Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 185



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hôm nay là một ngày thu đẹp trời, sắc trời trong vắt, lầu son gác tía nguy nga tráng lệ thấp thoáng giữa những tán
lá bạch quả vàn3g rực.


Gió thu hiu hiu thổi, lá vàng lả tả rơi, trải một tấm thảm vàng rộm trên mặt đất, gót giày Thẩm Hi Hòa giẫm lên
1nghe xào xạc, vạt váy phất qua làm vài phiến lá bị hất tung lên, trông như cánh bướm vờn quanh.


Thẩm Hi Hòa ngồi xuống,9 Tiêu Hoa Ung liên pha trà lá bạch quả cho nàng, quả đúng như lời hắn nói, nước trà
xanh biếc, hơi nóng bốc lên, mang theo mùi hư3ơng thanh mát của lá bạch quả phả vào mặt nàng, khiển Thẩm Hi
Hòa cảm thấy thư giãn.


Nàng cầm cốc trà lên hít một hơi t8hật sâu rồi nhấp thử một ngụm, cứ tưởng sẽ thấy đắng, hậu vị mới ngọt, không
ngờ hương vị lại rất ngọt ngào, nàng không khỏi uống thêm một hớp. “Điện hạ thật khéo, trà này có hương vị thật
đặc biệt.” Thẩm Hi Hòa không thích uống trà nhưng lại thích hương vị này.


“Được quận chúa thích thì có mất nhiều công sức cũng đáng. Ta còn một ít, lát nữa quận chúa mang về dùng nhé.”


Tiêu Hoa Ung mỉm cười dịu dàng.


“Đa tạ điện hạ.” Thẩm Hi Hòa không từ chối.


Thứ nhất, nàng quả thật thích hương vị của loại trà này, thứ hai, nàng cũng không tiện hỏi xin phương pháp chế
biến, trước kia là vì không muốn tỏ ra quá xa lạ, giờ lại càng không thể


Thứ ba, hôm nay nàng đến vì muốn giúp Tiêu Hoa Ung. Nàng có cảm giác nếu nàng không nhận lấy trà, rất có thể
Tiêu Hoa Ung sẽ từ chối để Tùy A Hỉ giúp hắn chữa mắt.


Thoạt nghe có vẻ thiểu khôn ngoan, lại buồn cười, nhưng không hiểu sao Thẩm Hi Hòa lại nghĩ vậy, nàng cũng
không muốn thử làm gì, kẻo Tiêu Hoa Ung làm thế thật. Thấy nàng chịu nhận lấy trà, có lẽ Tiêu Hoa Ung sẽ cho
rằng nàng mềm lòng với hắn, nhưng dù gì nàng vẫn muốn để Tùy A Hỉ chữa mắt cho Tiêu Hoa Ung, hi vọng có thể
trả ơn cho hắn phần nào.


“Hôm nay ta có mang theo ong mật còn sống đến đây, để A Hỉ dùng ngòi nọc chữa mắt cho điện hạ.” Thẩm Hi Hòa
xưa nay không thích quanh co. Tiêu Hoa Ung nhìn hòm thuốc đặc chế mà Tùy A Hỉ mang theo, có thể nghe được
tiếng vo ve của bầy ong.


“Điện hạ, dùng ong còn sống châm cứu hiệu quả sẽ tốt hơn, có điều hơi đau.” Tùy A Hỉ thấp giọng nói, “Cũng có
thể dùng kim châm cứu.” Trước mặt Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung sao có thể sợ đau? Đương nhiên là không rồi!


“Cứ dùng ngòi nọc của ong còn sống đi.” Tiêu Hoa Ung nói.


“Mời điện hạ vào phòng nằm xuống.” Thẩm Hi Hòa không tiện đi cùng, chỉ có thể ngồi đây đợi, dùng điểm tâm do


Tiêu Hoa Ung chuẩn bị.


Nàng đợi chừng nửa canh giờ, thấy Tiêu Hoa Ung ra ngoài, quanh mắt hắn có rất nhiều chấm đen nhỏ, trông giống
hệt nốt ruồi nơi đuôi mắt, trông hơi buồn cười.


Khóe môi Thẩm Hi Hòa không khỏi giật giật.


“UU muốn cười thì cứ cười đi, nếu có thể khiến nàng vui, dẫu mặt mày có xấu xí ta cũng không ngại.” Tiêu Hoa
Ung sờ ngón út lên nốt ruồi nơi đuôi mắt, cử chỉ ẩn chứa phong tình. Thẩm Hi Hòa ngang cười, nghiêm mặt hỏi:


“Điện hạ, vụ tông miếu là để ép Tổn vương ra mặt ư?”


“Người thông minh như UU hắn đã biết được lý do.” Tiêu Hoa Ung gật đầu, “Người thay mặt bệ hạ thống lĩnh đội
quân bí mật chính là Tổn vương.” “Điện hạ đã ép Tổn vương về Kinh?” Thẩm Hi Hòa không hiểu, lẽ ra Tổn vương
phải ở nơi trú đóng của đội quân bí mật mới đúng, nếu không có lệnh của Hữu Ninh Để hẳn là không thể tự ý rời
vị trí.


“Thân mẫu của Tốn vương bệnh nặng, sợ là không còn sống được bao lâu” Tiêu Hoa Ung nói, “Ta để Tổn vương
biết được tin này, còn có về hay không là chuyện của ông ta.” Tiêu Hoa Ung không biết đội quân bí mật của Hữu
Ninh Để trú đóng ở đâu, cũng không biết Tốn vương đang ở nơi nào, phải mất năm năm hẳn mới thăm dò được
một người chuyên đưa tin cho Tổn vương. Tiêu Hoa Ung bèn để lộ cho người này biết tin thân mẫu ông ta lâm bệnh
nặng, e là không thể qua khỏi, ông ta là phận làm con, có về hay không là do ông ta quyết định. Trung hiểu khó vẹn
đôi bề, khi Tổn vương giả chết mười năm trước, Tổn vương phi đau lòng quá độ, chẳng bao lâu sau cũng nhắm mắt
xuôi tay. Lão vương phi gắng gượng chèo chống Tổn vương phủ, nuôi dạy con trai ông ta nên người, tức Tổn
vương đương nhiệm.


Thẩm Hi Hòa từng gặp vị vương gia này, tuổi ngoài ba mươi, đang giữ một chức quan nhàn tản ở Tông Chính tự.


Hắn là người dũng mãnh, thân thủ bất phàm, rất giống phụ thân. Nếu Thẩm Hi Hòa đoán không sai, Tiêu Trường
Phong chính là ứng viên tiếp quản Tây Bắc mà Hữu Ninh Để đã chọn.


“Điện hạ có thiên thời” Thẩm Hi Hòa khẽ nói.


Lúc này vừa khéo Hữu Ninh Đề tổ chức hội săn mùa Thu, bằng không Tổn vương chưa chắc đã dám mạo hiểm.


Phần lớn đại thần cũng đi theo Hữu Ninh Đế, đây chính là thời điểm an toàn nhất để Tổn vương hội Kinh.


“Thiên thời ư?” Tiêu Hoa Ung khẽ cười, “quận chúa không nghĩ thiên thời lần này là do ta thúc đẩy sao?”


Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn Tiêu Hoa Ung chăm chú, ánh mắt sắc sảo: “Tổn vương không phải hạng tầm thường,
ông ta quyết định trở về chứng tỏ bệnh tình của thân mẫu không phải do ai làm hại. Nếu điện hạ muốn mọi tin từ
Tổn vương, tuyệt đối không thể ra tay với thân mẫu ông ta, bằng không một khi ông ta rơi vào tay điện hạ sẽ biết
được chuyện này, thù giết mẫu thân không phải nhỏ”


“Ta tưởng quận chúa sẽ nói ta là người nhân từ, sẽ không lấy người già trẻ nhỏ làm quân cờ, không hãm hại người
vô tội” Tiêu Hoa Ung mỉm cười.


“Người già trẻ nhỏ ư? Người vô tội ư?” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, lắc đầu, “Điện hạ, trên con đường dẫn đến ngai
vàng, chỉ cần một người dính líu vào thì cả gia tộc của người đó sẽ khó mà đứng ngoài được”


Trên con đường dẫn đến ngai vàng không có người vô tội, người nhân từ đến mức nương tay với kẻ địch không có
tư cách đặt chân vào con đường này bởi lẽ chỉ cần một sơ sót nhỏ thì không riêng gì người đó bị chôn vùi mà có khi
sẽ là tru di cửu tộc.


“Nói vậy, quận chúa sẵn sàng ra tay với thân mẫu ông ta để dụ Tốn vương lộ diện sao?” Tiêu Hoa Ung ngạc nhiên.


Sớm biết nàng khác với nữ lang bình thường, không ngờ kiến giải của nàng lại đặc biệt đến thế.


“Điện hạ, Tốn vương mất mười năm để huấn luyện một đội quân chuyển đổi phó với Tây Bắc, nếu ta xác nhận
được ông ta là người thống lĩnh, trong trường hợp không còn cách nào khác thì cũng chỉ có thể dùng hạ sách này để
dụ ông ta xuất hiện” Thẩm Hi Hòa nói thẳng không do dự, “Về phần có cần lấy mạng thân mẫu ông ta hay không
thì còn phải xem Tổn vương có dễ lừa không”


Ai vì chủ nấy, một khi có xung đột về lợi ích, người ta buộc phải hãm hại kẻ khác để giành phần sống sót về mình.


“Ta cũng không sợ Tốn vương trả thù” Thẩm Hi Hòa nhập một ngụm trà, “Sau này, nếu có người ra tay với người
thân của ta để dụ ta vào bẫy, vậy thì kẻ đó phải chuẩn bị tinh thần sẽ phải gánh chịu sự trả thù của ta.” “Quận chúa
có cái nhìn thấu triệt” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung tràn đầy ý cười, bọn họ là cùng một loại người. “Ta biết bệnh tình của
thân mẫu ông ta không phải do điện hạ ra tay” Thẩm Hi Hòa quay lại chủ đề chính.


“Đúng là bệnh của bà ta không phải do ai làm hại, có điều năm nay bệ hạ tổ chức hội săn mùa Thu muộn hơn những năm trước gần nửa tháng, ta đã phải mất khá nhiều công sức” Tiêu Hoa Ung nói: “Thành ra đây cũng không hẳn là thiên thời.”


Nếu Tiếu Trường Khanh không đánh cắp lương thực nộp thuế, Tiêu Hoa Ung cũng sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho Hữu Ninh Đế, nhất định phải trì hoãn hội săn mùa Thu đến khi bà ta lâm bệnh.


“Chiêu Ninh xin thán phục mưu kế của điện hạ” Thẩm Hi hòa khen ngợi rồi nói tiếp: “Có phải Tốn vương đang nắm trong tay điện hạ không?”


Nếu là trước hội săn mùa Thu, Thẩm Hi Hòa sẽ không hỏi thẳng như vậy, nhưng bây giờ bọn họ đã quyết định sẽ kết duyên phu thê, thế nên Thẩm Hi Hòa xem Tiêu Hoa Ung như người bạn đồng hành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.