Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 221



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hôn lễ là một sự kiện lớn, nhất là đối với sĩ tộc, của hồi môn bạt ngàn khiến bao người chú ý. Thế tử của Đào Lặc
xuất thâ3n từ vọng tộc ở Lâm Xuyên, phụ thân cũng là tiến sĩ, chỉ là bất đắc chỉ từ quan, quay về Lâm Xuyên tiếp
nhận học quản do 1tổ phục truyền lại, là bậc đại nho nổi danh nơi này.


Thẩm Hi Hòa có thân phận đặc thù, không thể ra ngoài xem l9ễ, sợ khiến khách khứa câu nệ, làm hôn lễ không
được náo nhiệt, làm vậy thật là có lỗi. Huynh đệ Đào Thành và Đào Nguyên 3thì không quá quan tâm hôn lễ có náo
nhiệt hay không, chỉ sợ đông người phức tạp, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến an nguy của Thẩm8 Hi Hòa.


Tiếng pháo nổ đi đúng không ngớt bên tai, cho dù ở trong hậu viện cũng nghe được tiếng khen ngợi ồn ào, bầu
không khí vui mừng lan tràn khắp chốn, Thẩm Hi Hòa nhìn cành khô trụi lá ngoài vườn, nở nụ cười hiền hòa.


Hồng Ngọc chạy ra tiền sảnh xem lễ từ đầu đến cuối, cẩn thận ghi nhớ rồi quay về thuật lại cho Thẩm Hi Hòa, miễn
cưỡng xem như Thẩm Hi Hòa cũng chứng kiến toàn bộ quá trình.


Ảnh chiều tà le lói, Thẩm Hi Hòa lại nhận được thư của Tiêu Hoa Ung, trong thư chỉ viết một câu.


“Tuyết lạc cành mai hoa khoe sắc


Yêu trăng mà chẳng thấy trăng đâu.”


Thư vẫn đi kèm một sợi tóc đen.


Trân Châu khâm phục quận chúa ngày ngày đọc những lời tỏ tình của Thái tử điện hạ mà vẫn bình chân như vại,
cũng không mất kiên nhẫn. Khi nhận được lá thư đầu tiên, nàng còn hơi bực bội, nhưng sau này lại coi như không
có gì, luôn đọc hết lá thư, xác định không bỏ sót tin tức gì về Bộ thể tử rồi mới đốt.


“Truyền lệnh xuống dưới ngày một lên đường, ta muốn đi vòng qua quận Lịch Dương.” Thẩm Hi Hòa nói với Trân
Châu.


Trân Châu khẽ nhướng mày, sắc mặt như cũ: “Vâng.”


Thật ra, tuy quận chúa không có tình ý gì với Thái tử điện hạ nhưng vẫn đối đãi hắn khác biệt so với người ngoài.


Bằng không, với tính cách của quận chúa, nàng sẽ không vì bất kỳ ai mà xáo trộn hành trình của mình. Mấy ngày
trước, nàng còn nói muốn ở lại thêm hai ngày mới lên đường, đợi Mặc Ngọc từ Lịch Dương gửi tin về.


Có điều sự khác biệt này là do Thái tử điện hạ có ơn với quận chúa hay là do quận chúa đã ngỏ ý với bệ hạ rằng
muốn gả cho Thái tử điện hạ, hay là lý do nào khác thì Trân Châu không biết.


Hôm sau, lúc tân nương bái kiến cha mẹ chồng, Thẩm Hi Hòa cũng có mặt. Tân nương là một người phụ nữ có
dáng vẻ dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, giọng điệu ung dung, khí chất nhã nhặn, dễ dàng lấy được thiện cảm của
người khác.


“Thiếp bái kiến quận chúa…”


“Tam tẩu đa lễ.” Thẩm Hi Hòa đỡ nàng ta dậy, “Ta và Tam biểu ca là huynh muội.”


Chỉ nên tuân thủ lễ nghĩa cấp bậc khi có người ngoài.


“Phương Bắc có giai nhân, dung nhan đẹp tuyệt trần*. Mỗi khi nhớ đến câu thơ này lại nghĩ không biết mỹ nhân
phong hoa tuyệt đại nhường nào mới xứng với lời tán tụng như vậy, nay gặp quận chúa mới cảm thấy người xưa
quả thật không lừa ta.” Lý thị nhỏ nhẹ ca ngợi Thẩm Hi Hòa.


(*) Trích bài thơ Giai nhân ca của Lý Duyên Niên thời nhà Hán.


Thẩm Hi Hòa không phải người thích khen ngợi lẫn nhau, nàng cười: “Biểu tẩu quá khen.”


Ánh mắt Lý thị vẫn dịu dàng như ánh trăng, bảo tỳ nữ đưa lên một chiếc hộp gấm bằng gỗ tử đàn khắc hoa: “Ta
không biết quận chúa thích gì, nhờ Tam Lang chọn thứ này, mong quận chúa sẽ thích.”


Thẩm Hi Hòa nhận lấy, cũng không mở ra trước mặt mọi người: “Được ca ca và biểu tẩu tặng cho, đương nhiên sẽ
thích.”


Lý thị còn muốn gặp tiêu biểu đệ, sau đó cùng Đào Lặc đi thăm họ hàng, nói rằng sẽ tìm Thẩm Hi Hòa nói chuyện
sau, rồi tiếp tục cùng Đào Lặc chào hỏi mọi người.


Thẩm Hi Hòa quay về phòng mới mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay cực kỳ mỹ lệ, làm bằng ngọc bích có vân
mây.


Chất ngọc trong veo, màu nâu, có vân mây bên trong, thiết kế tinh xảo. Thẩm Hi Hòa cầm lên, chất ngọc lạnh buốt
khiến nàng sực nhớ đến điều gì: “Lấy dụng cụ điều hương của ta tới đây.”


Hồng Ngọc lập tức đem rương dụng cụ đến, Thẩm Hi Hòa trước hết ngâm chiếc vòng trong nước có pha hương
liệu một lát, sau đó dùng khăn sạch nhẹ nhàng lau khô, một lúc lâu sau, khăn trắng bỗng dính ít bột mịn màu nâu
nhạt. Thẩm Hi Hòa dùng kẹp bạc cho một ít bột vào bát nước bên cạnh, bột vừa vào nước liên loang ra.


Thẩm Hi Hòa chờ bột tan hết mơi bưng lên mũi ngửi: “Là đồ bồi táng.”


Thể gia vọng tộc rất chú trọng việc hạ táng, để tránh thi thể bị thối rữa nặng nề, người ta thường cho vào quan tài
rất nhiều hương liệu, là những loại người quá cổ từng dùng lúc sinh thời, tuy nhiên cách thức điều chế có chút khác
biệt.


Hồng Ngọc củi đầu hít hà, nước trong bát vẫn là không màu, nàng ta cũng không ngửi được mùi gì.


“Em ra ngoài đời, khi nào Tam biểu huynh và Tam tẩu về thì bảo ta có việc muốn nói với Tam tẩu.” Thẩm Hi Hòa
dặn Hồng Ngọc.


Hồng Ngọc lui ra ngoài, Thẩm Hi Hòa nhìn sắc trời ảm đạm ngoài song cửa mà thất thần.


“Quận chúa, xem ra băng đảng trộm mộ này không chỉ hoành hành ở phủ Hà Nam.” Trân Châu hơi lo, chuyện này
có vẻ nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng “Ta đang nghĩ vì sao Tam tấu lại tặng thứ này cho ta ” Vụ án trộm mộ này
liên lụy rất lớn, chỉ e không thua gì án Yên Chi, Thẩm Hi Hòa đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nãy giờ nàng đang mải
nghĩ về chiếc vòng ngọc vân mây kia.


Nàng đến đây đã được mấy ngày chứ không phải chỉ mới hôm qua, đủ thời gian để Lý thị chuẩn bị kỹ quà gặp mặt.


Lý gia là danh môn vọng tộc, Lý thị lại là đích nữ của đích phòng nhánh chính, của hồi môn đến tám mươi sáu
rương, chẳng lẽ trong nhà không có thứ gì đáng giá?


Sao phải gấp gáp đi mua làm gì? Lại còn là đồ không rõ lai lịch, xét tính nề nếp cẩn trọng ổn thỏa của Lý gia, Lý thị
cũng không nên tặng thứ này cho nàng.


“Chiếc vòng ngọc vân mây này có lai lịch không đơn giản đâu.” Đầu đuôi cớ sự phải đợi Lý thị tới mới có thể hỏi rõ
ràng. Thẩm Hi Hòa ngủ trưa dậy, vừa trang điểm xong thì Lý thị dẫn theo hai nha hoàn tới.


“Biểu tẩu lấy chiếc vòng ngọc này từ đâu? Ta rất thích, muốn mua một chiếc tặng tiểu tỷ muội trong Kinh.” Thẩm
Hi Hòa đẩy chiếc hộp đã mở nắp đến trước mặt Lý thị.


Nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy, Lý thị cũng cao hứng: “Chiếc vòng này do a huynh tặng ta, ta thấy khá đặc biệt nên
mới tặng cho quận chúa, chỉ có duy nhất một chiếc mà thôi.” “A huynh của biểu tẩu còn thứ gì hay ho không?”


Thẩm Hi Hòa lại nói tiếp, “Lúc ta đến Lâm Xuyên đã hứa với bằng hữu sẽ mua ít quà đem về Kinh.”


“Nếu quận chúa không chê, ta sẽ bảo a huynh đem tới cho quận chúa chọn nhé?” Lý thị ân cần.


Còn chưa gả đến đây nàng ta đã biết Đào gia chỉ có một nữ lang duy nhất, dù mang họ khác nhưng lại được mọi
người trong nhà yêu chiều hết mực, nàng ta là tân nương, đương nhiên phải xây dựng quan hệ tốt với em chồng.


“Vậy xin làm phiền biểu tẩu.” Thẩm Hi Hòa không từ chối.


Lý thị phân phó người hầu, sau đó ở lại đây tán gẫu với Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa cũng không để lộ gì.


Nàng càng nghe càng thấy không ổn, cứ tưởng huynh trưởng Lý thị chẳng qua là tình cờ tìm được thứ này, nghe Lý thị kể mới biết, huynh trưởng của nàng ta đọc sách chẳng ra gì, lại giỏi luồn cửi, xem ra có thể là đồng bọn của lũ trộm mộ, mà Lý thị và phụ mẫu lại chẳng hay biết gì.


Trân Châu cũng thoáng biến sắc, chuyện này quận chúa không tiện can thiệp, nếu sơ sẩy gì sẽ thành ly gián tình cảm phu thê của biểu huynh.


“Quận chúa…”


Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt liếc xéo nàng ta, sau đó điềm nhiên nói với Lý thị: “Huynh trưởng của biểu tẩu quả có tài kinh doanh, thật là đáng tiếc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.