉ rắn, chuột, côn trùng, kiến không dám vào viện của ta, chim chóc, muông
thú cũng không dám.”


Có những mùi hương có thể làm động vật e ngại, nàng vừa vào viện đã cho người treo các loại túi thơm lên bốn góc
phòng.


“Vì sao Đoản Mệnh không sợ?” Tiết Cẩn Kiều hỏi.


“Đoản Mệnh là mèo ta nuôi, ta đã huấn luyện nó.” Thẩm Hi Hòa nói đoạn quay người đi vào trong. “Tỷ tỷ cũng
giúp ta huấn luyện Điểm Điểm đi.” Tiết Cẩn Kiều đuổi theo. Giờ Thiên Viên mới biết mèo của quận chúa tên là
Đoản Mệnh, thật là một cái tên kỳ quái.


Hắn cầm hai cái túi thơm quay về, đưa cho Tiêu Hoa Ung: “Quận chúa đúng là cao thủ điều chế hương, con báo
của Tiết Thất Nương vì mấy cái túi thơm này mà không dám vào nhà.”


“Đến hương tịch hàn nàng còn phục chế được thì nàng có làm ra loại hương gì cô cũng không ngạc nhiên.” Tiêu
Hoa Ung đưa hai cái túi thơm lên mũi ngửi, thấy hơi gắt, nhưng nếu treo xa xa thì chỉ thoang thoảng, rất dễ chịu.


Hắn treo hai cái túi thơm lên hai bên đầu giường, còn tỉ mỉ gỡ rối tua rua, thầm tiếc đây không phải do nàng tự tay thêu.


“Phải rồi, chắc điện hạ không đoán được quận chúa đặt tên cho mèo của mình là gì đâu.” Thiên Viên khoe khoang.


Tiêu Hoa Ung lườm hắn.


Thiền Viện ngoan ngoãn đáp: “Quận chúa đặt tên cho nó là Đoản Mệnh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.