Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 253



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Có những người có ánh mắt không lừa được ai, ánh mắt Thẩm Anh Nhược trong trẻo, trừ khi nàng ta rất giỏi ngụy
trang, còn không ắ3t là người ngay thẳng.
“Thế thì sao nào?” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nói, “Ta và nàng ta sẽ không bao giờ có tình tỷ muội.”1
Thẩm Hi Hòa không đặc biệt nhằm vào Thẩm Anh Nhược, nàng ta không biết nàng chính là người giết Tiêu thị,
nhưng chẳng9 lẽ nàng lại quên? Sự ngăn cách đã thành hình, dù cả đời Thẩm Anh Nhược không biết chuyện này
thì Thẩm Hi Hòa cũng không tài n3ào quan tâm ân cần với Thẩm Anh Nhược được, bằng không nàng sẽ thành
hạng người gì chứ?
Vừa giết mẫu thân người ta, vừa 8ra vẻ tỷ muội tình thâm với người ta, nàng không làm được chuyện này.
“Vị thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an.” Thẩm Nhạc Sơn bước vào Minh Chính điện, không chỉ gặp được Hữu
Ninh để mà còn thấy huynh đệ Tín vương và Thái tử.
“Sùng A đa lễ.” Hữu Ninh để tự mình đỡ Thẩm Nhạc Sơn dậy, Thẩm Nhạc Sơn vốn cao hơn Hữu Ninh để một cái
đầu, Hữu Ninh để vỗ vai ông, “Sùng A vẫn cường tráng hệt năm xưa, mấy năm nay khanh đã vất và nhiều vì Tây
Bắc rồi.”
“Gia huấn của Thẩm gia là phải tận trung với đất nước, bệ hạ đã giao Tây Bắc cho vị thần, đương nhiên vị thần phải
tận tâm tận lực, không dám nhận là vất vả.” Thẩm Nhạc Sơn nghiêm nghị đáp.
“Có Sùng A, Tây Bắc mới được yên bình.” Hữu Ninh để quay sang nói với mấy người con trai, “Tây Bắc vương và
trẫm là huynh đệ kết nghĩa, các con phải xem như thúc bả.” Mấy huynh đệ cùng làm lễ vãn bối với Thẩm Nhạc Sơn,
Thái tử đi đầu: “Thể thúc.”
“Không dám, không dám.” Thẩm Nhạc Sơn vội làm quân lễ, “Chư vị điện hạ đều là con rồng cháu phượng, không
nên xưng hô như vậy, vị thần không dám nhận.” “Có gì không dám.” Hữu Ninh để tươi cười, “Sau này chúng ta
còn là thông gia, khanh xem mấy đứa con này của trẫm có đứa nào vừa mắt không, tùy khanh chọn đấy.”
Quân thần với nhau lại không khác thế gia bình thường là mấy, Thẩm Nhạc Sơn vẫn giữ lễ nghĩa nghiêm chỉnh:
“Chư vị điện hạ đều là bậc anh liệt, UU từ nhỏ do vị thần chăm sóc, Tây Bắc gian khổ, con bé yếu đuối, tính tình lại
dịu dàng ngoan ngoãn, vị thần khó tránh khỏi cưng chiều. Chọn rể là việc quan trọng, ảnh hưởng đến cả đời, vị
thần khó lòng quyết định thay nó, muốn để nó tự chọn, sau này tốt xấu thế nào cũng không trách vị thần được.”
“Chiêu Ninh không yếu đuối đâu.” Hữu Ninh để nói, “Con bé còn cứng rắn hơn cả mấy công chúa của trẫm ấy
chứ.”


Thẩm Nhạc Sơn cũng cười nói: “Ở Tây Bắc, vị thần và khuyển tử thường thiên vị nó, thành ra tính nó hơi ngang
ngược, mong là không mạo phạm đến các công chúa.” Vua tôi hai người ai cũng nói đầy ẩn ý, một người làm như
khen ngợi nhưng thực chất là công kích, người kia tưởng chừng khiêm tốn, thật ra là đang trào phúng. Hữu Ninh
để giữ Thẩm Nhạc Sơn lại dùng bữa tối rồi mới cho về. Tiêu Hoa Ung đích thần đưa tiễn, Thẩm Nhạc Sơn nhìn hắn
dò xét.
Nước da trắng trẻo hơn cả nữ lang, mặt mày thanh tú như tranh vẽ, thân hình có vẻ không được rắn rỏi cho lắm.
Thẩm Nhạc Sơn ngờ rằng có khi khuê nữ nhà mình coi trọng ngoại hình người ta, những lời nàng nói với con trai
chỉ là để gạt tiểu tử ngốc kia mà thôi. Thẩm Nhạc Sơn không buồn che giấu vẻ ghét bỏ trong ánh mắt, Tiêu Hoa
Ung vẫn tươi cười lễ độ, người phụ thân phải thật lòng thương yêu con gái mới không nịnh nọt người hâm mộ con
gái nhà mình. Bất kỳ ai xem con gái như châu như ngọc đều ngứa mắt với kẻ muốn cưới bảo bối của mình.
Thấy Thẩm Nhạc Sơn bắt bẻ và ghét bỏ mình, Tiêu Hoa Ung không những không bực mà còn không kìm được vui
mừng, nếu Thẩm Hi Hòa không nói gì với Thẩm Nhạc Sơn, sao ông có thể tỏ thái độ ra mặt như vậy với hắn chứ,
trong khi nhìn cách ứng xử của ông trước mặt Hữu Ninh để có thể thấy ông là người khéo léo.
Điều này cho thấy Thẩm Hi Hòa thật sự muốn gả cho hắn, không cần biết vì nguyên nhân gì, hắn vẫn thấy vui.
“Thất Lang cũng học được chút võ nghệ, mong rằng hôm khác có dịp tìm Tây Bắc vương lĩnh giáo.” Tiêu Hoa Ung
khiêm tốn mở miệng.
“Điện hạ?” Thẩm Nhạc Sơn tỏ vẻ không tin nổi, ông vỗ vai Tiêu Hoa Ung, không ngờ Tiêu Hoa Ung chẳng hề nhíu
mày lấy một lần, thấy vậy Thẩm Nhạc Sơn mới hài lòng đôi chút, “Được, hôm nào có dịp ta sẽ luận bàn võ nghệ với
điện hạ.”
Tiêu Hoa Ung làm lễ vãn bối: “Đa tạ vương gia.” “Thái tử điện hạ cảm tạ quá sớm rồi đấy.” Thẩm Nhạc Sơn nắm
tay Tiêu Hoa Ung, kéo hắn lại gần, “Muốn cưới con gái của ta không dễ đâu, có là Hoàng Thái tử cũng không ngoại
lệ.”
Nói rồi, Thẩm Nhạc Sơn tung mình lên ngựa, giục ngựa chạy đi, tà áo choàng đen tung bay trong gió rét, khí thể sắc
bén như một con sói đầu đàn.
“UU, phụ thân về rồi đây.” Thẩm Nhạc Sơn hớn hở bước vào, vừa qua khỏi cổng đã hô to. (2)
Bước vào nhà, thấy Thẩm Anh Nhược, tuy rằng bao năm nay chưa từng gặp, ngoại hình nàng ta cũng không giống
Tiêu thị cho lắm nhưng Thẩm Nhạc Sơn vẫn đoán được nàng ta là ai, nụ cười hào sảng lập tức nhạt đi, ông vốn có
thân hình cao lớn, khí thế uy nghiêm, khi không cười sẽ khiến người khác sinh lòng e sợ.
Thẩm Anh Nhược nhận thấy sự thay đổi của Thẩm Nhạc Sơn, nàng ta cố nén cảm giác chua xót trong lòng mà làm
lễ: “A Nhược thỉnh an phụ thân. “Ừ.” Thẩm Nhạc Sơn nhẹ nhàng hỏi, “Đã dùng bữa tối chưa?”
“A tỷ đã chuẩn bị bữa tối cho A Nhược rồi ạ.” Thẩm Anh Nhược nhỏ giọng đáp. “Trời cũng tối rồi, nếu đã vậy thì
con nên sớm về phủ đi.” Thẩm Nhạc Sơn dặn dò, “Có thiếu thứ gì cứ tìm A Khánh.”


Thẩm Anh Nhược không kìm được, khóe mắt đỏ hoe, nàng ta cắn môi, biết là mình nên nghe lời lui ra, nhưng
không hiểu sao lại ngoan cố muốn ở lại. Thẩm Nhạc Sơn không bực, ông ngồi xuống ghế chủ nhà: “A Nhược, con
tên A Nhược đúng không?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhạc Sơn gọi tên Thẩm Anh Nhược, chỉ thế thôi đã khiến nàng ta không kiên cường nổi
nữa, nước mắt phút chốc rơi như mưa.
“Đối với con mà nói, ta chắc chắn không phải một người phụ thân tốt.” Thẩm Nhạc Sơn khẽ than, “Ta sẽ không để
con phải thiếu ăn thiếu mặc, cũng không để kẻ khác khinh thường con, so với nhiều thứ nữ chốn danh gia vọng tộc,
có thể nói con có một cuộc sống không tồi. Ta nói những lời này không phải muốn nói mình đã đối xử tốt với con,
con nên biết điều vừa lòng, mà là muốn nói với con rằng có những người ngay từ khi sinh ra đã không có duyên với
nhau.
Nếu con có thể coi nhẹ điều đó, bước qua cửa ải này, con sẽ được tự do tự tại, trôi chảy cả đời, nhưng nếu không
vượt qua được thì sẽ rơi vào cảnh thịt nát xương tan.


Sống trên đời này thế nào cũng có thứ cầu mong mà không thể có được, có thể là tình cốt nhục, tình yêu nam nữ, tình nghĩa tri kỳ, phú quý quyền thế, bình yên khỏe mạnh. Đã là cầu mong không được thì chớ nên cưỡng cầu, cứ xem như duyên phận không sâu, kiếp trước tu hành chưa đủ, học cách thả lỏng tâm tình, thả lỏng bản thân, vậy là được rồi.”


Nước mắt Thẩm Anh Nhược không ngừng tuôn rơi, trong lòng vừa đau đớn vừa ấm áp, đau đớn vì rõ ràng ông là một người phụ thân tốt, nhưng dù đang ở rất gần mà lại không thể chạm vào phụ thân, đồng thời thấy ấm lòng vì phụ thân giống hệt như nàng ta vẫn luôn hình dung, là một trang hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất, oai phong lẫm liệt.


Thẩm Nhạc Sơn nói không sai, nàng ta đã sung sướng hơn nhiều quý nữ khác, ông nói thẳng với nàng ta rằng bản thân không hề có tình phụ tử với nàng ta, không thể yêu thương nàng ta như con gái, chỉ có thể chu cấp đầy đủ theo đúng nghĩa vụ, vì dù gì nàng ta cũng là máu mủ ruột già, nhưng nàng ta đừng nên trông mong gì hơn.


“Ai da, đừng khóc nữa, trên đời này chỉ có nước mắt của a tỷ con là có thể khiến vị phu sốt ruột, chứ thấy người khác khóc là ta lại phát mệt.” Thẩm Nhạc Sơn nói thẳng với Thẩm Anh Nhược, chẳng buồn vờ vịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.