Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 20: Đôi mắt không nhiễm bụi trần



Tủ Y Sứ cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với người mặc y phục nha môn như vậy, theo Tạ Uẩn Hoài thấy, đây rõ ràng là muốn che chở Thẩm Hi Hòa.


“Tề đại phu có biết vị Tủ Y Sứ vừa nãy không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


Tạ Uẩn Hoài đột nhiên nhắc đến Tủ Y Sứ đương nhiên là vì nghe được cuộc trò chuyện giữa nàng và Trân Châu trên xe ngựa, lúc này hắn không giấu giếm thân phận nữa.


Tủ Y Sứ vốn xuất quỷ nhập thần, Thẩm Hi Hòa chỉ tiế9p xúc hai lần, chưa từng gặp vị Tủ Y Sứ xuất hiện hôm nay. “Ngũ công tử của Triệu Quốc công phủ, là thứ xuất.” Tạ Uẩn Hoài trả lời.


Triệu quốc công, thứ xuất? Thẩm Hi Hòa nhíu mày, vừa rồi người đó rõ ràng dùng hương kỳ nam.


Kỳ nam là trầm hương thượng phẩm, một lượng kỳ nam giá trăm lượng vàng, còn quý hơn cả long diên hương vốn được người đời cho là trân quý.


Trên thị trường, có tiền chưa chắc đã mua được loại hương liệu này, nhà cự phủ may ra kiếm được một ít.


Triệu Quốc công phủ dù có tước công nhưng đã sớm sa sút, thậm chí vì duy trì bộ mặt gia tộc mà đích thứ tử còn phải cưới con gái nhà thương nhân, năm đó tân nương mang theo của hồi môn cực kỳ phong phủ, làm cả kinh thành bàn tán hồi lâu.


Nhà bọn họ sao có thể dùng nổi thứ quý giá như vậy? Chẳng lẽ là Hữu Ninh để bạn thưởng?


Thẩm Hi Hòa còn đang trầm ngâm, xe ngựa đã vào thành lúc nào chẳng hay, họ vào thành sát giờ đóng cửa, Tạ Uẩn Hoài lại khăng khăng đưa họ về tận khách điếm, đương nhiên không kịp ra khỏi thành, đành thuê một gian phòng trong cùng một khách điếm với họ.


Sau khi cùng nhau dùng bữa tối, thấy Tạ Uẩn Hoài chần chừ mãi chưa chịu đi, Thẩm Hi Hòa biết ngay hắn có chuyện muốn nói.


Nàng tự mình bày biện dụng cụ pha trà, đầu tiên là dùng bếp lò đun nước suối, rồi chia trà, pha trà, chấm trà, động tác thanh nhã, liền mạch lưu loát, nhìn theo cánh tay trắng ngần thoăn thoắt của nàng cũng thấy vui mắt thay.


“Tề đại phu, mời dùng trà.”


Tạ Uẩn Hoài cúi đầu nhìn nước trà trong veo màu đỏ vàng, hương trà thơm dìu dịu phả vào trong mũi: “Trà Quân Sơn Ngân Châm. Dường như quận chúa biết rất rõ về tại hạ.”


Thẩm Hi Hòa không châm trà cho mình mà rót một cốc nước hoa đào:


“Ta và Tín vương phi quá cố là bạn khuê mật, hồi chưa xuất giá, Tín vương phi từng nhắc đến Tề đại phu với ta.”


Kể cũng tình cờ, Thẩm Hi Hòa đặc biệt thân thiết với huynh trưởng của mình là Tây Bắc vương thế tử Thẩm Vân An, Năm Thẩm Hi Hòa tám tuổi, Thẩm Vân An cần vào Kinh nửa năm, nhưng mới đi được một tháng thì Thẩm Hi Hòa đã la lối đòi gặp huynh trưởng suốt ngày, Thẩm Nhạc Sơn bất đắc dĩ, đành cho nàng một con bồ câu đưa tin.


Bồ câu đưa tin qua lại chừng hai tháng, có lần bị thương, rơi vào tay một cô nương họ Cố.


Cổ cô nương chăm nó đến khi bình phục rồi để nó mang thư cùng với một món quà nhỏ quay về tạ lỗi, nếu là Thẩm Hi Hòa của bây giờ chắc chỉ mỉm cười cho qua chuyện.


Nhưng Thẩm Hi Hòa của năm ấy vừa khéo hiểu lòng người, lại cảm thấy thú vị, bèn viết thư hồi âm, thư qua tin lại, hai người cứ thế thư từ sáu bảy năm trời, mãi đến năm ngoái mới đứt liên lạc, bọn Trân Châu chỉ biết người kia họ Cố.


Thẩm Hi Hòa biết vị Cố cô nương này là ai, thật ra nàng ấy không liên quan gì đến Cổ gia vừa bị diệt môn, vốn cũng là con nhà quan lại, có điều cuối năm ngoái phụ thân nàng ấy là Cố thị lang phạm tội bị lưu đày, còn nàng ấy hẳn là bị đưa vào dịch định.


Khi nào vào Kinh, nàng có thể tìm nàng ấy một phen, có điều bây giờ nàng bảo người bạn tâm thư của mình là Cố Thanh Chi tất nhiên là có tính toán riêng.


Thẩm Hi Hòa không sợ liệu Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vần An có điều tra về cổ cô nương hay không, ai bảo phải liên lạc bằng địa chỉ thật nào?


Thẩm Hi Hòa bảo là ai thì là người đó! Nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy, Tạ Uẩn Hoài sững người, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm. Cố Thanh Chi và Thẩm Hi Hòa là bạn cũ, Thẩm Hi Hòa chưa từng gặp hắn mà lại nhận ra được ngay, chứng tỏ Cố Thanh Chi từng gửi chân dung hắn cho Thẩm Hi Hòa. Nếu là vẽ nam nhân, trừ phụ huynh ra thì quý nữ khuê các chỉ có thể vẽ trượng phu minh, hẳn khi đó hắn và Cố Thanh Chi vẫn còn hôn ước.


Hắn không ngờ Cố Thanh Chi lại vẽ mình như vậy.


“Hình như Tề đại phu rất bất ngờ ” Thẩm Hi Hòa nhận thấy vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Tạ Uẩn Hoài.


“Tín vương phi là người con gái điềm đạm, tỉnh táo và sáng suốt nhất mà đời này ta từng gặp, nàng ấy có một đôi mắt không nhiễm bụi trần.”


Tạ Uẩn Hoài dứt lời liền đưa cốc trà nguội ngắt lên môi, ngửa đầu uống cạn.


“Một đôi mắt không nhiễm bụi trần?” Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa nghe được một nhận xét đặc sắc như vậy về bản thân trong quá khứ.


“Người cũng đã mất rồi.” Tạ Uẩn Hoài không giải thích gì với Thẩm Hi Hòa mà đổi đề tài, nhằm tỏ lòng tôn trọng người đã khuất. Thẩm Hi Hòa không đi sâu hơn mà chợt hỏi: “Nhận xét của Tề đại phu về Tín vương phi thật đặc biệt, chẳng hay Tề đại phu thấy ta là một cô gái thế nào?”


Ngẫm lại, lời nhận xét “một đôi mắt không nhiễm bụi trần” quả thật rất đúng với Cố Thanh Chi. Thẩm Hi Hòa muốn biết người tinh tường như


Tạ Uẩn Hoài liệu có nhận thấy điểm khác biệt ở nàng hay không.


Tạ Uẩn Hoài ngước mắt lên, bình thản nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hi Hòa, biết nàng không có tình ý nam nữ, cũng không định trêu chọc hắn, chỉ là tán gẫu với hắn mà thôi, hẳn bèn nói thẳng: “Ta thấy quận chúa là người con gái mưu trí cao xa, sâu sắc khó lường, thâm tàng bất lộ không ai bằng.”


Hắn gặp Thẩm Hi Hòa lần đầu ở Mã gia trang, biết nàng đã cứu Tiêu Trường Doanh, cũng biết vì sao Tiêu Trường Doanh bị truy sát, hắn đến Mã gia thôn cũng không phải vì tình cờ mà là vì Tiêu Trường Doanh. Đến nay Tiêu Trường Doanh vẫn chưa về Kinh báo cáo công tác, chứng tỏ món đồ hẳn che giấu suốt dọc đường bị truy sát đến tận Mã gia trang đã không cánh mà bay.


Dạo trước, hắn phát hiện Tiêu Trường Doanh đuổi theo Thẩm Hi Hòa đến Lạc Dương, vậy chẳng cần nói cũng biết thứ đó đã rơi vào tay ai.


Hôm nay Thẩm Hi Hòa bị ám sát, nhưng nàng đã có chuẩn bị từ trước, thậm chí hình như còn biết là ai ra tay.


Hắn tin chắc dù không có vị Tủ Y Xứ kia chen chân, nàng cũng sẽ bình yên thoát thân, có khi còn làm ầm ĩ lên, đến khi nào vị trên ngai vàng chịu cúi đầu nhận lỗi mới bằng lòng bỏ qua.


Hắn thật tò mò, đất Tây Bắc hào sảng sao có thể nuôi dạy nên một người có lòng dạ kín đáo, lâm nguy không loạn, đa mưu túc trí như nàng?


“Người con gái?” Thẩm Hi Hòa lặp lại, “Xem ra còn có đàn ông.”


Tạ Uẩn Hoài đặt cốc trà nãy giờ siết chặt trong tay xuống mặt bàn rồi đứng dậy: “Quận chúa vào Kinh rồi sẽ gặp.”


Tức là khéo léo thừa nhận vẫn còn một người như vậy.


Nói rồi, Tạ Uẩn Hoài làm lễ với Thẩm Hi Hòa, sau đó rời đi.


Thẩm Hi Hòa không gặng hỏi mà tiếp tục ngồi lại trong phòng khách mãi đến khi Mặc Ngọc hối hả trở về. Nàng ta bị thương nhẹ, Thẩm Hi Hòa xác định không có gì đáng ngại mới đi ngủ. Một đêm say giấc nồng, rạng sáng hôm sau, một lãi bộc mặc áo vải đay đem trả bức tranh cho nàng, để lại địa chỉ hẹn nàng chiều nay gặp mặt.


Địa chỉ năm ngay trong thành, Thẩm Hi Hòa bảo Trân Châu lấy Tiên Nhân Thao ra, mỗi lần ngửi mùi hương của nó là nàng lại thấy tâm hồn thanh thản, đến cả lá phổi thường hay ngứa ngáy cũng dễ chịu hẳn đi.


Những thư tịch ghi chép về loài cây này thật sự ít ỏi, vàng vốn không viết nên làm gì, giờ nó vẫn chưa héo nhưng không rõ sẽ giữ được bao lâu.


Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa quyết định đem theo Tiên Nhân Thao đi gặp Bạch Đầu Ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.