Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 189



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh” Thẩm Hi Hòa cười khẽ. Nàng cứ tưởng phải tạm gác lại chuyện Ngũ công
chúa cố tình xúi giục Tứ công chúa hãm3 hại mình, không ngờ kẻ khả nghi lại tự tìm đến cửa.


“Bảo Mạc Viễn cho người trong cung theo dõi Dương Lăng công chúa sát sao, xem nàng1 ta có lui tới với Chiêu
vương không.”


Thẩm Hi Hòa căn dặn Trân Châu rồi tiếp tục điềm tĩnh xem sổ sách.


Trở lại với Thẩm Anh9 Nhược, nàng ta vừa về phủ liền nói với nhũ mẫu của mình: “Bán Sơ Nhất ngay cho ta!”


Sợ Nhất là đại nha hoàn hầu cận nàng ta, ở bên nàn3g ta từ nhỏ. Thẩm Anh Nhược quen biết với Chiêu vương từ
lúc vào cung làm thư đồng cho Trường Lăng công chúa. Sau khi chính thể của Chiêu vương8 qua đời, nàng ta được
Chiêu vương chiếu cổ rất nhiều, trong suốt quãng thời gian ấy, Sơ Nhất thường xuyên nói tốt cho Chiêu vương.


Mẫu thân Thẩm Anh Nhược thường hay nổi điên, suốt ngày đánh mắng nàng ta, oán trách sao nàng ta không phải
con trai, bằng không phụ thân sẽ không hờ hững với nàng ta như vậy.


Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Anh Nhược chỉ mới thấy phụ thân mình một lần, khi ấy Thẩm Nhạc Sơn được lệnh vào
Kinh, nàng ta trộm chạy tới nhìn phụ thân, còn vì vậy mà ngã từ giả sơn xuống đất, may mà có Chiêu vương chạy
tới đỡ cho nên mới giữ được mạng.


Hôm ấy, Thẩm Anh Nhược sợ hãi khóc lóc thảm thương, nàng ta chỉ muốn gặp phụ thân mình một lần thôi mà, sao
lại khó khăn đến thế. Nàng ta thường tự hỏi rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, cớ sao ông trời phải trừng phạt
mình như vậy?


Chiêu vương ngồi lại với nàng ta, để nàng ta tựa vào vai mình mà khóc, sau đó an ủi nàng ta rằng trên đời có một
số người không có duyên với người nhà. Từ đó về sau, vị trí của Chiêu vương trong lòng nàng ta không còn giống
với người khác, khi đó nàng ta mới bảy tám tuổi, Chiêu vương chẳng qua chỉ xem nàng ta như muội muội, không ai
biết nàng ta đã quen Chiều vương từ thuở ấy.


Về sau, Thẩm Anh Nhược trở thành thư đồng của Trường Lăng công chúa, khi ấy trong lòng chỉ thấy biết ơn Chiêu
vương. Hai năm sau, chính thể của Chiêu vương lâm bệnh qua đời, nàng ta cũng dần lớn lên, bắt đầu biết yêu,
Chiêu vương lại phong độ hiên ngang, nàng ta không khỏi đem lòng yêu mến.


Lại có Sơn Nhất cổ vũ, Thẩm Anh Nhược và Chiêu vương dần nảy sinh tình cảm. Bây giờ nàng ta đã lấy lại lý trí,
không còn bị mê hoặc bởi những lời đường mật kia, cũng đã cảnh cáo Sơ Nhất một lần, vậy mà Sơ Nhất vẫn bảo
Chiêu vương biết tin nàng ta ra phủ. Nàng ta không tin Chiêu vương đến cùng một lúc với mình chỉ là tình cờ!


“Vâng ạ” Nhũ mẫu vui mừng, bà ta sớm nhận thấy Sơ Nhất chẳng đứng đắn gì, chỉ giỏi dẻo mồm, không hiểu sao
huyện chủ luôn bênh vực.


“Ta đã làm gì chọc giận nàng sao?” Nhũ mẫu vừa kéo Sợ Nhất đi xuống, Tiêu Trường Mân đã lẻn vào Thẩm phủ.


“Điện hạ, ngài làm vậy là lỗ mãng quá đấy!” Sắc mặt Thẩm Anh Nhược lạnh bằng.


“A Nhược, hãy nói ta biết ta đã làm sai điều gì mà nàng muốn chia tay?” Ánh mắt Tiêu Trường Mân đầy vẻ cô đơn,


“Nàng không nói rõ ràng, bảo ta cam tâm thể nào được? Chính nàng đã bảo ta đợi nàng lớn lên cơ mà”


Hai năm trước, nàng ta hãy còn là một cô bé mười hai tuổi, sợ người mình thích tục huyền, bèn lấy hết can đảm níu
áo hắn: “Nhị ca ca, huynh đợi A Nhược lớn lên được không?”


Khi ấy nàng ta còn chưa biết thế nào là yêu, chỉ biết mình không muốn để hắn cưới người khác. Hắn đồng ý với
nàng ta, và quả thật đã giữ được lời hứa.


Thẩm Anh Nhược nhắm mắt lại: “Điện hạ, Thẩm gia không thể có hai người con gái cùng gả vào hoàng thất, a tỷ
mới là hoàng tử phi.” Kể từ khi Thẩm Hi Hòa được triệu vào Kinh, nàng ta đã biết mình và Tiêu Trường Mân
không có duyên phận, người Hữu Ninh Đề cần là ái nữ của Thẩm Nhạc Sơn, để dễ bề kềm chế ông, chứ không phải
là kẻ không nên được sinh ra trên đời như nàng ta.


“Nếu chỉ có vậy thì cứ giao cho ta.”


“Điện hạ muốn làm gì?” Thẩm Anh Nhược nghiêm nghị hỏi.


Phản ứng của nàng ta làm Chiêu vương Tiêu Trường Mân giật mình, nhưng hắn vẫn ôn hòa như trước: “A Nhược,
có rất nhiều cách để quận chúa không cần gả vào hoàng thất.”


“Chẳng hạn? Làm hoen ố sự trong sạch của a tỷ? Hay là lấy mạng tỷ ấy?” Ánh mắt Thẩm Anh Nhược lạnh băng,


“Điện hạ, đừng vấy bẩn hình tượng cao đẹp của điện hạ trong lòng ta, và đừng quên ta cũng họ Thẩm. Ta và a tỷ
không thân với nhau, nhưng hạnh phúc mà ta mong muốn không phải là thứ hạnh phúc có được bằng cách giẫm
đạp lên nỗi bất hạnh của a tỷ. Gia huấn của Thẩm gia đã quy định không được phản bội, không được đấu đá với huynh muội một nhà!”


Cho dù bọn họ không thừa nhận nàng ta là người nhà Thẩm gia đi nữa, nàng ta vẫn sẽ làm tròn bổn phận của một
người họ Thẩm.


“A Nhược.”


“Điện hạ, nếu điện hạ còn không chịu đi, ta sẽ lập tức gói ghém đồ đạc, mặt dày dọn vào quận chúa phủ” Thẩm
Anh Nhược đe dọa.


Nếu nàng ta làm thế thật, đương nhiên sẽ phải kể chuyện giữa nàng ta và Tiêu Trường Mân cho Thẩm Hi Hòa biết.


Khi ấy, Thẩm Hi Hòa tất sẽ sinh lòng cảnh giác với hắn, muốn ra tay không phải dễ.


“Hôm khác ta sẽ quay lại thăm nàng” Tiêu Trường Mân nhượng bộ.


Thẩm Anh Nhược không nhìn hắn đợi hắn đi rồi sự kiên cường của nàng ta cạn kiệt trong nháy mắt nàng ta ngã
ngồi xuống ghế đôn, nước mắt lăn dài trên má, dù gì đó cũng là người nàng ta từng thật lòng yêu.


Tiêu Trường Mân là người duy nhất đem lại cho nàng ta cảm giác ấm áp trong đời này. Khi nàng ta cô đơn nhất,
khi nàng ta cảm thấy cả thiên hạ này đã vứt bỏ mình, Tiêu Trường Mân đã xuất hiện, đem theo ánh sáng, ý tốt và
nụ cười, để cuộc sống xám xịt một màu của nàng ta trở nên rực rỡ hẳn lên. “Huyện chủ, Nhị điện hạ không phải
mối lương duyên đầu” Nhũ mẫu quay lại, thấy Thẩm Anh Nhược như vậy thì đau lòng ôm lấy nàng ta vỗ về.


“Ta biết chứ nhũ mẫu, nhưng lòng ta vẫn rất đau” Thẩm Anh Nhược nghẹn ngào, òa khóc trong lòng nhũ mẫu, “Vì
sao hắn lại thành ra như thế? Ta muốn có người thật lòng để ý đến mình mà lại khó đến vậy sao?”


Nhũ mẫu rơm rớm nước mắt, chủ tớ hai người ôm nhau khóc lớn một hồi, Thẩm Anh Nhược mệt lả thiếp đi. Tỉnh
lại, Thẩm Anh Nhược đi vào thư phòng, cầm bút viết gì đó rồi lại vô giấy vứt đi.


“Huyện chủ làm gì vậy?” Thấy khắp phòng toàn là giấy bị vo tròn, nhũ mẫu bèn hỏi.


“Xem ra Chiêu vương điện hạ muốn gây bất lợi cho a tỷ, nếu ta đã đoán được mà không báo cho a tỷ biết thì trong
lòng không thể nào yên.” Thẩm Anh Nhược rối rắm, “Nhưng nếu ta báo cho a tỷ, có lẽ a tỷ sẽ khiến hắn phải chịu
thương tích, cái chết của Trường Lăng công chúa quá kỳ quặc.”


Tuy nàng ta thất vọng với Tiêu Trường Mân, quyết tâm dứt tình với hắn, nhưng cũng không muốn hại hắn, nhất
thời khó xử không biết làm sao.


“Huyện chủ, việc này không thể trọn vẹn đôi bề, huyện chủ nên cân nhắc bên nào nặng, bên nào nhẹ”


Nhận được thư Thẩm Anh Nhược phải người gửi đến, Thẩm Hi Hòa rất ngạc nhiên, trên thư chỉ viết vỏn vẹn bốn
chữ “Coi chừng Chiêu vương”


“Nhị nương tử… muốn lấy lòng quận chúa sao?” Hồng Ngọc cũng giật mình.


Trong suy nghĩ của các tỳ nữ bọn họ, Thẩm Hi Hòa và Thẩm Anh Nhược không như nước với lửa đã là kỳ tích,
huống chi là bày tỏ thiện ý.


“Đừng xem thường nàng ta” Thẩm Hi Hòa lườm Hồng Ngọc.


Nếu Thẩm Anh Nhược muốn lấy lòng nàng thì nên thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng mới phải.


“Tuy nàng ta lớn lên bên cạnh Tiêu thị nhưng vẫn là máu mủ của phụ thân ta.” Thẩm Hi Hòa khẽ than, gấp lá thư lại, không nhiều lời nữa.


Hôm nay nàng đợi Tạ Uẩn Hoài mãi mà không thấy hắn đâu nên có dự cảm xấu, trước kia chưa bao giờ có chuyện này, nếu Tạ Uẩn Hoài có việc đột xuất thì sẽ sai người báo tin.


“Quận chúa, Tề đại phu mất tích ba ngày nay rồi, thuộc hạ đến chỗ Tề đại phu, thấy trên bàn đã phủ một lớp bụi mỏng.” Mạc Viễn quay về bẩm báo: “Người trong thôn nói hai ngày nay không thấy Tề đại phu đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.