Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 213



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa liếc Bộ Sơ Lâm, mặc cho nàng ta vò đầu bứt tai, nàng vẫn thong thả may nốt mùi cuối cùng, thắt nút
chỉ cẩn thận rồi mới nói, “Bệ hạ 3sẽ không hạ chỉ tứ hôn đầu”


“Sao muội có thể chắc chắn như thế?” Không phải Bộ Sơ Lâm không tin Thẩm Hi Hòa, nhưng đây là việc hệ trọng1.


“Ngươi phải cảm ơn Thôi Thiếu Khanh đấy.” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ, “Bệ hạ tín nhiệm Thôi Thiếu Khanh, mà hắn
lại chưa từng định chính 9chuyện giữa hắn và người trước mặt bệ hạ, bằng không bệ hạ dễ gì tin người đột nhiên
thích nam phong chứ?”


“Cho dù bệ hạ tin ta thích nam3 phong đi nữa, trước kia ông ta không tiện gả Tam công chúa cho ta là vì sĩ diện và
kiêng kỵ Bộ gia. Nhưng bây giờ Dương Lăng công chúa bám lấy t8a như sam thế kia, làm ra vẻ không phải ta sẽ
không gả, dẫu bệ hạ không muốn vội vàng tử hôn thì vì thể diện cũng sẽ thành toàn một mối tình si của Dương
Lăng công chúa” Đến lúc ấy nàng ta sẽ gặp nguy hiểm.


“Không đầu” Thẩm Hi Hòa hời hợt nói, “Bệ hạ đã có ý giết người thì sẽ không hi sinh một công chúa nữa. Tuy bệ
hạ không phải một vị phụ thân hiền từ nhưng dù gì cũng là phụ thân của các con mình”


“UU à?” Bộ Sơ Lâm dở khóc dở cười, “Muội cho rằng có việc gì bệ hạ không thể làm vì thiên hạ này? Nếu ông ta
còn biết mình là một người phụ thân thì đã không gả Cố gia nữ lang cho Tín vương điện hạ, đến con trai mình ông
ta còn lợi dụng được huống hồ là con gái?”


“Biết đâu bệ hạ muốn tôi luyện Tín vương điện hạ thì sao?” Thẩm Hi Hòa cười nhạt.


Bộ Sơ Lâm giật mình, ngẫm lại thấy cũng phải, Thái tử điện hạ sức khỏe quá kém, chắc chắn sẽ chết yểu, sau này ai
sẽ kế thừa ngai vàng? Hữu Ninh để hẳn đã nghĩ đến vấn đề này, dựa trên hiểu biết của Bộ Sơ Lâm về các hoàng tử,
rõ ràng Tín vương và Cảnh vương là lựa chọn phù hợp nhất.


“Nếu quả thật là thế, e rằng Tín vương không có duyên với ngai vàng rồi” Bộ Sơ Lâm nói. Kể từ khi Cổ gia sụp đổ,
Cổ Thanh Chi qua đời, Tín vương vẫn luôn âm thầm đối nghịch với Hữu Ninh để.


Hắn không vượt qua được một chữ tình, nghĩ đến đây Bộ Sơ Lâm không khỏi thắc mắc: “Thật ra, đã hi sinh đến
mức ấy rồi, sao hắn không vờ như không để trong lòng, ra vẻ vượt qua nỗi đau, trở thành người thừa kế phù hợp
của bệ hạ chẳng hơn à?”


“Mỗi người một chí hướng.” Thẩm Hi Hòa không muốn tiếp tục đề tài này nữa, “Ngươi không phải lo chuyện
Dương Lăng công chúa, ta muốn dẫn dụ kẻ đứng sau lưng nàng ta lộ diện, cho dù bệ hạ có đổi ý, tứ hôn cho các
ngươi đi nữa thì ta cũng có cách khiến hôn sự thất bại, vả lại người có lỗi không phải là người, không chừng có thể
khiến bệ hạ thấy áy náy, bồi thường cho người bằng cách cho phép người gặp Thục Nam vương một lần nữa ấy chứ.”


“Thật sao?” Bộ Sơ Lâm ngạc nhiên, tò mò không biết Thẩm Hi Hòa dùng cách nào.


Trước ánh mắt tìm tòi của nàng ta, Thẩm Hi Hòa chỉ cười không nói.


“Được, được, được, ta tin muội, có điều bị nàng ta bám riết thật phiền phức” Bộ Sơ Lâm ghét phải ứng phó nữ
nhân, đặc biệt là mẫu người chỉ cần bị quát một tiếng đã lã chã chực khóc như Dương Lăng công chúa!


Sao phụ nữ trên đời không thể giống như nàng ta và Thẩm Hi Hòa nhỉ, chỉ đổ máu chứ không rơi lệ.


“Nếu nàng ta vẫn bám lấy người thì ngươi hãy đi tìm Thôi Thiếu Khanh ấy” Thẩm Hi Hòa đề nghị, ánh mắt thoáng
lộ vẻ ranh mãnh dù chính nàng cũng không nhận thức được. “Tìm tảng đá họ Thôi ấy hả?” Bộ Sơ Lâm lắc đầu,


“Nàng ta khác với Tam công chúa, hoàn toàn không quan tâm ta có thích nam phong hay không, ta có chạy đến hoa
lâu nàng ta cũng mặt dày đi theo”


Thẩm Hi Hòa nhíu mày, xem ra nàng đã đánh giá thấp tình yêu tính mạng của Dương Lăng công chúa: “Ngươi cử
đi tìm Thôi Thiếu Khanh, hắn sẽ giúp người đuổi khéo nàng ta” “Tảng đá họ Thôi mà lại tốt bụng thể sao?” Bộ Sơ
Lâm thấy thật khó tin, “Sợ là hắn cười nhạo ta còn không kịp ấy chứ, vả lại hắn vốn coi trọng lễ nghĩa, sao dám bất
kính với công chúa được?”


“Nếu người tin ta thì cứ thử một lần đi.” Thẩm Hi Hòa cười ý nhị.


Nàng không biết thế nào là tình yêu nam nữ, nhưng có lần Bộ Sơ Lâm nói Thôi Thiếu Khanh thích nàng, làm nàng
dấy lên nghi hoặc, sao Thôi Tấn Bách có thể có ý với nàng được?


Không có lửa làm sao có khói, Bộ Sơ Lâm nói vậy hắn là do hiểu lầm biểu hiện nào đó của Thối Tấn Bách. Hôm ra
ngoài cưỡi ngựa với Bộ Sơ Lâm, Thôi Tấn Bách cũng đi theo Tiêu Phủ Hành đến đó, Thẩm Hi Hòa bèn để ý đến
hắn, phát hiện hắn đối xử với Bộ Sơ Lâm có chút khác biệt.


Có điều, nàng có thể khẳng định Thôi Tấn Bách không biết Bộ Sơ Lâm là nữ, song không dám chắc sự đối đãi khác
biệt ấy có phải là do Thôi Tấn Bách có sở thích đặc thù hay không, nên cũng không dám vạch
trần.


Biết đâu Thối Tấn Bách chỉ xem Bộ Sơ Lâm là bằng hữu, muốn đối đãi chân thành, nàng tùy tiện phản đoán sẽ
khiến bọn họ có khúc mắc. Nói thế nào thì Thôi Tấn Bách cũng là người có phẩm hạnh tốt đẹp, Thẩm Hi Hòa không
sợ Bộ Sơ Lâm bị hắn làm hại, cứ để hai người họ tự làm rõ đi thôi.


Bộ Sơ Lâm cảm thấy nụ cười của Thẩm Hi Hòa thật gian giảo, nhưng cũng tin rằng Thẩm Hi Hòa sẽ không hại
mình, dù nửa tin nửa ngờ, nhưng vừa lúc hôm ấy không phải trực ban, vừa mới nhác thấy Dương Lăng công chúa,
nàng ta đã ba chân bốn cẳng chạy đến Đại Lý tự, xông thẳng vào phòng Thôi Tấn Bách.


Thối Tấn Bách đang đọc hồ sơ vụ án, thấy Bộ Sơ Lâm đến, hắn vẫn chẳng buồn ngước mắt. “Tảng đá họ Thôi, tình
địch của huynh đến rồi kìa” Bộ Sơ Lâm vừa tới đã nói một câu giật gân.


Thôi Tấn Bách đặt cuốn sách xuống, hỏi Bộ Sơ Lâm: “Ngươi có biết tình địch nghĩa là gì không?”


“Đương nhiên rồi, hai ta là tình nhân, cả Kinh thành có ai không biết? Bây giờ Dương Lăng công chúa suốt ngày
bám lấy ta, hai người không phải là tình địch thì là gì chứ?” Bộ Sơ Lâm tỏ vẻ khinh thường, chuyện đơn giản như
vậy còn phải hỏi.


“Ta và ngươi.” Một công tử thể gia học vấn đầy mình như Thôi Tấn Bách không thể nói hai chữ “nhân tình” ra miệng, “Đều do ngươi tung tin đồn nhảm, công chúa thích người thì liên quan gì đến ta?”


Bộ Sơ Lâm trố mắt, vẻ khó tin: “Huynh là thứ đàn ông thổi qua cầu rút ván, lúc cần ta thì không phủ nhận, để mặc
người ngoài hiểu lầm, giờ không còn ai ép huynh thành thần, thể là huynh bỏ mặc ta không ngó ngàng gì nữa hả?”


Thôi Tấn Bách làm ngơ lời chỉ trích của Bộ Sơ Lâm, tiếp tục đọc hồ sơ vụ án.


Bộ Sơ Lâm giận dữ trừng mắt nhìn hắn thật lâu, nhưng Thôi Tấn Bách vẫn bình chân như vại, Bộ Sơ Lâm quyết
định ở lại nơi đây không đi đâu cả, nàng ta không tin Dương Lăng công chúa có thể xông vào nơi làm việc của Thôi
Tấn Bách.


Thực tế chứng minh Bộ Sơ Lâm đã đánh giá thấp Dương Lăng công chúa, nàng ta không xông vào nơi làm việc của
Thôi Tấn Bách nhưng lại kiên trì đứng đợi ngoài Đại Lý tự không chịu đi.


Đại Lý tự khanh nghe tin không thể không ra đón tiếp Dương Lăng công chúa, chỉ sợ vị công chúa càng vàng lá ngọc này có sơ sẩy gì, khiến hiệu suất làm việc của Đại Lý tự bi ảnh hưởng nghiêm trọng, Đại Lý tự khanh bèn gọi Thôi Tấn Bách đến dặn dò một phen, bảo hắn đuổi Bộ Sơ Lâm đi.


Nghe xong, Thôi Tấn Bách đi thẳng đến chính đường, làm lễ với Dương Lăng công chúa đang ngồi ngay ngắn: “Công chúa điện hạ, đây là nha môn của Đại Lý tự, là nơi nghe dân báo án, giúp dân giải oan, nếu công chúa không có cáo trạng gì mà lại ngồi mãi nơi đây, dân chúng sẽ không dám đến báo án, vi thần đành phải bẩm tấu bệ hạ, mong bệ hạ tha thứ tội làm việc bất lực của Đại Lý tự.”


Dương Lăng công chúa cắn môi, nàng ta rất sợ Thẩm Hi Hòa, chỉ có bám sát Bộ Sơ Lâm thì Thẩm Hi Hòa mới không dám ra tay: “Bộ thế tử cũng đang ở đây đó thôi?”


“Bộ thế tử đang hộ trợ vi thần giải quyết một vụ án.” Thôi Tấn Bách nghiêm nghị nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.