Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 234



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hoàng lăng bị nổ, thân là Hoàng Thái tử, cho dù sức khỏe Tiêu Hoa Ung không được tốt thì cũng phải gắng gượng
lộ diện, bày tỏ thái độ mới được3. Kẻ đóng thế Tiêu Hoa Ung giả vờ hôn mê nằm trong Đông cung còn được, chứ ra
ngoài thì e là không. Hắn cần phải nhanh chóng hồi cung.


Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung từ biệt nhau tại Lịch Dương, một người đi thẳng về kinh thành, một người vòng
sang phủ Hà Nam. Tiêu Hoa Ung đơn9 độc ra roi thúc ngựa, còn Thẩm Hi Hòa lại dẫn theo một đội ngũ rầm rộ.


Khi còn cách phủ Hà Nam chừng một ngày đường, Thẩm Hi Hòa nhậ3n được thư Bộ Sơ Lâm gửi, lời lẽ trong thư
vẫn nhí nhố như trước, nhưng đến hôm sau vào thành, nàng lại nghe nói Bộ Sơ Lâm bị bắt quả tang kè8m theo tang
vật, nàng ta chính là kẻ chủ mưu trong vụ án trộm mộ.


“Em nói gì cơ?” Thẩm Hi Hòa đứng phắt dậy.


Nàng vừa mới đến trạm dịch, lần này đến Hà Nam chỉ là đi ngang qua, đương nhiên quận thủ không cần đích thân
đón tiếp. Lúc đến Lâm Xuyên thì lại khác, vì khi ấy nàng có mang theo lễ vật do Hữu Ninh để ban tặng. Vả lại, tình
hình tại Hà Nam còn nghiêm trọng hơn Lịch Dương nhiều, quận thủ có thể phải thân tín đến đón tiếp nàng đã là
coi trọng lắm.


Đến trạm dịch rồi, nàng bèn điều Trân Châu đi thông báo cho Bộ Sơ Lâm, mời Bộ Sơ Lâm đến chỗ mình, không ngờ
Trân Châu không đưa được Bộ Sơ Lâm về mà lại báo tin rạng sáng nay, Bộ Sơ Lâm đã gặp mặt chưởng quầy tiệm
cầm đồ Phụng Hợp, sau đó đầu độc khiến người kia tử vong, bị quận thủ Hà Nam bắt quả tang kèm theo tang vật.


Hiện tại, Bộ Sơ Lâm đang bị giam trong nhà lao, đợi quận thủ Hà Nam bẩm tẩu lên Hữu Ninh để quyết định.


“Bộ thể tử đang bị giam trong tử lao của phủ Hà Nam” Sắc mặt Trân Châu nặng nề.


“Đi thôi, đến phủ quận thủ” Thẩm Hi Hòa cầm theo kim bài ngự tử, yêu cầu trạm dịch chuẩn bị ngựa rồi dẫn theo
Trân Châu và Mặc Ngọc cưỡi ngựa đến phủ quận thủ bằng tốc độ nhanh nhất.


Quận thủ phủ Hà Nam họ Đường, tên Quyến, là tiến sĩ năm Hữu Ninh thứ tám, làm quan được mười hai năm mới
lên đến chức quận thủ Hà Nam, Ông ta là con nhà hàn vi, rất được Hữu Ninh để tín nhiệm, xưa nay luôn trung lập.


Đến được phủ nha, tim Thẩm Hi Hòa đập dồn dập khiến nàng rất khó chịu, dù bây giờ sức khỏe của nàng gần như
không khác người thường là mấy, nhưng rốt cuộc cũng ít rèn luyện, thể lực không tốt. Nàng bảo Trân Châu đưa bài
thiếp trước, xem như giữ phép lịch sự với Đường Quận thủ.


Đường quận thủ không gặp bọn họ nhưng lại cử một bổ đầu dưới quyền mình đến gặp. Viên bổ đầu cung kính mời
nàng vào, dọn trà bánh đầy đủ, ân cần hỏi han: “Quận chúa thứ lỗi, quận thủ đang bận án trộm mộ, hiện không có
trong phủ nha, nếu quận chúa có việc gì thì cứ phân phó tiểu nhân là được”


“Ta muốn gặp Bộ thế tử” Nếu hắn đã bảo có việc gì cứ phân phó thì Thẩm Hi Hòa cũng không muốn vòng vo.


Bổ đầu nheo mắt: “Quận chúa, Bộ thể tử dính líu đến ăn trộm mộ, hắn chính là nghi phạm của vụ án này. Hiện giờ
dân chúng đang oán thán khắp nơi, quận thủ dặn không cho phép bất kỳ ai vào thăm Bộ thể tử”


Thẩm Hi Hòa chìa tay ra, trên tay nàng là kim bài ngự tử lóng lánh ánh vàng: “Ta muốn gặp Bộ thể tử ngay bây
giờ”


Bổ đầu quỳ phịch xuống đất, cung kính vái lạy, hô vang vạn tuế, sau đó mới thấp thỏm đứng dậy: “Tiểu nhân sẽ
sắp xếp ngay”


Gặp được Bộ Sơ Lâm rồi, Thẩm Hi Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, cứ lo nàng ta bị tra tấn nặng nề. Bộ Sơ Lâm đang
nằm vắt tréo chân trên chiếc giường đá trong buồng giam, miệng khe khẽ ngâm nga. Nghe tiếng mở cửa buồng
giam, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Thẩm Hi Hòa vén áo choàng bước vào, nàng ta lập tức khóc lóc chạy tới:


“UU của ta, cuối cùng muội cũng đến rồi.”


Thẩm Hi Hòa nghiêng người né tránh, Bộ Sơ Lâm vồ hụt, quay sang nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt lên án, miệng
méo xệch.


“Ta thấy người tự tại lắm mà” Thẩm Hi Hòa cười nhạo. “Ta suýt mất mạng rồi đấy” Bộ Sơ Lâm ấm ức.


Trân Châu đi vào trong buồng giam, lau sạch ghế ngồi rồi ra ngoài đưa cho lính coi ngục ít bạc, bảo hắn tránh ra xa.


Thẩm Hi Hòa ngồi xuống: “Nói đi, người đang diễn trò gì vậy?” “Diễn trò gì chứ?” Bộ Sơ Lâm ngồi xuống bên cạnh
Thẩm Hi Hòa, bĩu môi nói, “Ta bị người ta hãm hại thật đấy, may mà ngày xưa Đường quận thủ từng mang ơn phụ
thân ta, bằng không lúc này muội chỉ có thể giúp ta nhặt xác mà thôi.”


“Nói nguyên nhân và diễn biến sự việc là thế nào ta nghe xem” Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta.


“Thì ta tuân lệnh bệ hạ đến đây còn gì? Gần đây ta vẫn luôn cẩn thận điều tra mà chẳng tìm được manh mối gì, mãi
đến hôm qua mới tra được chưởng quầy của tiệm cầm đồ Phụng Hợp rất khả nghi. Ta phát hiện bọn họ có giấu
tang vật, vốn định lẻn vào phủ đệ của ông ta để thăm dò thực hư thế nào, ngờ đầu ông ta đã đợi sẵn”


Nói đến đây, Bộ Sơ Lâm lại tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Ông ta nói với ta được mấy câu rồi bưng cốc trà lên
uống, sau đó hộc máu ngã nhào xuống đất. Ta sợ ông ta lừa mình, đang định kiểm tra xem ông ta còn thở không thì
nghe có người kéo tới, ta đã bị bao vây”


Trong tình huống ấy, bỏ chạy thế nào cũng bị bắt, lại hết đường chối cãi, mà trốn vào một góc nào đó cũng không
phải kế hay, nàng ta đành mở cửa cho bọn họ vào, sau đó nói mình là đặc sứ phụ trách điều tra vụ án này.


“Muội không biết đâu, Đường quận thủ và quận ủy suýt nữa đánh nhau vì tranh giành ta đấy, cuối cùng Đường
quận thủ nói mình là người quản lý hành chính, việc này nằm trong phạm vi quản hạt của ông ấy, nhờ vậy mới đưa
được ta về đây, bằng không…”


Nàng ta mà rơi vào tay quận ủy thì chỉ có một con đường chết. “Trong phủ của viên chưởng quầy kia có rất nhiều
tang vật chưa kịp tiêu hủy đúng không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


Bộ Sơ Lâm gật đầu lia lịa: “Bị bắt quả tang kèm theo tang vật, muội nói xem ta có thảm không?”


“Thảm ấy hả?” Thẩm Hi Hòa cười nhạo, “Ta đến đây trước thứ sử, ngươi nên mừng mới phải.”


Quận thủ là người quản lý công tác hành chính của một quận, quận ủy là người nắm quyền về quân sự trong quân,
Đường Quyển có quyền đưa nghi phạm về đây, nhưng một khi thứ sử đòi người, ông ta không thể không giao Bộ
Sơ Lâm cho lãnh đạo trực tiếp, vì thử sử là người cai trị một chậu.


“Ta biết, ta biết, số ta có UU là quý nhân phù hộ.” Bộ Sơ Lâm chớp mắt nhìn Thẩm Hi Hòa, ánh mắt long lanh. “Từ
châu phủ đến đây chỉ mất nửa ngày đường, tính ra thì thứ sử sắp đến rồi.” Thẩm Hi Hòa chau mày suy tư.


Không thể để thử sử đưa Bộ Sơ Lâm đi được, bằng không nàng ta sẽ chẳng còn mạng để về Kinh, nhưng dù nàng
có kim bài ngự tứ đi nữa thì cũng không thể giữ Bộ Sơ Lâm lại khi mà nhân chứng, vật chứng đều rõ rành rành như
thế này được, trừ khi chuyện này có gì đó đáng ngờ.


Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa nheo mắt, mỉm cười nhìn Bộ Sơ Lâm. “U… UU à, sao muội lại nhìn ta như vậy?” Bộ Sơ
Lâm rùng mình.


Thẩm Hi Hòa lấy ra một lọ sứ màu xanh ngọc đặt lên bàn: “Đây là một loại thuốc độc uống vào phải vài ngày sau mới chết, ngươi là người tập võ, muốn hộc máu cũng không khó, ngươi hãy uống vào rồi giả vờ như chất độc phát tác, lang trung bắt mạch sẽ chẩn ra người bị trúng độc. Ta sẽ để lại thuốc giải cho ngươi, hai ngày sau hẵng uống.”


“Nhỡ ông ta nói ta sợ chịu tội nên mới uống thuốc độc tự sát thì sao?” Bộ Sơ Lâm lo lắng.


“Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi trúng độc mà lại có ta ở đây, ông ta không thể tùy ý kết luận được.” Thẩm Hi Hòa dõng dạc.


Bộ Sơ Lâm rưng rưng vì cảm động: “Sao ta lại không phải…Đời này không thể cưới UU đúng là uống thay một kiếp nam nhi!” Thẩm Hi Hòa cười khinh bỉ: “Ngốc đến thế mà đòi cưới ta à? Trừ khi ta bị mù, đầu óc té giếng, bằng không người chỉ có thể nằm mơ.” Nể tình Tây Bắc và Thục Nam có cảnh ngộ tương đồng, không thì Thẩm Hi Hòa chẳng muốn nhìn Bộ Sơ Lâm đến lần thứ hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.