Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 219



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Cuối Thu đầu Đông, gió rét rít gào, cánh cửa trạm dịch kêu cót két không ngừng, cố chấp hệt như người đàn ông
trước mặt nàng.


Dù ánh mắt hắn rất đỗi dịu dàng, nụ cười ôn hòa trìu mến, trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng Thẩm Hi Hòa biết
hắn sẽ không nhượng bộ,1 chỉ cho phép nàng có hai lựa chọn đó mà thôi.


Thẩm Hi Hòa đặt cây sáo xương vào trong hộp: “Ta xin nhận, điện hạ sớm về ki9nh đi.”


“Ta ở lại đây canh gác một đêm, sáng mai sẽ về ngay.” Tiêu Hoa Ung nói, không cho Thẩm Hi Hòa có cơ hội từ
chối, “T3a không tiện ở lại đây lâu, sẽ ảnh hưởng đến danh dựU U.” Tìm cớ xong, Tiêu Hoa Ung còn diễn trò cho
trót, làm lễ vải chào Thẩm Hi H8òa mới lui ra.


Không biết là Tiêu Hoa Ung sắp đặt hay là viên trung lang tướng thống lĩnh đội ngũ cố ý lấy lòng Thẩm Hi Hòa,
đêm ấy Thẩm Hi Hòa trông ra ngoài cửa thấy Tiêu Hoa Ung đang gác đêm giữa gió rét ù ù. Thẩm Hi Hòa biết hằn
sợ lạnh, chỉ cần nhìn hắn thường mặc áo choàng dày là rõ, bằng không việc gì nàng phải tăng hương tịch hàn cho
hắn. Dù sau này biết hắn trúng độc chứ không phải bị bệnh, nàng vẫn nhận thấy hắn có chứng thể hàn.


“Ngươi lui ra đi, ta không thích để người lạ gác đêm.” Thẩm Hi Hòa ra ngoài phân phó, sau đó gọi Mạc Viễn đến.


Mạc Viễn mời Tiêu Hoa Ung rời đi, Tiêu Hoa Ung toan nói gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Thẩm Hi
Hòa, hắn thức thời sờ mũi rồi im bặt.


Hắn vừa quay đi, Thẩm Hi Hòa lại dặn Trân Châu: “Em báo với vệ lang tướng, bảo rằng Đắng Tỉnh vâng lệnh ta rời
đội, xin phép cho hắn đi.” Tiêu Hoa Ung khẽ than, nàng quyết tâm muốn bắt hẳn đi đây mà, hắn mỉm cười bất đắc
dĩ, quyết định nghe theo nàng, có điều trước khi đi còn nói đùa với nàng một câu: “Ta biết UU xót ta mà.”


Đuổi Tiêu Hoa Ung đi rồi, Thẩm Hi Hòa ngủ thật ngon, hôm sau lên xe ngựa, người đánh xe đã đổi thành người
khác. Thẩm Hi Hòa cũng không biết sao Tiêu Hoa Ung lại lớn mật thể, thậm chí chẳng buồn thay đổi dung mạo, chỉ
cụp mắt củi đầu ngồi đó, vậy mà cũng không ai hỏi đến, lẽ nào các thị vệ này không biết mặt Thái tử?


Hay là những thị vệ này đều là người do hắn an bài? Nhưng bọn họ có đến năm mươi người, được điều động từ
nhiều vệ đội khác nhau, nếu toàn bộ là người của hắn, hắn sẽ không nói nàng biết ai là người đáng tin mới phải.


Thẩm Hi Hòa không biết rằng mãi đến khi bọn họ dừng chân nghỉ ngơi giữa chừng thì Tiêu Hoa Ung mới trà trộn
vào, lúc lên đường hắn lại bám theo xe ngựa, dọc đường không có biến cố gì, ai để ý đến người
ngồi trên càng xe chứ?


Đến khi Thẩm Hi Hòa triệu kiển hằn, Tiêu Hoa Ung bèn theo năng vào trạm dịch, sau đó thừa dịp không ai để ý
bèn lẻn đi, để Đằng Tỉnh thật vốn đến trạm dịch trước bọn họ ra ngoài nói chuyện với đồng liêu, đến khi Đằng Tỉnh
được phái đến gác đêm cho nàng thì người xuất hiện lại là hắn, dùng cách hoán đổi khéo léo để lừa gạt người khác.


Tuy cách này có hơi lớn mật nhưng cũng không sợ biến cố gì, nếu có người đột nhiên gọi Tiêu Hoa Ung, hắn cũng
có cách ứng phó.


“Điện hạ, chúng ta về thôi.” Địa Phương đứng bên Tiêu Hoa Ung trên đỉnh núi, nhìn theo đoàn xe của Thẩm Hi
Hòa đi xa dần. Hắn thở dài một hơi, chỉ sợ Thái tử điện hạ thình lình đổi ý muốn đi theo.


Tiêu Hoa Ung muốn đi theo lắm chứ, hắn không sợ tâm phúc phê bình sau lưng, cũng không sợ Đông cung có biến
cố gì, nhưng hắn biết Thẩm Hi Hòa không thích mình tùy hứng như vậy, đành tiếc nuối từ biệt tại đây.


“Các nơi đều thu xếp thỏa đáng rồi chứ?” Tiêu Hoa Ung khẽ hỏi.


“Điện hạ yên tâm, thuộc hạ đã truyền lệnh rồi, tuyến đường quận chúa đi sẽ được kiểm tra cẩn thận trước khi quận
chúa đặt chân đến, không để bất cứ kẻ nào tác oai tác quái trước mặt quận chúa, bảo đảm quận chúa được bình an.”


Địa Phương nghiêm túc trả lời.


Hắn thầm cảm thán, ca ca nói quận chúa là tâm can của điện hạ, dặn bọn họ cần dụng tâm, trước kia hắn còn không
biết hai chữ tâm can là thế nào, giờ mới biết điện hạ muốn hộ tống nghìn dặm, lại đi trước dò đường, quét sạch
chướng ngại cho nàng.


“Cô vẫn không yên tâm.” Tiêu Hoa Ung khẽ than, chỉ cần nàng không ở trong tầm mắt hắn, không ở trong phạm vi
hắn có thể với tới thì dù có thu xếp chu đáo đến đâu đi nữa, hắn vẫn sẽ bất an.


Địa Phương: “…”


Địa Phương thấy mình đã đánh giá thấp tầm quan trọng của hai chữ tâm can!


Hắn thon thót lo sợ Tiêu Hoa Ung muốn đuổi theo, cuối cùng Tiêu Hoa Ung cũng quay đầu ngựa, hướng về kinh
thành. Thẩm Hi Hòa vốn chuẩn bị sẵn sàng đối phó với những kẻ ngáng chân, không ngờ hành trình thuận lợi đến
không tưởng, đừng nói là kẻ địch, đến một kẻ bắt nạt dân lành cũng không thấy đầu, các thị vệ hoàn toàn không có
đất dụng võ.


Vốn dĩ phải mất mười lăm, mười sáu ngày mới đến được Lâm Xuyên, vì không có việc gì trì hoãn nên Thẩm Hi Hòa
chỉ mất mười hai ngày là đến. Nàng mang theo quà tặng do Hoàng thượng ban thưởng, tiểu cữu cữu Đào Thành
gộp việc công với việc tư, mặc quân phục đứng đón nàng ở cổng thành.


Khí hậu phương Nam ấm áp, hiếm khi có tuyết rơi, có điều hai ngày nay Lâm Xuyên mưa dầm không ngớt. Khác
với lần trước đến đây, lần này cả thành đều biết Chiêu Ninh quận chúa đến Lâm Xuyên, các thể gia vọng tộc tranh
nhau bái kiến, gửi thiệp đưa quà, Thẩm Hi Hòa từ chối hết thảy.


Nàng có phần lo lắng cho Bộ Sơ Lâm, trước đó đã dặn nàng ta phải gửi thư đến Lâm Xuyên, Bộ Sơ Lâm rời Kinh
trước nàng bốn năm ngày, đến phủ Hà Nam nằm cạnh Kinh thành, theo lý thuyết nên sớm thu xếp xong xuôi rồi
mới phải.


Tiếc rằng hành trình của nàng do Hữu Ninh để an bài, sau khi rời Kinh thì đi thẳng từ Ngọc Châu đến Lâm Xuyên,
lại chọn đường ngắn nhất, đành đợi lúc về tìm cớ đi vòng qua quận Lịch Dương đến phủ Hà Nam.


Có điều vì lo cho Bộ Sơ Lâm nên cuối cùng cũng lấy sáo xương ra, dùng chim cắt của Tiêu Hoa Ung để truyền tin,
song chim cắt cứ tưởng thư này gửi cho Tiêu Hoa Ung, thế là đưa về cho Tiêu Hoa Ung trước,


Tiêu Hoa Ung đọc thư mà sa sầm mặt.


Bộ Sơ Lâm vừa rời Kinh chưa được bao lâu thì Thẩm Hi Hòa cũng đi, dù nàng thật sự muốn chúc mừng hôn lễ của
biểu huynh, nhưng Tiêu Hoa Ung không tin nàng không có ý giúp Bộ Sơ Lâm. Có điều sau khi xác nhận điều này,
hắn vẫn không khỏi ghen ghét.


“Tìm vài việc cho Thối Tấn Bách làm, kéo hẳn rảnh rỗi lại bày vẽ vớ vẩn.” Tiêu Hoa Ung đưa lá thư cho thuộc hạ,
bảo bọn họ mau chóng gửi đến tay Bộ Sơ Lâm.


Hắn thầm bực Thôi Tấn Bách, lúc nào nghe lời Hữu Ninh để không được, lại chọn đúng lúc này ra chiều với Bộ Sơ
Lâm để bày tỏ lòng trung, không chừng Thối Tấn Bách đã sớm biết tin Thẩm Hi Hòa muốn đi Lâm Xuyên nên mới
chọn thời điểm vừa khéo như vậy


Quá rảnh rỗi đây mà!


Thiền Viện thầm niệm A Di Đà Phật cho Thôi Tấn Bách, cũng không dám nói đỡ cho hắn, chỉ hối hả ra ngoài an bài công việc, sợ mình chậm chân cũng sẽ bị điện hạ nói là người rảnh rỗi!


Nếu Bộ thế tử không phải là con gái, Thiền Viện nghi chẳng cần đợi bệ hạ ra tay, điện hạ sẽ tự mình tiến nàng ta xuống suối vàng.


Đương nhiên Bộ Sơ Lâm không gặp nguy hiểm gì, chẳng qua là phát hiện mình vừa đặt chân đến phủ Hà Nam đã có người để mắt nên không dám tùy tiện gửi thư đi Lâm Xuyên, sợ liên lụy đến Thẩm Hi hòa. Bỗng dưng nhận được thư của Thẩm Hi Hòa, nàng ta thoạt tiên mừng rỡ, sau đó lại nói: “Có phải có người giả mạo UU không nhỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.