Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 174



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


VÌ NÀNG MÀ PHỤ CẢ THIÊN HẠ


“Không gọi.” Thẩm Hi Hòa quả quyết từ chối.


Lúc trước ở Đông cung, Tiêu Hoa Ung từng nói nhũ danh của mình là do Thái hậu đặt cho, khi ấy Thẩm3 Hi Hòa
chỉ chăm chăm thăm dò hằn nên chẳng thấy có gì mập mờ, nay nghe hắn nhắc lại, nàng bỗng thấy cái tên này quá
mờ ám.


Tiêu Hoa Ung cười1 khẽ, hớn hở đi rửa mặt trước ánh mắt khó hiểu của Thẩm Hi Hòa.


Có Tùy A HỈ kê thuốc và châm cứu, Thẩm Hi Hòa bình phục rất nhanh, sáng nay n9àng nấu một nồi cháo thịt bằm,
nguyên liệu rất đơn giản, chỉ có gạo và thịt, cho thêm ít dược liệu, mùi thơm nức mũi.


Thẩm Hi Hòa cầm bát địn3h mức cháo, Tiêu Hoa Ung vội giành: “Để ta.”


Thẩm Hi Hòa buông tay, không khách khí với hắn, nàng nấu ăn ngon nhưng lại không thích nấu nướng8 lắm.


Tiêu Hoa Ung múc cho Thẩm Hi Hòa một bát trước tiên, sau đó là cho chính mình, thầy còn hai bát nữa, hắn bèn
nhướng mày, cất tiếng hỏi Tùy A Hỉ và Mặc Ngọc với giọng ôn hòa: “Hai người các ngươi có ăn cháo không?”


Tùy A Hỉ đã đợi dài cổ nãy giờ, mùi cháo thơm lừng làm bụng hắn sôi ùng ục.


Nhưng nhìn Tiêu Hoa Ung, rõ ràng Tiêu Hoa Ung đang tươi cười, sắc mặt hiền hòa, song không hiểu sao Tùy A Hi
lại thấy sờ sợ. Tùy A HỈ bất giác lắc đầu: “Tiểu nhân không… không thích ăn cháo.”


Nói rồi, trong lòng Tùy A HỈ âm thầm rơi lệ, hắn rất thích ăn cháo, đã vậy món cháo do quận chúa nấu lại thơm lạ
thơm lừng.


Mặc Ngọc là tỳ nữ của Thẩm Hi Hòa, tính tình cũng lạnh nhạt hệt chủ mình, chẳng bao giờ bận tâm đến sắc mặt
người khác trừ Thẩm Hi Hòa ra. Nàng ta không sợ Tiêu Hoa Ung, tự bước tới: “Không dám phiền điện hạ múc
cháo cho.”


Nói rồi, Mặc Ngọc cầm lấy một cái bát, Tiêu Hoa Ung thấy vậy cũng chẳng bực mình, ngược lại còn có phần tán
thưởng.


Có điều tán thưởng thì tán thưởng, Mặc Ngọc còn chưa kịp cầm muôi hắn đưa, hắn đã thả lỏng tay, đồng thời giật
một hạt ngọc trai định trên thắt lưng ra, bắn vào tay Mặc Ngọc. Mặc Ngọc nhanh tay bắt được chiếc muôi song lại
bị hạt ngọc bắn trúng.


Mặc Ngọc buông thõng tay, chiếc muối rơi xuống đất.


Tiếng động làm Thẩm Hi Hòa giật mình, quay đầu sang thì thấy chiếc muối nằm chỏng chơ dưới đất: “Em nhặt lên
rồi đi rửa đi ”


“Vâng.” Mặc Ngọc không biết Thái tử điện hạ có ý gì, nàng ta chỉ nghe lệnh Thẩm Hi Hòa, nhưng cũng không
mách lẻo.


Thấy Mặc Ngọc chẳng tinh ý tí nào, cứ thế lẳng lặng đi rửa muôi, Tùy A Hỉ bèn lấy lương khô trong bao hành lý
đưa cho nàng ta: “Ăn lương khô đi này.”


Mặc Ngọc không kén ăn, cầm lấy lương khô do Tùy A Hỉ đưa và ăn ngon lành, dù sao Tùy A HỈ cũng là người của
Thẩm Hi Hòa. Mặc Ngọc gác chiếc muối đã rửa sạch lên bàn, không múc cháo, đợi đến khi nàng ta gặm xong lương
khô thì nồi cháo đã sạch nhẫn. 2


Tiêu Hoa Ung hỏi Thẩm Hi Hòa: “Nàng ăn nữa không?”


Thẩm Hi Hòa vốn ăn ít nên lắc đầu, Tiêu Hoa Ung và hai ba lần hết bay một bát, múc thêm bát nữa, thấy trong nồi
vẫn còn thừa, hắn lại giải quyết bát cháo chớp nhoáng, phần cháo thừa vừa vặn đủ một bát
nữa.


Thẩm Hi Hòa: “…”


Tiêu Hoa Ung ăn uống no nê rồi mới nói: “Hôm qua từ lúc ra ngoài tìm nàng đến giờ, ta chưa có gì bỏ bụng.”


Hắn không nói dối, quả thật sau khi tìm được Thẩm Hi Hòa hắn chẳng màng ăn uống gì, ba bát cháo còn chưa đủ
no.


Thẩm Hi Hòa nhìn hắn vẻ ngờ vực, tình cờ thấy một viên ngọc trai lăn lóc gần nồi cháo, nàng lơ đãng liếc qua thắt
lưng hắn. Tiêu Hoa Ung nhìn theo ánh mắt nàng, nói một cách tự nhiên: “Ồ, viên ngọc rơi hồi nào thế nhỉ, sao ta
không biết?”


Khóe môi Tùy A Hỉ giật giật, chính mắt hắn thấy điện hạ giật viên ngọc ra để bắn Mặc Ngọc!


Nhưng hắn không dám nói!


Mặc Ngọc là người ít nói, Thái tử điện hạ lại có thân phận cao quý, việc nhỏ nhặt thể này chẳng hại gì đến ai, đương
nhiên Mặc Ngọc sẽ không nhiều lời, dù nàng ta không hiểu vì sao Thái tử điện hạ lại làm thế.


Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, Mặc Ngọc lập tức lách người đi qua khe đá, người tới là người đã đưa
Mặc Ngọc lên núi, thị vệ trưởng của Tiêu Hoa Ung: “Điện hạ, bệ hạ định nửa canh giờ sau sẽ bắt đầu tiêu diệt con
rắn.”


“Cứ làm theo kế hoạch.” Tiêu Hoa Ung bình thản nói.


Viên thị vệ trường lui ra, Tiêu Hoa Ung vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ huy Tùy A Hỉ dọn dẹp đồ đạc: “Mấy thứ này cứ để
nguyên đấy.”


“Điện hạ, chúng ta cũng xuống núi xem sao.” Thẩm Hi Hòa đứng dậy. Tiêu Hoa Ung nắm lấy cổ tay nàng: “Nguy
hiểm lắm.”


Sở dĩ Tiêu Hoa Ung không cho Thẩm Hi Hòa về hành cung ngay vì biết một khi mãng xà xuất hiện, thể nào Hữu
Ninh để cũng cho người tiêu diệt nó. Hắn cần mật rắn thật, nhưng con mãng xà này hung mãnh
hơn dự đoán nhiều, hắn đã đầu độc nó từ đêm qua mà đến giờ độc tố vẫn chưa phát tác, thể cũng đủ thấy được nó
cứng đầu cứng cổ ra sao.


Sắp tới ắt sẽ có một trận chiến ác liệt, ở lại đây mới là an toàn nhất.


“Chúng ta ở lại đây đợi tin đi.” Tiêu Hoa Ung nói.


Thẩm Hi Hòa cũng không cố chấp, Tiêu Hoa Ung đã nói vậy hắn là đã thu xếp thỏa đáng.


“Điện hạ có hi vọng ai sẽ thương vong trong trận ác chiến này không?” Chẳng hiểu sao Thẩm Hi Hòa lại muốn hỏi
câu này.


“Nàng đang thắc mắc ta có sắp đặt thể cờ để nhân dịp này lấy mạng ai đó hay không chứ gì.” Tiêu Hoa Ung khẽ
mỉm cười, “Chẳng hạn như bệ hạ…”


Tiêu Hoa Ung không lấy làm khó chịu, trái lại còn thấy thoải mái, người có tính tình như Thẩm Hi Hòa mà lại hỏi
vậy chứng tỏ đã xem hắn là người đáng tin cậy, dù rằng lòng tin của nàng không xuất phát từ tình yêu nhưng cũng
đủ khiến hắn thấy vui vẻ.


Thẩm Hi Hòa gật đầu thừa nhận, vốn dĩ nàng cũng không giấu giếm ý đồ khi hỏi.


“Ta đề nghị đầu độc con mãng xà vì không muốn bệ hạ mất mạng nơi đây.” Tiêu Hoa Ung nói thẳng, “Nếu như bệ
hạ băng hà lúc này sẽ để lại nhiều mối họa ngầm, hiện tại không phải thời cơ thích hợp để ta đăng cơ.”


Thẩm Hi Hòa mỉm cười nhìn hắn: “Trong cung có Tín vương và Đại vương, trong quân thì có Cảnh vương.” Lần
này, Tín vương Tiêu Trường Khanh và Đại vương Tiêu Trường Thiên đều không tham gia, một người muốn để
tang cho thế tử quá cố, một người thì để tang mẫu thân.


Cảnh vương đang nắm binh quyền An Nam, Hữu Ninh để và các thân vương mà gặp nạn tại bãi săn, khi ấy Tín
vương và Đại vương có thể nắm giữ triều chính, còn Cảnh vương thì xuất binh tiến công vào Kinh thành, thiên hạ
đại loạn.


“Đó là lý do thứ nhất.” Tiêu Hoa Ung không hề che đậy gì, “Ngoài ra, đội quân bí mật của bệ hạ sẽ thành rắn mất
đầu, lại thêm các quốc gia đối địch đang ngấp nghé, một khi có nội loạn, chẳng mấy chốc sẽ có giặc ngoại xâm,
giang sơn bất ổn, dân chúng lầm than.


Nghe hắn nói vậy, Thẩm Hi Hòa thoáng rung động: “Điện hạ có lòng nhân ái, giả dụ có một ngày điện hạ buộc phải gây chiến để bước lên ngôi báu, khiến cho bách tính khổ cực trăm bề, nhưng nếu điện hạ nguyện ý nhượng bộ, muôn dân sẽ được bình an, có điều cái giá phải trả là tính mạng của điện hạ, khi ấy điện hạ sẽ lựa chọn thế nào?”


“UU muốn nghe lời thật lòng của ta không?” Tiêu Hoa Ung cười hỏi.


Thẩm Hi Hòa nói: “Muốn.”


“Thật lòng mà nói, nếu nàng không có trên đời, ta sẽ chẳng có gì vướng bận, sẵn lòng xả thân vì thiên hạ.” Tiêu Hoa Ung khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng như mặt nước hồ xuân: “Nhưng nếu nàng cần ta che chở, ta chỉ có thể cô phụ muôn dân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.