Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 218



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Quận chúa muốn đi Lâm Xuyên à?”


Ngày hôm sau, Tạ Uẩn Hoài đến tái khám cho Thẩm Hi Hòa theo đúng lịch, cả trong cung lẫn3 ngoài cũng đều đã
hay tin Thẩm Hi Hòa muốn đi Lâm Xuyên.


“Ừ, biểu huynh ta thành thân.” Hôm nay Thẩm Hi Hòa không tra1ng điểm, trong thư thái hơn bình thường.


“Quận chúa đang vui.” Tạ Uẩn Hoài cũng có thể cảm nhận được tâm trạng thoải mái c9ủa nàng. Thẩm Hi Hòa cụp
mắt, vẻ mặt nhẹ nhàng, ánh mắt trong trẻo: “Cữu cữu và cữu mẫu xem ta như con gái, ta và biểu huynh cũn3g như
huynh muội ruột thịt.”


Quãng thời gian ở nhà cữu cữu là lúc nàng thấy thư thái nhất. Ở Tây Bắc, đương nhiên nàng là 8nữ lang cao quý
nhất, phụ thân và a huynh cũng cố hết sức dành thời gian bầu bạn bên nàng, nhưng tại nhà tiểu cứu ở Lâm Xuyên,
có cữu mẫu, tam biểu ca, tiểu biểu ca và tiểu biểu đệ cùng chơi với nàng.


Ngày nào cũng náo nhiệt vô cùng, dù nàng không nên mệt nhọc nên không thể vận động mạnh, biểu ca biểu đệ dù
vốn tính hoạt bát ham chơi lại vì nàng mà làm ngơ chúng bạn, ngày ngày tìm nàng trò chuyện, bị nàng quay như
quay dế.


Hiếm khi thấy nàng tươi cười thật lòng như vậy, Tạ Uẩn Hoài hỏi: “Quận chúa thích Lâm Xuyên lắm à?”


Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Trừ Tây Bắc ra, đối với ta nơi nào cũng như nhau, khác biệt là ở con người.”


Nàng thích nơi đó vì ở đó có người mình nhung nhớ.


“Sức khỏe quận chúa khôi phục rất tốt, Thoát Cốt Đan còn đủ sáu lần uống nữa, dùng xong Thoát Cốt Đan quận
chúa cũng không được đột ngột ngừng thuốc bổ, ta đã điều chế ít thuốc viên bồi bổ, quận chúa nhớ mang theo. Khi
nào uống hết Thoát Cốt Đan thì đổi sang uống thuốc bổ, hai ngày một viên, nhưng vẫn phải phối hợp với thuốc sắc,
ta cũng kê đơn thuốc mới rồi.”


Tạ Uẩn Hoài xách một tương thuốc lên, mở ra rồi căn dặn Thẩm Hi Hòa: “Trong này có ít thuốc cầm máu, thuốc trị
thương cùng với thuốc trị chứng không hợp khí hậu.”


Tạ Uẩn Hoài ngừng lại một chút rồi chỉ vào hai lọ thuốc màu xanh biếc: “Trong này là thuốc độc, lọ này là thuốc
kịch độc uống vào là mất mạng, lọ này thì uống vào hai ngày sau mới bộc phát.”


Thẩm Hi Hòa cảm động, nàng chỉ mới vào cung xin phép rời Kinh hôm qua, nhanh lắm phải đến chiều Tạ Uẩn
Hoài mới được tin, hẳn là hắn đã chuẩn bị suốt đêm: “Cảm ơn Tề đại phu.”


Tạ Uẩn Hoài sắp xếp lại rương thuốc: “Ta đang ngóng chờ quận chúa đem quà Lâm Xuyên về đấy.”


“Đương nhiên rồi.” Thẩm Hi Hòa cười đồng ý, sau đó dặn dò, “Tề đại phu ở trong Kinh phải cẩn thận đấy.”


“Ta và quốc công phủ sớm muộn gì cũng phải giải quyết oán thù, quận chúa không cần lo cho ta.” Tạ Uẩn Hoài
xách tương thuốc lên, “Quận chúa cũng phải coi chừng.”


“Hôm nay Tề đại phu ở lại phủ ta uống ly rượu tiễn đưa nhé?” Thẩm Hi Hòa lại cười nói.


“Ta thích rượu tẩy trần hơn, đợi khi nào quận chúa quay về, ta sẽ mở tiệc tẩy trần cho quận chúa.” Tạ Uẩn Hoài nhã
nhặn từ chối.


Thẩm Hi Hòa cũng không nài ép, tự mình tiến hắn ra về.


Không lâu sau, Hữu Ninh để phải người tới, Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không ngờ Hữu Ninh để lại phải cho mình
đến năm mươi hộ vệ theo hộ tống, còn lại thì không can thiệp gì khác.


Thẩm Hi Hòa chuẩn bị ít quà mừng, nửa tháng trước Đại cữu Đào Nguyên đã dẫn theo Đại biểu ca và Nhị biểu ca
đi Lâm Xuyên hỗ trợ thu xếp hôn sự.


Cứ tưởng Tiêu Hoa Ung sẽ làm gì đó hoặc đưa nàng vài người, không ngờ đến ngày hôm sau lên đường vẫn không
thấy bóng dáng người nào của Đông cung, nàng thì chẳng hụt hẫng hay bực bội gì, nhưng Hồng Ngọc vốn kỳ vọng
rất nhiều vào Tiêu Hoa Ung lại thất vọng hết sức, xe ngựa vừa ra khỏi thành liền xụ mặt, Thẩm Hi Hòa không khỏi
lắc đầu.


Rời Kinh được nửa ngày đường, Đoản Mệnh vẫn luôn chợp mắt chợt kêu meo meo, Thẩm Hi Hòa vén rèm xe,
không thấy gì lạ, nhưng Đoản Mệnh lại kích động dữ dội, muốn chạy ra ngoài nhưng bị Thẩm Hi Hòa đè lại. Thình
lình một bóng đen to lớn lướt qua khóe mắt nàng, Thẩm Hi Hòa lại vén rèm xe lần nữa, nhác thấy bóng dáng một
con chim cắt.


“Được rồi, đừng bí xị nữa, Thái tử điện hạ của em đến rồi.” Thẩm Hi Hòa quay sang nói với Hồng Ngọc.


Hồng Ngọc tái mặt quỳ xuống: “Quận chúa đừng dọa nô tỳ, Thái tử điện hạ đầu phải của nô tỳ chữ Nô tỳ chỉ nghĩ
thường ngày Thái tử điện hạ ân cần là thế, nay quận chúa muốn rời Kinh, đến Tề đại phu còn chuẩn bị cho quận
chúa này kia, Thái tử điện hạ lại thờ ơ, không để bụng đến quận chúa.”


“Ta đã bao giờ để bụng đến hắn đâu?” Thẩm Hi Hòa không bao giờ cố tình gây sự, cho dù nàng có thật sự quan
tâm đến Tiêu Hoa Ung đi nữa thì cũng không mong đợi gì hắn sẽ săn sóc mình từng li từng tí. Hồng Ngọc nghe mà
đau lòng, chủ tử mọi mặt đều tốt, nhưng lại quá lý trí.


Đến trạm dịch nghỉ chân, Thẩm Hi Hòa vừa xuống xe liền có người đưa tay đỡ nàng, bàn tay hắn thon dài trắng
trẻo, rắn chắc mạnh mẽ, quan trọng nhất là có hai chiếc móng tay cụt ngủn, chưa mọc lại hoàn toàn.


Thẩm Hi Hòa khựng lại, thường ngày không cần người hầu đỡ nay lại đưa tay cho hắn, cảm nhận được hắn gồng
mình đỡ nàng, dường như sợ nàng trượt chân. “Ngươi tên gì?” Xuống xe rồi, Thẩm Hi Hòa rụt tay lại và hỏi.


Tiêu Hoa Ung cố ý lộ móng tay để nàng nhận ra mình: “Ti chức là trưởng sử Vũ Lâm vệ, tên Đằng Tỉnh.” “Lát nữa
người đến phòng ta, ta có vài việc muốn dặn dò.” Thẩm Hi Hòa nói rồi quay lưng đi.


“Vâng.” Tiêu Hoa Ung khẽ đáp.


Thẩm Hi Hòa dùng bữa tối đơn giản trong trạm dịch, sau đó đến phòng riêng đã được trạm dịch thu xếp cho mình,
các hộ vệ đi theo thì phải cắm trại bên ngoài do không đủ phòng ốc. Thẩm Hi Hòa chưa ngồi được bao lâu, Tiêu
Hoa Ung đã đến, nàng đứng dậy toan làm lễ nhưng Tiêu Hoa Ung đã nhanh tay đỡ lấy: “UU đừng đa lễ, không ai
biết ta đến đây cả.”


Thẩm Hi Hòa cũng không khăng khăng, nhưng bọn Trân Châu lại vội vàng làm lễ. Tiêu Hoa Ung phất tay ra hiệu
cho bọn họ đứng dậy, sau đó lấy chiếc hộp cất trong ngực áo đưa cho Thẩm Hi Hòa: “Chuyến đi này của UU hơi
nguy hiểm, tuy ta không muốn nàng đi nhưng cũng không muốn ngăn cản nàng, Đằng Tỉnh là người đáng tin cậy,
UU hãy giữ thứ này, nếu gặp nạn có thể dùng nó bảo vệ tính mạng, nếu… nếu nhớ ta cũng có thể dùng nó truyền
tin.”


Nói rồi, Tiêu Hoa Ung còn nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt đầy mong đợi.


Thẩm Hi Hòa mở hộp ra, đúng như nàng đoán bên trong là một cây sáo thoạt trông giống như làm bằng bạch ngọc, nhưng thật ra không phải ngọc mà được khắc từ xương, dù Thẩm Hi Hòa không nhận ra đây là xương gì.


“Nếu ta không nhận, điện hạ sẽ làm thế nào?” Thẩm Hi Hòa thật tình không muốn nhận.


“Nếu UU không muốn để chim cắt hộ tống, ta sẽ không yên tâm, đành phải đi theo…hộ tống sát sườn.” Hắn cố ý nghiêng người, nói nhỏ bốn chữ cuối cùng bên tai nàng, để người khác không nghe được. “Điện hạ nay đã khác xưa, không thể tùy hứng làm bậy nữa.” Thẩm Hi Hòa chau mày.


“Tất nhiên ta sẽ nghe lời U U, nhưng UU cũng phải để ta yên tâm mới được.” Tiêu Hoa Ung tươi cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.