Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 181



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Cho dù lớn lên trong phạm vi khống chế của Hữu Ninh Đế, được chứng kiến nhiều thủ đoạn chính trị của ông ta và
không khỏi bội phục, Bộ3 Sơ Lâm chưa từng lĩnh hội thế nào là trí tuệ của quân vương, chỉ thấy Hữu Ninh Để quá
mức tham quyền cố vị, tự tư tự lợi.


Nà1ng ta không ngờ sẽ có ngày được một nữ lang cho mình biết thế nào là tài trí và tầm nhìn xa trông rộng của một
quân vương.


“T9a không ghê gớm như người tưởng đầu” Thẩm Hi Hòa khẽ bật cười, mắt sáng long lanh, “Ta hiểu lập trường
của bệ hạ nhưng không đồng t3ình với cách làm của ông ta, càng không cam tâm bỏ tay chịu trói”


“Tuy lập trường cho phép những bệ hạ vẫn còn cách khác, vậy8 mà ông ta nhất định phải chọn cách tàn khốc nhất.”


Bộ Sơ Lâm tức tối. “Ngươi chẳng nghe lọt mấy lời ta vừa nói gì cả” Thẩm Hi Hòa khẽ than, “Trên cương vị hoàng
đế, bệ hạ không thể trơ mắt ngồi nhìn quyền thần ngày một lớn mạnh, đương nhiên sẽ có xung đột với chúng ta. Bệ
hạ không muốn giải quyết êm thấm không phải vì đa nghi mà là vì quá coi trọng danh tiếng và công trạng.


Nếu bệ hạ là một vị vua nhân từ rộng lượng, hòa thuận với Cố gia và Thẩm gia, để yên cho hai nhà, sử sách sẽ chép
rằng bệ hạ là một vị vua có tài cán bình thường, nhờ được bề tôi hỗ trợ mới có thể đăng cơ, chỉ biết gìn giữ những gì
đã có, mà bệ hạ lại không thể chịu đựng được điều đó.”


Hữu Ninh Để quá coi trọng danh vọng, dù là lúc sinh thời hay cả khi đã khuất núi. Ông ta muốn thanh trừng hoạn
quan, đánh đổ thế gia, dẹp quân phiệt cát cứ, để lại một giang sơn thái bình thịnh trị cho đời sau, có vậy mới xứng
là minh quân có công trạng lẫy lừng lưu danh muôn thuở.


“Có lẽ bất cứ Hoàng đế nào có hùng tâm trạng chí đều thể cả” Bộ Sơ Lâm than.


Cũng như con nhà hàn vi muốn làm cá chép vượt Vũ Môn, để lại tiếng thơm muôn đời vậy.


“Không chỉ Hoàng đế mới thế, người đàn ông nào cũng có chí hướng cao xa” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh nói.


Bộ Sơ Lâm chợt nhìn Thẩm Hi Hòa, chần chừ chốc lát rồi nói: “Thái tử điện hạ cũng sẽ lên ngôi vua”


Thẩm Hi Hòa chọn Tiêu Hoa Ung thì chỉ có hai con đường, hoặc sánh vai cùng hắn bước lên ngôi vị chí tôn, hoặc
cùng chịu cảnh thịt nát xương tan. Từ xưa đến nay, thân vương rời xa quyền thế có thể trường thọ, nhưng không
một Thái tử nào có thể giữ được tính mạng nếu không đăng cơ.


Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt gật đầu, sắc mặt điềm nhiên: “Ta biết.”


“Muội..” Bộ Sơ Lâm toan nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lặng thinh, có nói gì cũng không thay đổi được số mệnh
phải gả vào hoàng thất của Thẩm Hi Hòa.


Thẩm Hi Hòa đã đưa ra lựa chọn của bản thân, nàng ta không muốn nói mấy lời tiêu cực, ngoài việc khiến Thẩm Hi
Hòa thêm phiền lòng thì có được gì nữa đâu? Giờ chỉ mong Thái tử điện hạ không giống những người đàn ông
khác, nhưng nghĩ đến đây, Bộ Sơ Lâm không khỏi bật cười.


Trên đời này làm gì có người đàn ông nào không bị công danh lợi lộc trói buộc? Chỉ có kẻ tầm thường mới không có
chí hướng cao xa, phàm là người có tài hoa, ai mà không muốn trở thành chủ nhân thiện hạ?


Sau khi thành chủ nhân thiên hạ rồi, họ lại muốn lưu danh thiên cổ, tiếng thơm muôn đời.


“Lần này ta gặp nạn được điện hạ cứu. Nếu hẳn không kịp thời tìm đến, chỉ e ta sẽ gặp nguy hiểm, ta chịu ơn cứu
mạng của hắn” Thẩm Hi Hòa khẽ nói.


Bộ Sơ Lâm nói: “Chịu ơn cứu mạng nên phải lấy thân báo đáp ư?”


“Không đến mức ấy” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng lắc đầu, “Nhưng đã chịu ơn cứu mạng thì không thể đổi địch với
hắn được nữa”


Nàng nhất định phải trả ơn, trừ khi trả hết ân tình trước lúc giao tranh, bằng không nàng chẳng có tư cách gì để đối
địch với hắn cả.


Mà đã không thể đổi địch với Tiêu Hoa Ung thì cũng không thể gả cho một hoàng tử nào khác, vì tất cả các hoàng
tử đều là kẻ địch của Thái tử điện hạ, dẫu cho có là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra cũng không phải là ngoại lệ.


“UU à.” Bộ Sơ Lâm thấy đau lòng thay cho Thẩm Hi Hòa,


“Người thảm như ngươi làm gì có tư cách thương xót ta?” Thẩm Hi Hòa không hiểu Bộ Sơ Lâm thấy nàng đáng
thương chỗ nào?


Tình cảnh của nàng khả quan hơn Bộ Sơ Lâm nhiều, dù xét trên phương diện nào đi nữa. Nàng không cần lo lắng
có thể bị vạch trần thân phận bất cứ lúc nào, không cần một mình gánh vác trách nhiệm với gia tộc, tốt xấu gì nàng
còn có a huynh chia sẻ,


Chưa kể nếu gả cho Tiêu Hoa Ung, sau này nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ, không như ai đó có lẽ cả đời chẳng thể
khôi phục thân phận nữ nhi, luôn sống trong cảnh giấu giấu diếm diếm.


Bộ Sơ Lâm: “…”


Tình cảm thắm thiết cỡ nào cũng bị thiếu nữ lạnh lùng này giày xéo, nàng quả là người vô tình! Bộ Sơ Lâm hậm hực
hừ một tiếng, sau đó quay mặt vào trong vách, không muốn nhìn Thẩm Hi Hòa nữa. Thẩm Hi Hòa mím môi, im
lặng rời đi.


Thấy bóng nàng mỗi lúc một xa, Bộ Sơ Lâm khẽ nói: “Cảm ơn muội, UU”


Thẩm Hi Hòa nói những lời này cốt để Bộ Sơ Lâm mở mang tầm mắt, thấu hiểu tâm tư của Hữu Ninh Đế, bên cạnh
đó còn cho nàng ta biết rằng Hữu Ninh Đế có cài tai mắt ở Thục Nam, đồng thời trấn an nàng ta, dù lời nói không
được dễ nghe cho lắm, từ đầu chỉ cuối không mắng mỏ lấy một câu nhưng rõ rành rành muốn nói nàng ta là đồ
ngốc. Dẫu vậy, Bộ Sơ Lâm vẫn biết ơn Thẩm Hi Hòa.


Lần này mà không có hương liệu do Thẩm Hi Hòa điều chế, không có Đoản Mệnh kịp thời chạy tới, chỉ e nàng ta
khó lòng giữ được tính mạng. Thẩm Hi Hòa vẫn tiếp tục rảo bước, nụ cười càng thêm tươi tắn, ánh mắt cũng tràn
đầy ý cười, khiến đôi mắt nàng ngời sáng như vầng trăng xua tan mây mù.


Nhận chuyện Bộ Sơ Lâm bị thương, Tiêu Hoa Ung bên phân phó để đoàn người về trước một phần, cho phép Bộ Sơ
Lâm dưỡng thương một ngày rồi mới lên đường về Kinh.


Chẳng mấy chốc, Thẩm Hi Hòa và Bộ Sơ Lâm cũng biết được ở Kinh đô đã xảy ra chuyện gì, không ngờ người
phóng hỏa lại là Tốn vương quả cổ Tiêu Giác Ngạn!


Chữ lót “Giác” là để kỵ hủy tên của Hữu Ninh Đế, tên trên bài vị của Khiêm vương quá cố là Tiêu Giác Sùng, Tiêu
Giác Ngạn là đường huynh của Hữu Ninh Đế.


Tiêu Giác Ngạn không giống Khang vương, Khang vương và Hữu Ninh Để có chung tổ phụ, còn Tn vương và Hữu
Ninh Để lại là chúng tăng tổ phụ, quan hệ không gần như Khang vương.


Nhưng Tổn vương có chiến công hiển hách, thời Tiên để còn tại vị, ông ta từng bốn lần giao chiến với bộ tộc Thất
Vi, gìn giữ non sông Đông Bắc. Ông ta và Thẩm Nhạc Sơn được xưng tụng là Bắc Địa Song Phong*. (*) Hai ngọn núi
đất Bắc.


Một người sừng sững như núi cao, đánh đuổi Đột Quyết, che chở Tây Bắc, một người vững chắc tựa sông dài, đối
kháng Đông Di, bảo vệ Đông Bắc.


Mười năm trước, Tốn vương qua đời tại Đông Bắc khiến bao người thương tiếc, Hữu Ninh Đế còn đích thân đưa
quan, một người đã chết mười năm hóa ra vẫn còn sống, còn âm thầm hối cung, phóng hỏa đốt tông miếu!


Chuyện này đáng sợ biết mấy, nhất là dù không bắt được Tiêu Giác Ngạn nhưng có rất nhiều người thấy được ông
ta, đây chắc chắn không phải lời nói từ một phía, thành thử triều thần không thể không tin.


Hữu Ninh Đế giận dữ mắng rằng đây là lời hoang đường, nhất định là có người giả thần giả quỷ, âm mưu làm
loạn, lệnh cho Tông Chính tự điều tra.


“Giao cho Tông Chính tự ư?” Nghe xong, Thẩm Hi Hòa đăm chiêu, liếc nhìn Bộ Sơ Lâm đang hớn hở uống trà hoa
quả ướp lạnh của nàng, mới hai ngày mà nàng ta đã có thể nhảy nhót vô tư, còn khăng khăng đòi chen vào xe ngựa
của nàng nữa chứ.


“Muội nhìn ta làm gì?” Bộ Sơ Lâm thắc mắc.


Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Ta chỉ tò mò vì sao chuyện nghiêm trọng thế này mà Đại Lý tự lại bị gạt sang bên, giao cho Tông Chính tự?”


Tuy Hữu Ninh Đế lấy cớ việc này liên quan đến dòng tộc hoàng thất nên giao cho Tông Chính tự phụ trách, nhưng rõ ràng đây là nghề của Đại Lý tự, dù có triều thần phản đối, Hữu Ninh đế vẫn quyết ý chọn Tông Chính Tự.


“Bệ hạ đã bảo rồi còn gì?” Bộ Sơ Lâm vô tư cầm cốc trà ướp hoa hợp một ngụm: “Việc này liên quan đế hoàng thất, Tông Chính tự phù hợp hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.