Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 211



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bộ Sơ Lâm chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ gặp được một người như vậy, không cần ngụy trang, không cần cảnh
giác, có thể nói vài lời thật lòng.


Lần này, Thẩm Hi Hòa không né tránh mà mặc cho Bộ Sơ Lâm ôm mình, có điều nàng đồng ý nhưng Đoản Mệnh
thì không, nó “meo” một tiếng liền lao tới ch1ỗ Bộ Sơ Lâm, Bộ Sơ Lâm không dám đánh nó, chỉ có thể né tránh.


Nàng ta né sang một bên, thấy Đoản Mệnh đã bị Thẩm Hi Hòa ôm lấy, đang ghé v9ào vai Thẩm Hi Hòa nhe nanh
với mình.


“Chẳng trách bị đặt cho cái tên Đoản Mệnh khó nghe thể kia.” Bộ Sơ Lâm càu nhàu.


“Meo.” Đoản 3Mệnh gồng mình như thể chuẩn bị vồ Bộ Sơ Lâm, Thẩm Hi Hòa xoa đầu nó, nó lập tức nhũn như
con chi chi, ngoan ngoãn vùi đầu vào vai Thẩm Hi Hòa nh8ư một em bé đang ngủ.


“UU, con mèo của muội chắc chắn là mèo đực!” Hảo sắc quá thể! “Đoản Mệnh là mèo cái.” Thẩm Hi Hòa nguýt Bộ
Sơ Lâm, ôm Đoản Mệnh đi về phía bệ đá ven hồ, “Vụ tiệm vàng sao rồi?”


Dạo này, Bộ Sơ Lâm đang theo dõi tiệm vàng, người ta đã quen với việc nàng ta không chịu làm việc đàng hoàng
nên cũng chẳng ai để ý.


“Nhắc đến đây, ta cảm thấy tiệm vàng này không đơn giản đầu, hình như bọn họ đã phát hiện từ ngày đầu bị theo
dõi, chưởng quỹ còn tự mình dò xét ta.” Bộ Sơ Lâm nghiệm mặt, “Sau đó cửa tiệm chẳng còn động tĩnh gì nữa.”


“Tiệm vàng nào vậy?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


Bộ Sơ Lâm nhướng mày, nhếch môi cười: “Ta biết UU đau lòng thay ta mà…” Trước ánh mắt mất kiên nhẫn của


Thẩm Hi Hòa, Bộ Sơ Lâm lập tức ngoan ngoãn đáp, “Tiệm vàng Đầu Kim.”


“Ngươi đi được rồi đấy.” Thẩm Hi Hòa thẳng thừng đuổi khách.


Bộ Sơ Lâm: “…”


“Sao?” Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta như muốn hỏi sao còn chưa đi.


“Đi ngay, ta đi ngay đây.” Bộ Sơ Lâm méo xệch mặt, đi một bước ngoài đầu ba lần.


“Quận chúa, e rằng bệ hạ sẽ tứ hôn đấy.” Trân Châu nghĩ muốn ra tay với Dương Lăng công chúa thì phải nhanh
tay mới được.


“Em nói xem Dương Lăng công chúa xin được từ hôn bệ hạ sẽ nghĩ thế nào?” Thẩm Hi Hòa đặt Đoản Mệnh lên
bàn đá, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.


Chuyện Bộ Sơ Lâm thích nam phong đã đồn ầm khắp chốn, Thôi Tần Bách cũng chưa từng phủ nhận, dường như
có ý thừa nhận hai người họ chính là người yêu. Thôi Tần Bách là người Hữu Ninh để coi trọng, đương nhiên Hữu
Ninh để sẽ hỏi hắn, ông ta không khăng khăng tử hôn cho Tam công chúa, cho thấy câu trả lời của Thôi Tấn Bách
thuyết phục được ông ta.


Trong tình hình hiện nay, ai cũng cho rằng Dương Lăng công chúa xin được tứ hôn với Bộ Sơ Lâm là để trốn tránh,
không phải hòa thân.


“Lúc này bệ hạ mà không ban hôn tức là rất có khả năng Dương Lăng công chúa sẽ bị đưa đi hòa thân.” Thẩm Hi
Hòa thắc mắc, không hiểu vì sao Hữu Ninh để lại không đồng ý thành toàn Dương Lăng công chúa, nên biết rằng
đây là chuyện Dương Lăng nguyện ý.


“Mai đi Đông cung một chuyến.” Nếu nghĩ mãi không ra thì đành hỏi người hiểu rõ Hữu Ninh để nhất vậy.


Vừa vặn đến lúc châm cứu cho Tiêu Hoa Ung. Đợi châm cứu xong, Thẩm Hi Hòa bèn hỏi thẳng: “Bệ hạ nghĩ thế
nào về việc hòa thân?”


“Sao tự dưng UU lại quan tâm đến chuyện hòa thân?” Việc này không liên quan đến Thẩm Hi Hòa, vả lại chuyện
đã được vài ngày, trước đó nàng hoàn toàn không quan tâm, “Dương Lăng có dính líu ư?”


Thẩm Hi Hòa không muốn hắn nhúng tay vào chuyện Dương Lăng nên hắn cũng không điều tra hay suy tư gì.


“Chẳng qua là thấy chuyện này hơi kỳ quặc” Cũng không hẳn là vì có liên quan đến Dương Lăng công chúa, Thẩm
Hi Hòa nói, “Còn hai tháng nữa mới sang Xuân, vậy mà đã có tin đồn hòa thân, chẳng lẽ bệ hạ không sợ tin tức này
sẽ khiến bá quan xôn xao?”


“Bệ hạ sẽ không đồng ý hòa thân đầu” Tiêu Hoa Ung nói khẽ.


“Không hòa thân ư?” Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên.


“Không đầu” Tiêu Hoa Ung khẳng định, ánh mắt lộ vẻ khâm phục, “Sau này ta lên ngôi cũng sẽ không cho phép
hòa thân. Không tiến công, không thỏa hiệp, không cắt đất, không hòa thân!”


Thẩm Hi Hòa giật mình, triều đại này đã nhiều lần gả công chúa hòa thân, mấy năm Hữu Ninh đế mới đăng cơ
cũng từng có, Thẩm Hi Hòa không ngờ Hữu Ninh để lại có ý định này.


“Vậy bệ hạ tiết lộ tin này là muốn quần thần có người đứng ra đề nghị không hòa thân?” Thẩm Hi Hòa đã hiểu
được ý đồ của Hữu Ninh đế.


Nhiều người cho rằng hòa thân là chuyện đương nhiên, không cảm thấy thế nào, dù người được chọn có là con gái
của mình đi nữa.


Có lẽ quần thần cũng nghĩ giống nàng, không ngờ được bệ hạ lại không muốn hòa thân. “Chỉ e không ai dám mở
miệng nói ra” Thẩm Hi Hòa khẽ than.


Thẩm Hi Hòa khâm phục tư tưởng này của Hữu Ninh đế, nhưng văn võ bá quan lại cho rằng một nước chư hầu
như Thổ Phồn bôn ba nghìn dặm cầu thận, mình chỉ cần gả một nữ lang là có thể ngăn chặn một cuộc chiến tranh,
không thể nào chỉ vì một nữ lang mà để cho dân chúng hai nước chịu nỗi khổ binh đao, như vậy là không biết nghĩ
cho đại cục, ai dám phát biểu ý kiến ắt sẽ bị tập thể chỉ trích.


“Đó là bởi bọn họ đã sớm quên đi tính chính trực và kiêu hãnh!” Tiêu Hoa Ung cười nhạo, “Bọn họ luôn mồm dĩ
hòa vi quý, không nên ích kỷ khiến cho bách tính lầm than, nhưng trong số bọn họ có không ít người bóc lột dân
chúng ở địa phương mình quản hạt, thậm chí trong Kinh cũng có nhiều người ỷ mạnh hiếp yếu, khiến cho kẻ yếu
có khổ không biết kêu ai.


Chẳng qua là chưa động chạm đến ích lợi của bọn họ mà thôi, chứ không thì thái độ của bọn họ đã khác.”


Thẩm Hi Hòa lặng thinh chốc lát mới nói: “Thật ra cũng chẳng trách bọn họ được, nếu đất nước không giàu mạnh
thì Hoàng đế cũng không dám tùy tiện quyết định như vậy. Không phải ai cũng cần khí tiết và lòng kiêu hãnh, có lẽ
bọn họ chỉ cần được sống yên ổn mà thôi.”


Một khi khai chiến, nếu thắng lợi khải hoàn, đương nhiên ông ta sẽ thành minh quan thiên cổ, nhưng nếu thua thì
sẽ để lại vết nhơ muôn đời.


“Ta vẫn luôn cho rằng bệ hạ coi trọng thanh danh hơn hết.” Thẩm Hi Hòa chợt nhận ra mình còn chưa hiểu rõ Hữu
Ninh để.


“Vừa rồi ta có nói, chẳng qua là chưa động chạm đến lợi ích của bản thân mà thôi” Tiêu Hoa Ung khâm phục sự
quyết đoán của Hữu Ninh đế nhưng cũng biết nguyên nhân sâu xa, “Nàng biết chuyện Nhữ Nam công chúa hòa
thân mười chín năm trước chứ?”


“Nhữ Nam công chúa đã qua đời cách đây sáu năm” Nhữ Nam công chúa là vị công chúa hòa thần duy nhất kể từ
khi Hữu Ninh để đăng cơ đến nay, bà ta qua đời mà không có con trai kế thừa vương vị, khiến Thổ Phồn xảy ra nội
loạn, giờ mới bình định được, thế nên bọn họ mới có ý cầu thân.


“Nhữ Nam công chúa là đường muội của Đoan Túc Hoàng hậu, là người duy nhất bệ hạ yêu trong cả đời này” Tiêu Hoa Ung nói cho Thẩm Hi Hòa biết một bí mật động trời bằng giọng bình thản.


Thẩm Hi Hòa sững sờ.


“Năm ấy, người bệ hạ muốn cầu thân không phải mẫu hậu ta, trời xui đất khiến nên mới không thể không cưới mẫu hậu, thành thử bỏ lỡ Nhữ Nam công chúa. Sau khi đăng cơ, ông ta cứ tưởng có thể hoàn thành tâm nguyện.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ: “Nhưng ông ta đã đánh giá cao quyền lực của Hoang đế và đánh giá thấp những người đã phó tả mình bước lên ngai vàng.”


Chuyện năm ấy ầm ĩ long trời lở đất, ngai vàng của Hữu Ninh đế lung lay chực đổ, sau này Nhữ Nam công chúa chủ động lên tiếng, đồng ý hòa thân, nhờ vậy Hữu Ninh đế mới giữ được ngôi vua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.